Lâm Quân Phong bước vào nhà, Trịnh Nhã Lam hôm nay cũng không ra ngoài, vừa thấy con trai trở về bà ấy đã vui mừng:
- A Phong, con về rồi sao?
Lâm Quân Phong đưa mắt nhìn khắp trong nhà một lượt.
- Vâng, mẹ, mọi người đi đâu cả rồi mẹ?
Biết con trai đang tìm ai, Trịnh Nhã Lam vờ như không biết gì vẫn bình thản trả lời:
- Hôm nay chủ nhật, ba con ra ngoài đánh golf với mấy ông bạn rồi, A Hạo thì vẫn ngủ nướng chưa chịu dậy.
Bà không nhắc gì đến Triệu Đoan Mẫn cả.
- Mẹ, vậy Mẫn Mẫn đâu?
Anh đang rất mong chờ trông thấy cô gái nhỏ.
Trịnh Nhã Lam nhìn Lâm Quân Phong rồi thở dài một tiếng.
- Mẫn Nhi nó bỏ đi đã được nửa tháng rồi.
- Mẹ, mẹ nói cái gì?
Lâm Quân Phong sững sờ, anh không tin vào tai mình nữa, Mẫn Mẫn của anh sao lại bỏ đi được.
- Mẫn Nhi nó rời đi chỉ để lại một bức thư, nói nó không muốn làm giao dịch với A Hạo nữa, con bé muốn đi tìm hạnh phúc của riêng mình, nó không muốn chôn vùi tuổi xuân ở đây. Nó còn để lại một tờ đơn ly hôn với A Hạo mà nó đã kí sẵn, mẹ cũng đã cho người đi tìm con bé mà không tìm được, hazzzz… Không biết con bé này nó nghĩ gì trong đầu nữa.
Trịnh Nhã Lam đã soạn sẵn kịch bản này trong đầu từ trước rồi. Bà không thể để con trai cả của mình tiếp tục đoạn tình cảm sai trái này được.
Lâm Quân Phong nghe mẹ mình kể lại, bàn tay anh đã xiết chặt lại với nhau. Anh đã nói với cô đợi anh trở về giải thích với cô, cưới cô làm vợ, sao cô có thể bỏ đi như vậy được.
- Mẹ, bức thư cô ấy để lại đâu? con muốn xem.
Anh biết nét chữ của Triệu Đoan Mẫn, anh muốn đích thân xem bức thư cô để lại có đúng như những gì mẹ anh nói hay không.
- Mẹ đọc xong trong lúc tức giận đã xé nó đi rồi.
Trịnh Nhã Lam mặt không đổi sắc nói dối.
- Mẹ, con không tin, sao Mẫn Mẫn lại đột nhiên bỏ đi như vậy được. Cô ấy không có tiền bạc trong người, một thân một mình, cô ấy có thể đi đâu được chứ?
Triệu Đoan Mẫn đã không còn người thân, anh không tin cô vì nói chia tay với anh, giận dỗi anh mà bỏ đi như vậy. Anh hiểu Triệu Đoan Mẫn, đó không phải là tính cách của cô. Không đúng, chuyện này có gì đó không bình thường, Triệu Đoan Mẫn rất muốn được lên thành phố học đại học, vì thế mà cô còn chấp nhận giao dịch làm vợ Lâm Quân Hạo, hi sinh hạnh phúc của bản thân, giờ không lẽ nào cô lại muốn vì hạnh phúc mà từ bỏ tất cả.
- Nó chính là một đứa con gái thực dụng, có lẽ nó không muốn chôn vùi hạnh phúc của nó trong nhà chúng ta nữa. A Phong, thôi bỏ đi, nếu nó đã không muốn thì chúng ta cũng không thể ép buộc nó được. Chuyện của A Hạo mẹ sẽ nghĩ cách khác.
- Mẹ, con hiểu Mẫn Mẫn, cô ấy sẽ không tự ý bỏ đi như vậy,mẹ nói thật với con đi, đã có chuyện gì xảy ra trong thời gian con vắng nhà vậy?
Trịnh Nhã Lam không ngờ con trai bà lại khó lừa như vậy, rốt cuộc thì tình cảm của con trai bà và Triệu Đoan Mẫn đã sâu đậm đến đâu rồi.
Thấy thái độ do dự của mẹ mình, Lâm Quân Phong đã nhạy bén phát hiện ra được điều gì đó. Anh không do dự hỏi thẳng.
- Có phải mẹ đã biết chuyện giữa con và Mẫn Mẫn rồi không?
Trịnh Nhã Lam biết không thể tránh được mãi, đã đến lúc bà nên nhìn thẳng vào sự thật, chỉ là bà không muốn con trai mình bị tổn thương thôi.
- Phải. A Phong, mẹ không thể chấp nhận được chuyện này, con là anh chồng của nó, sao con có thể đi yêu em dâu của mình được, người ngoài sẽ nghĩ sao? Rồi sự nghiệp của con sẽ ra sao? Rất có thể con còn bị đuổi khỏi quân ngũ, còn A Hạo nữa, nó sẽ phải làm sao? Con có từng nghĩ đến hậu quả chưa?
Bà không phủ nhận nữa, mà trực tiếp chất vấn Lâm Quân Phong.
- Thế nên mẹ đã đuổi cô ấy đi đúng không?
- Đúng.
Lâm Quân Phong không tin nhìn Trịnh Nhã Lam, anh biết trước sau gì chuyện giữa anh và Triệu Đoan Mẫn cũng phải công khai, nhưng anh vẫn là chậm một bước, vẫn khiến cô gái nhỏ phải chịu tổn thương.
- Tại sao mẹ có thể làm như vậy? Mẹ cũng biết hoàn cảnh của cô ấy rất đáng thương, mẹ không nên trách cô ấy mà nên trách con mới phải. Là con đã đem lòng yêu cô ấy, là con chủ động. Mẹ nên nhìn lại sự thật đi, A Hạo nó không thể sống mãi trong vỏ bọc mẹ tạo ra cho nó được, mẹ nên để nó sống thật với giới tính của mình, xã hội bây giờ cũng không phải không chấp nhận những người như A Hạo, ngay từ đầu mẹ để Mẫn Mẫn kết hôn với A Hạo đã là sai lầm rồi, nó không chỉ chôn vùi hạnh phúc của Mẫn Mẫn mà cũng chôn vùi hạnh phúc của cả A Hạo nữa. Mẹ cảm thấy có đáng không?
Nghe Lâm Quân Phong nói như vậy Trịnh Nhã Lam cả người run lên, bà ngã ngồi xuống ghế sô pha, có phải bà đã sai lầm ngay từ đầu rồi hay không?