Yêu Anh Vì Món Ăn

Chương 32




“Em đang làm gì vậy?”

“Chứng minh cho anh thấy, em không còn tình cảm với Tuấn Khiêm. Bây giờ anh đã tin em chưa?”

Tuấn Phong vui mừng không xiết, trên môi không giấu nỗi một nụ cười hạnh phúc. Hắn chỉ đơn thuần nghĩ rằng, sau này mình sắp có được người mình thương rồi.

Tay hắn vẫn đặt ở eo Tinh Tinh, đôi mắt lạnh lùng thường ngày cũng đã biến mất. Có thể thấy trong đôi mắt ấy hiện tại chỉ có hình bóng của Tinh Tinh:

“Cuối cùng… cuối cùng anh cũng đã đợi được đến ngày hôm nay. Hay lắm, cuối cùng em cũng đã thuộc về anh. Em là của anh, là của anh.”

Tuấn Phong bế cô lên, tiếp tục hôn lên môi cô môi cái. Hắn hiện tại rất sung sướng, đã đợi đến giây phút này lâu như thế cơ mà:

“Tuấn Phong, anh dừng lại đi đã, mau vào nhà bàn chuyện hôn sự của hai đứa mình.”

“Ừm đúng rồi, vào thôi!”

Hắn bất giác nắm tay Tinh Tinh dẫn cô vào nhà, trên mặt cô tỏ vẻ kinh tởm, tay còn lại không ngừng lau đôi môi của mình mà không để cho Tuấn Phong phát hiện.

Lúc vào nhà, khi này bên nhà Trương gia cũng đã tới. Trương phu nhân ngay từ đầu đã không có thiện cảm với cô gái mà con mình muốn lấy làm vợ. Bây giờ cô còn trốn đi một khoảng thời gian mới về, bà không nhịn được mà châm chọc vài câu:

“Chịu về rồi đấy à? Tôi còn tưởng Bạch gia các người khinh thường gia đình chúng tôi nên cố tình làm như vậy cơ đấy. Cô cũng hay đấy nhỉ? Đã qua một đời chồng mà vẫn còn thu hút con trai tôi như vậy. Kiếp trước chắc là hồ ly tinh đây mà.”

Nghe bà ta khinh thường mình, cô tức lắm nhưng vì kế hoạch, cô phải ráng nhịn. Tay siết chặt vào đùi mình.

Biết được tính khí của Tinh Tinh, trong những trường hợp như vậy, cô thường sẽ phản bác lại ngay. Nhưng hôm nay lại im lặng lạ thường.

Tuấn Phong ghé vào tai cô nói nhỏ:

“Đừng bận tâm, anh sẽ bảo vệ em.”

Rồi hắn nháy mắt ra hiệu với mẹ bàn bạc chuyện chính:

“Được rồi, nếu con trai tôi đã nhìn trúng cô thì gia đình tôi cũng không có ý kiến. Bây giờ bàn bạc về chuyện sính lễ đi.”

Nghe nhắc đến chuyện sính lễ, mặt bà Bạch sáng hết cả lên:

“Thưa Trương phu nhân, Giai Tinh đây cũng chính là đại tiểu thư của cái nhà này, vì thế của hồi môn bên tôi chắc chắn phải rủng rỉnh hơn một tý. Gia đình tôi quyết định cho con bé dãy nhà ở Đông Kinh làm của hồi môn, thêm cả 8 vạn tiền mặt, chuỗi cửa hàng lớn nhỏ dưới trướng Bạch Gia.”

Trong đầu Tinh Tinh thầm nghĩ, đúng là hôm nay bà ta cũng hào phóng hơn nhiều, cho của hồi môn nhiều như thế trong khi tôi chỉ là đại tiểu thư trên danh nghĩa.

Bỏ ra nhiêu đó, không biết bà ta sẽ nhận lại được bao nhiêu đây.

“Bạch phu nhân, tôi cũng nói thẳng, sính lễ ban đầu bên tôi sẽ rút lại một chút. Dù sao thì cô ta cũng đã qua một đời chồng rồi. Cũng mong bà hiểu cho.”

Bạch phu nhân nghe tới việc rút lại sính lễ một phần nụ cười trên môi của bà cũng đã tắt. Tinh Tinh cúi gằm mặt xuống, chịu đựng sự tủi nhục này.

Thấy vậy, Tuấn Phong không muốn để cho Tinh Tinh chịu bất cứ ấm ức nào cả. Hắn nắm tay cô, nói:

“Không, sính lễ sẽ không rút lại, thậm chí còn tăng thêm.”

“Con nói cái gì?”

Trương phu nhân trở nên vô cùng tức giận, không tin vào những điều mình nghe thấy. Đứa con tốt này, muốn lấy cả gia tài để cưới vợ hay sao?

“Con nói gì vậy? Chỗ người lớn nói chuyện làm gì có chỗ cho con xen vào?”