Editor: Saki
Trong một thời gian dài sau đó, học sinh lớp mười hai vẫn phải học bù, kết thúc vào ngày 15 tháng 8. Trường cho bọn họ một kì nghỉ ngắn, biến hai tháng hè thành hai tuần. Đối với những học sinh lớp mười hai đã bị “hành hạ” suốt mấy chục ngày, điều này thật đáng quý lắm rồi.
Minh Phù vẫn như trước, ở lại ký túc xá của trường, không về nhà.
Trong suốt thời gian này, Từ Hân Vinh không hề nhắn tin hỏi thăm cô một lần nào, Minh Phù cũng đã quen, không có phản ứng gì quá lớn.
Phòng ký túc xá có bốn người, Trịnh Nhan Hương và một bạn cùng phòng khác đã xách hành lý về nhà vào chiều nay khi vừa được nghỉ, chỉ còn lại Minh Phù và một cô gái khác là Lý Nghiên Nghiên, nên không quá cô đơn.
Sau khi rửa mặt xong, Minh Phù nằm lên giường, điện thoại bên cạnh gối như đã tính trước thời gian mà sáng lên.
Không cần nhìn cũng biết là ai gửi tin nhắn.
Vào lúc này, ngoài Trần Tự Chu ra thì không ai liên lạc với cô nữa.
Mở khóa và vào WeChat, đúng là Trần Tự Chu.
【C: Ngày mai cậu có dự định gì không?】
【Minh Phù: Không có.】
【C: Vậy ngày mai cậu dành thời gian cho mình nhé.】
【Minh Phù: Để làm gì thế?】
【C: Đưa cậu đi chơi.】
Kèm theo tin nhắn này là một sticker của chuột Jerry cười híp mắt, ngẩng đầu chống nạnh, trông khá kiêu ngạo, rất giống vẻ mặt của Trần Tự Chu mỗi khi giảng bài cho cô xong, mặt đầy tự mãn như “Mình giỏi quá phải không, mau khen mình đi”.
Minh Phù không khỏi bật cười, trả lời “Được”.
Sau vài giây, phía bên kia gửi lại một tin nhắn thoại.
Minh Phù dừng lại một chút, trước tiên lưu tin nhắn thoại đó, sau đó lục lọi dưới gối tìm tai nghe c ắm vào, rồi mới mở tin nhắn thoại.
Giọng của cậu luôn rất dễ nghe, trong trẻo và có chút lười biếng, tốc độ nói không nhanh không chậm, như thể mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của cậu.
“Dễ nói chuyện thế à? Mình còn tưởng phải nài nỉ cậu vài lần đấy.”
Câu này nói cứ như cô hay làm khó cậu vậy.
【Minh Phù: Cũng được thôi.】
Lại là một tin nhắn thoại nữa: “Cậu giỏi quá cơ, cách màn hình mà cái gì cũng dám nói, không sợ ngày mai mình đến gặp à.”
【Minh Phù: Không sợ.】
“Được thôi, dù sao mình cũng chẳng làm được gì cậu.”
Giọng điệu mang theo sự cưng chiều và dung túng.
Tai nghe cắm trong tai, giọng nói rõ ràng, như thể Trần Tự Chu đang thì thầm bên tai cô.
Minh Phù không tự nhiên mà xoa tai một chút, nhấn mở lại tin nhắn thoại.
Ngón tay áp vào cạnh điện thoại xoa nhẹ một lúc lâu, vẫn không nghĩ ra nên trả lời gì.
Cô mím môi, gõ hai chữ “Ngủ ngon” gửi đi.
Trần Tự Chu cũng không nài nỉ cô tiếp tục trò chuyện, cậu cũng gửi lại “Ngủ ngon”.
Ngay sau đó, cậu gửi thêm một tin nhắn.
【C: Ngày mai gặp.】
Minh Phù nhìn ba chữ này một lúc lâu, đầu ngón tay khẽ di chuyển lướt lên màn hình, nghe lại từng tin nhắn thoại của Trần Tự Chu, lưu hết cả rồi mới tháo tai nghe và nhắm mắt ngủ.
Giấc ngủ này thật sự rất ngon, đến sáng hôm sau khi thức dậy, Minh Phù có chút hoảng hốt.
