- Con yêu cô ấy, con biết những điều con làm, mẹ biết hơn hai tháng qua con đi làm nhiệm vụ là vì sao không? Cũng phần lớn là để trải đường cho con và Mẫn Mẫn, con đã chuẩn bị sẽ cưới cô ấy, cho cô ấy một hạnh phúc thật sự mà lẽ ra cô ấy nên được nhận, nhưng mẹ lại đuổi cô ấy đi, người có lỗi không nên là cô ấy, mà là chính chúng ta đó mẹ.
Trịnh Nhã Lam lúc này cũng đã nhận ra bà mới là người có lỗi lớn nhất trong chuyện này. Lúc đầu khi phát hiện tình cảm giữa Triệu Đoan Mẫn và Lâm Quân Phong bà đã không kìm nén được tức giận mà đổ hết mọi lỗi lầm lên người Triệu Đoan Mẫn. Bà cười khổ một tiếng, cục diện sai lầm này ngay từ đầu là do chính bà tạo ra.
Giữa lúc này, Lâm Quân Hạo từ trên lầu đi xuống, anh cũng đã đứng đây nghe từ nãy đến giờ. Lâm Quân Hạo đi đến trước mặt Trịnh Nhã Lam buồn rầu nói:
- Mẹ, anh cả nói đúng đấy. Con cũng rất mệt mỏi với vai diễn này rồi, lúc nào cũng phải sống giả tạo trước mặt người khác, con xin mẹ cho con được sống thật với bản thân mình, cho con được là chính con đi mẹ.
Lâm Quân Hạo quỳ một chân xuống ôm lấy Trịnh Nhã Lam, bà cũng vòng tay ôm lấy con trai mình, nước mắt đã không kìm nén được nữa. Bà thật sự đã sai rồi.
Cảm giác lúc này của Lâm Quân Phong chính là vừa hụt hẫng vừa đau lòng, anh xoay người rời đi, anh nhất định phải tìm được cô, đem cô trở về bên cạnh anh.
Trong một khách sạn cao cấp ở thành phố S,Triệu Đoan Mẫn trong bộ đồng phục nhân viên đang dọn dẹp trong phòng tổng thống. Một nhân viên cùng làm với cô đến gọi cô:
- Đoan Mẫn, cô để đấy tôi làm nốt cho, cô lên phòng Tổng Giám đốc, ngài ấy có việc tìm cô.
- Tìm tôi ư? Được tôi lên ngay đây, việc ở đây phiền cô rồi.
- Không sao đâu,cô mau đi đi.
Nửa tháng trước, Triệu Đoan Mẫn đến thành phố S, cô không có nhiều tiền trong người, đến một nơi xa xôi, lạ nước, lạ cái,không có ai là người quen, cô chỉ đành lang thang đi kiếm việc làm, cô muốn tìm một công việc nào đó có thể bao ăn, bao ở nhưng giữa nơi thành phố xa lạ tìm được một công việc đâu phải là chuyện dễ dàng.
Lúc cô đi qua đường không cẩn thận đã bị một chiếc xe ô tô tông phải, thật may là chiếc xe đã phanh kịp thời, cô chỉ bị thương nhẹ. Người đâm vào cô là một người đàn ông tên là Hàn Kiêu, anh cũng trạc tuổi với Lâm Quân Phong.
Triệu Đoan Mẫn được Hàn Kiêu đưa vào bệnh viện, anh ngỏ ý muốn đền bù cho cô một số tiền nhưng Triệu Đoan Mẫn không nhận, cô chỉ xin anh giúp cô tìm được một công việc ở thành phố này. Hàn Kiêu sau khi biết được Triệu Đoan Mẫn mới đến thành phố này, cô không có nơi nương tựa nên anh đã nhận cô vào làm nhân viên phục vụ phòng trong khách sạn của anh.
Triệu Đoan Mẫn đi đến phòng Tổng Giám đốc, cô giơ tay lên gõ cửa.
- Mời vào.
Tiếng người đàn ông trầm ấm vang lên. Cô liền đẩy cửa bước vào.
- Tổng Giám đốc, anh cho gọi tôi sao?
Hàn Kiêu đang ngồi trong văn phòng xem lại một số báo cáo của khách sạn. Thấy Triệu Đoan Mẫn bước vào anh liền mỉm cười nói:
- Em ngồi đi.
Triệu Đoan Mẫn đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống.
- Em đến đây làm đã quen chưa? Nếu có vấn đề gì thì cứ nói với tôi.
- Dạ, cảm ơn Tổng Giám đốc, em đã quen rồi ạ, công việc này cũng không vất vả, em làm được ạ.
Cô cảm thấy công việc này cũng khá phù hợp với cô, quan trọng là ở đây có phòng dành cho nhân viên ở lại nên rất thuận lợi cho cô.
- Mẫn Nhi, lúc không có ai em cứ gọi tôi là A Kiêu là được.
Hàn Kiêu nhìn Triệu Đoan Mẫn, anh rất có cảm tình với cô gái này, anh chính là cảm thấy thích cô ngay từ lần gặp đầu tiên rồi.
Triệu Đoan Mẫn không biết những suy nghĩ trong lòng Hàn Kiêu, thấy anh cứ nhìn mình cô trả lời:
- Dạ em quen gọi anh là Tổng Giám đốc rồi nên nhất thời chưa sửa được ạ.
Cô cắn môi cúi mặt xuống, hành động này trong mắt Hàn Kiêu lại giống như Triệu Đoan Mẫn đang thẹn thùng. Cô gái nhỏ này có biết mình rất đáng yêu không hả?
- Mẫn Mẫn, anh định cân nhắc cho e lên chức quản lý, em thấy sao?
Triệu Đoan Mẫn từ khi đến đây luôn làm việc rất chăm chỉ, anh muốn để cô giữ chức quản lý, như vậy tần suất anh và cô gặp nhau sẽ nhiều hơn.
Triệu Đoan Mẫn nghe Hàn Kiêu nói vậy thì vội xua tay:
- Không cần đâu tổng giám đốc, em mới vào làm được nửa tháng, còn chưa có kinh nghiệm gì nhiều, chức quản lý này em sợ mình không làm nổi đâu ạ.
Cô mới vào làm mà đã được thăng chức lên quản lý,kiểu gì cũng sẽ bị nói ra nói vào, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ là cô đi cửa sau. Hơn nữa cô đúng là không có kinh nghiệm gì, cô làm việc ở đây đúng là trái ngành, trái nghề, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời của cô thôi. Đợi hết ba tháng nghỉ hè cô sẽ xin được tiếp tục đi học. Cô nghĩ cô phải vừa làm vừa học, nếu công việc này không phù hợp được với thời gian học của cô, cô sẽ đi tìm công việc khác.