Dường như đã lâu lắm rồi cô chưa có một giấc ngủ yên bình như vậy.
Cô lấy điện thoại nhìn qua, đã gần 9 giờ 30.
Hôm qua cô và Trần Tự Chu đã hẹn 9 giờ sáng.
Cô bật dậy khỏi giường, mở WeChat.
Có hai tin nhắn chưa đọc từ Trần Tự Chu.
【C: Mình đến trường rồi.】
Thời gian hiển thị là 8 giờ 30.
【C: Tỉnh dậy thì ra ngoài nhé.】
Tin nhắn này đã được gửi hơn nửa tiếng trước.
Minh Phù nhanh chóng gõ lời xin lỗi: 【Xin lỗi, mình vừa mới dậy, mình sẽ xuống ngay.】
Trần Tự Chu trả lời ngay lập tức.
【C: Không cần gấp, từ từ thôi.】
【C: Đương nhiên nếu cậu rất muốn gặp mình thì mình cũng không ý kiến gì đâu.】
Người này không bao giờ bỏ qua cơ hội để trêu chọc cô.
Không biết trả lời sao cho phải, Minh Phù quyết định từ bỏ, từ trên giường đứng lên rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Lý Nghiên Nghiên vẫn đang ngủ, Minh Phù cố gắng nhẹ nhàng.
Sau khi rửa mặt, Minh Phù mở tủ quần áo tìm đồ để mặc.
Cô không quá quan tâm đ ến việc ăn mặc, có đồ mặc là được. Con gái đa phần đều yêu cái đẹp, bộ đồng phục rộng thùng thình này khi mặc vào trông vừa ngố vừa cồng kềnh, nhiều cô gái đã thay đổi kích thước của đồng phục, nhưng Minh Phù lại thấy mặc vô cùng thoải mái.
Quần áo của cô cũng chủ yếu là đồ rộng rãi.
Khi cô lấy ra một chiếc áo T-shirt dài và quần short để chuẩn bị mặc, Lý Nghiên Nghiên tỉnh dậy.
“Em Phù, cậu định ra ngoài à?”
Sống cùng nhau vài tháng, hai người đã quen thuộc với nhau khá nhiều, Minh Phù vừa xinh đẹp vừa dễ mến, họ đều rất thích cô. Trịnh Nhan Hương ngày nào cũng gọi “Em Phù” “Bé Phù”, hai bạn cùng phòng còn lại không biết từ lúc nào cũng theo.
Minh Phù quay đầu nhìn lại: “Mình làm cậu tỉnh giấc à?”
“Không đâu.” Lý Nghiên Nghiên dụi mắt, tựa vào đầu giường: “Là cái đồng hồ sinh học chết tiệt này không cho mình ngủ tiếp, mình vốn định ngủ đến chiều cơ!”
Minh Phù mỉm cười, chỉ vào phòng tắm: “Mình đi, thay đồ.”
“Đi đi, mình cũng dậy đây.”
Lý Nghiên Nghiên bước xuống giường, đi ra ban công lấy quần áo.
Theo thói quen nhìn xuống dưới lầu, ánh mắt cô ấy vô tình dừng lại.
Cô ấy dụi dụi mắt, khi xác định chàng trai đang đứng dưới ký túc xá là Trần Tự Chu, cô ấy lớn tiếng gọi: “Em Phù!”
Tiếng kêu của Lý Nghiên Nghiên vừa to vừa gấp, Minh Phù tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng mặc đồ rồi chạy ra từ phòng tắm.
“Có chuyện gì vậy?”
Lý Nghiên Nghiên chỉ xuống dưới lầu, mặt đầy vẻ tò mò: “Có phải cậu đi chơi với Trần Tự Chu không?”
Trần Tự Chu là người mà cả trường không ai không biết, đẹp trai, quan hệ tốt, đặc biệt là có duyên với phái nữ.
Bị các cô gái chặn đường tỏ tình là chuyện thường xuyên. Bây giờ, cậu và Minh Phù công khai đi lại gần gũi, lâu dần, mọi người trong trường đều biết bên cạnh anh lớn này có một cô gái cố định.
Là bạn cùng phòng của Minh Phù, Lý Nghiên Nghiên và hai người bạn khác thường xuyên được thưởng thức đồ ăn vặt và đồ ngọt Trần Tự Chu mang cho Minh Phù. Không phải Minh Phù cố ý khoe khoang, mà là do Trần Tự Chu thường mang một cái bánh to về trước giờ tự học buổi tối, cô không thể ăn hết, đương nhiên sẽ mang về chia cho bạn cùng phòng.
Có lần Lý Nghiên Nghiên đi tới văn phòng lấy bài thi, đúng lúc thấy Trần Tự Chu xách bánh ngọt lên lầu, tối đó Minh Phù đã mang về một cái bánh cùng loại.
Mọi chuyện lập tức rõ ràng.
Họ đều cảm thấy Trần Tự Chu có tình cảm đặc biệt với Minh Phù, nhưng Minh Phù chưa bao giờ nói gì về việc đó.
Bây giờ, ngay ngày nghỉ đầu tiên đã thấy anh lớn xuất hiện dưới ký túc xá, mặc dù hiện nay vẫn cho phép học sinh được ở lại khi nghỉ, nhưng hiện tại số con gái còn ở ký túc có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh lớn đứng dưới lầu chắc chắn chỉ có thể là đang đợi Minh Phù.
Lý Nghiên Nghiên cực kỳ kích động, nắm tay Minh Phù lắc lắc.
Minh Phù không ngờ rằng cậu lại đợi dưới lầu, cô ngẩn ngơ chẳng kịp chớp mắt.
Người dưới lầu như nhận ra điều gì, ngẩng đầu nhìn lên.
Hai ánh mắt giao nhau từ xa, Minh Phù thấy thiếu niên đứng dưới bóng cây như nở nụ cười, cậu nghiêng đầu lười biếng vẫy tay với cô.
Lý Nghiên Nghiên bên cạnh sắp sửa hóa thành con gà thét chói tai.
Đây là tình tiết trong phim thần tượng khiến người ta mê mẩn!
Cô ấy thấy Minh Phù không phản ứng, lập tức nắm tay cô giơ lên vẫy vẫy, đáp lại Trần Tự Chu.
Minh Phù lúc này mới lấy lại tinh thần, cô nhìn về phía Lý Nghiên Nghiên, dở khóc dở cười: “Cậu làm gì vậy?”
“Giúp cậu đáp lại anh lớn mà.”
Cơn buồn ngủ tan biến, Lý Nghiên Nghiên giờ cực kỳ tỉnh táo, cô ấy chú ý đến trang phục của Minh Phù, lùi lại một bước rồi đánh giá từ trên xuống dưới.
“Hôm nay cậu định mặc bộ này ra ngoài à?”
“À…” Minh Phù cúi đầu nhìn trang phục của mình, không thấy vấn đề gì, “Không được à?”
“Không được! Hoàn toàn không được!” Lý Nghiên Nghiên kéo cô vào trong: “Ra ngoài với con trai, lại là người như anh lớn, sao có thể ăn mặc qua loa như vậy chứ.”
Minh Phù không hiểu.
Phải rất trang trọng sao?
Lý Nghiên Nghiên lục tung tủ của cô, cuối cùng lôi ra một chiếc váy hoa cổ vuông, “Chiếc này! Mặc vào!”
Chiếc váy này là do Trịnh Nhan Hương mua trước đây, vì mua nhầm cỡ không đổi được nên đưa cho Minh Phù vì nghĩ cô sẽ vừa.
Minh Phù chưa mặc lần nào.
Vì chiếc váy này thắt eo, cô không quen.
Lý Nghiên Nghiên đẩy cô vào phòng tắm, vừa đẩy vừa nói: “Tuổi thanh xuân của con gái chỉ ngắn ngủi vài năm, chúng ta phải tranh thủ thời gian để tỏa sáng, lúc đẹp nhất đương nhiên phải khoe sắc. Ngày nào cũng mặc đồ rộng thùng thình thì có gì đẹp.”
“Mặc dù chúng ta vẫn là học sinh cấp ba, nhưng cũng đã mười tám rồi, có thể mặc đồ hơi gợi cảm một chút. Người ta có câu, con gái đẹp vì người mình thích.” Lý Nghiên Nghiên giơ hai ngón tay lên chỉ vào mắt mình: “Mình đảm bảo, cậu mặc chiếc váy này đi chơi với anh lớn, mắt cậu ấy sẽ không rời khỏi cậu cả ngày.”
Minh Phù khẽ chỉnh lại: “Nhưng mình còn, còn chưa tới, mười bảy…”
Cô vào học sớm hơn bạn cùng lứa một năm, sinh nhật lại muộn, nên hiện tại chính xác là mới mười sáu tuổi.
Lý Nghiên Nghiên ngơ ngác một chút, nhanh chóng phản ứng: “Không sao, chỉ kém nhau có hai tuổi thôi mà, làm tròn lại chẳng đáng kể gì đâu, cậu không cần để tâm.”
Nói xong, không cho Minh Phù cơ hội phản bác, đẩy cô vào phòng tắm và đóng cửa lại.
Minh Phù im lặng không nói thêm được câu nào. Cô nhìn cánh cửa đóng kín, rồi lại nhìn chiếc váy trong tay.
Lý Nghiên Nghiên đứng canh ngay cửa, khi Minh Phù thay xong váy bước ra, cô ấy quay đầu lại nhìn và ngay lập tức sững sờ tại chỗ.
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên ngực Minh Phù, lẩm bẩm: “Em Phù, mình dường như đã hiểu tại sao cậu luôn mặc đồ rộng rồi, chắc có cỡ C rồi nhỉ…”
Cổ áo của bộ váy không hở hang, nhưng thiết kế thắt eo làm vải tụ lại ở phần eo, làm nổi bật vẻ đẹp của thân hình.
Phần tà váy xẻ một bên từ giữa đùi kéo chéo sang bên kia, thiết kế bất đối xứng làm đôi chân cô thẳng và dài.
Một thân hình đầy đặn kết hợp với gương mặt trong sáng của Minh Phù, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ, tác động mạnh mẽ tới thị giác.
Minh Phù cảm thấy không thoải mái, cô kéo nhẹ tà váy: “Mình vẫn nên, thay lại —”
“Thay gì mà thay! Không thay!”
Lý Nghiên Nghiên bộc lộ hết tính cách sôi nổi của mình, giật lấy chiếc áo T-shirt trong tay Minh Phù, tay còn lại kéo cô ra ngoài.
Khi đi qua bàn của Minh Phù, cô ấy lấy điện thoại và balo của cô đưa cho cô, đẩy cô đi suốt đường và trực tiếp đẩy cô ra khỏi ký túc xá.
“Chúc các cậu đi chơi vui nhé!”
Nói xong, đóng cửa “rầm” một tiếng, không để Minh Phù có chút cơ hội nào để phản kháng.
Minh Phù đành phải xoay người xuống lầu.
Khi cô bước ra khỏi ký túc xá, Trần Tự Chu đang nghe điện thoại, mắt cụp xuống, không chú ý đến cô.
Đến khi cô bước gần hơn, cậu mới ngước mắt lên nhìn.
Ánh mắt hờ hững của cậu lập tức biến mất, Trần Tự Chu cầm điện thoại ngẩn người tại chỗ, yết hầu không tự chủ lăn nhẹ hai lần.
Thấy cậu nhìn qua, Minh Phù dừng chân, cảm thấy lúng túng.
Người ở đầu dây bên kia nói gì cậu đã hoàn toàn không còn nghe thấy, chỉ nói một câu “cúp máy” rồi tắt điện thoại.
Cậu bước tới đưa đồ trên tay cho cô.
Thấy cậu bình thường, Minh Phù cũng thoải mái hơn, cô nhận lấy, “Gì vậy?”
“Bữa sáng.”
Giọng cậu khàn đi nhiều.
Minh Phù nhận ra điều này, hỏi cậu: “Cậu bị cảm à?”
Câu hỏi này rất tự nhiên.
“Không, phơi nắng thôi.” Cậu đưa tay nhéo sau cổ, giọng thanh lại, trở về vẻ cà lơ phất phơ: “Cậu coi trọng việc đi chơi với mình thế này à, ăn mặc đẹp thế.”
Tay Minh Phù đang xé chiếc bánh mì dừng lại, khẽ “ừm” một tiếng.
Sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng khẽ ấy dù nhỏ nhưng lại vang dội trong tai cậu.
Trần Tự Chu như bị đóng đinh tại chỗ, không thể cử động.