Triệu Đoan Mẫn làm bộ đưa hai tay ấn xuống ngực Trình Xảo Nguyệt, lúc nhấc tay lên cô còn cố tình quẹt móng tay vào ngực cô ta. A, xem ra con hàng này vì dùng khổ nhục kế mà không tiếc hi sinh bản thân mình. Muốn được Lâm Quân Phong sờ ngực với hôn môi chứ gì, không có cửa đâu bà chị già.
- Cô ấy vẫn không tỉnh, xem ra chỉ còn cách hô hấp nhân tạo thôi. Ôi, nhưng mà sáng nay em dậy muộn vì vội đi cùng mọi người nên em còn chưa kịp đánh răng, lúc ăn sáng em lại ăn hơi nhiều tỏi nhưng không sao, may là cũng không có mùi gì.
Triệu Đoan Mẫn đưa tay lên miệng làm bộ hà hơi một cái rồi cô định cúi xuống hô hấp nhân tạo cho Trình Xảo Nguyệt.
Ba người Lâm Quân Phong, Lâm Quân Hạo và Hoàng Vỹ Kỳ suýt nữa thì phì cười, xem người ta sắp chết đến nơi rồi mà Triệu Đoan Mẫn vẫn hài không chịu được.
Đúng lúc này Trình Xảo Nguyệt bỗng ho một tiếng rồi mở mắt ra, thế là cô ta đã tỉnh lại. Cô ta vốn giả vờ bị đuối nước và bất tỉnh để có cơ hội gần gũi với Lâm Quân Phong nhưng không ngờ anh không chịu sơ cứu cho cô ta mà là Triệu Đoan Mẫn.
Khi nãy bị Triệu Đoan Mẫn cào xong, suýt nữa cô ta đã kêu lên rồi. Cố nhịn thêm một chút thì Triệu Đoan Mẫn lại bảo chưa đánh răng, với vừa ăn tỏi. Trời đất, thật kinh khủng, cô ta sợ quá liền mở mắt ra luôn.
- Thật may quá, cô Trình tỉnh lại thật đúng lúc.
Triệu Đoan Mẫn ẩn ý nói một câu, cô đã nhìn ra mưu kế của Trình Xảo Nguyệt rồi, chỉ sợ người nào đó mê gái nên mới không nhận ra thôi.
- Khụ … Khụ … Cảm ơn mọi người đã cứu tôi. Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho mọi người rồi.
Trình Xảo Nguyệt tỏ ra yếu đuối, đáng thương và hiểu chuyện khiến người ta thương xót nhưng với những người ở đây đều đã nhận ra cô ta đang làm bộ, trước đó chắc cũng là giả vờ bị đuối nước thôi.
Triệu Đoan Mẫn đứng dậy, cô không thèm nhìn Lâm Quân Phong lấy một cái rồi vào khoang thuyền choàng khăn tắm lên người.
Lâm Quân Phong cảm giác Triệu Đoan Mẫn có gì đó không đúng, có phải cô đang giận anh không? Anh rất muốn lúc này ôm lấy cô, đến nơi nào đó chỉ có hai người họ, để dỗ dành cho cô vui vẻ.
Sự việc Trình Xảo Nguyệt bị đuối nước xảy ra nên cũng chả ai còn hứng thú xuống biển lặn ngắm san hô nữa, mọi người đi thuyền quay trở lại khách sạn.
Triệu Đoan Mẫn lên phòng đóng sầm cửa lại. Cô biết bạch liên hoa kia đang diễn kịch nhưng mấy người mắt mờ kia hẳn là không nhìn ra rồi. Nếu không có cô ở đấy thì có phải Lâm Quân Phong sẽ làm đầy đủ động tác sơ cứu cho Trình Xảo Nguyệt đúng không? Rồi có phải anh cũng sẽ bị cô ta hớp hồn đúng hay không?
Cộc … Cộc …
Ai gõ cửa phòng cô vậy? Triệu Đoan Mẫn cố nén sự không thoải mái trong lòng xuống ra mở cửa. Cửa vừa mở, cô đã bị ai đó kéo vào phòng,ấn cô lên ván cửa rồi hôn ngấu nghiến.
Nhận ra người nào đó, Triệu Đoan Mẫn giơ tay lên muốn đẩy anh ra nhưng chỉ khiến anh càng ôm cô chặt hơn. Nụ hôn này chính là cưỡng ép, cô còn đang giận Lâm Quân Phong,sao có thể để cho anh được như ý, Triệu Đoan Mẫn né tránh anh lại càng hôn điên cuồng.
- Ưm … Vương … Bát đản …ưm …
Cô vừa lên tiếng anh đã đưa lưỡi luồn lách khắp khoang miệng cô, quấn quýt môi răng. Bàn tay hữu lực nhanh chóng cởi phăng chiếc áo choàng tắm trên người cô, vứt xuống đất, để lộ ra bộ bikini màu đỏ đầy nóng bỏng.
Triệu Đoan Mẫn bị Lâm Quân Phong hôn đến thần trí mơ hồ anh mới chịu buông cô ra.
- Mẫn Mẫn, em ghen đúng không?
Triệu Đoan Mẫn uất ức, vừa vào phòng đã cưỡng hôn cô đến bây giờ mới hỏi cô một câu. Đồ chó sói này, cô xém chút không thở nổi nữa rồi.
- Tôi thèm vào mà ghen, anh đi mà ôm Nguyệt Nhi của anh đi, đến đây ôm tôi làm gì?
Miệng thì nói không ghen nhưng mỗi lời nói lại tràn ngập sự ghen tuông. Lâm Quân Phong thấy Triệu Đoan Mẫn giận dỗi thì liên tục dỗ dành:
- Mẫn Mẫn, là anh ghen, anh thấy em thân thiết cùng A Hạo, dù biết hai người chỉ là đóng kịch nhưng anh thật sự ghen tị. Anh là bất đắc dĩ mới cứu Trình Xảo Nguyệt thôi, em đừng giận anh có được không?
- Hừ, ôm người ta trong lòng như vậy, lo lắng cho người ta bị đuối nước, ôm mỹ nhân mặc bikini trong lòng hưởng thụ lắm phải không? Hôm nay, nếu em không ở đây có phải anh sẽ nhấn ngực với hô hấp nhân tạo cho cô ta không?
Đàn ông đều thế, mỡ dâng đến miệng chả xơi vội.
- Mỹ nhân bikini chỉ có người trước mặt anh đây thôi, hôm nay dù cô ta có chết thật thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.
- Ai mà thèm tin chứ.
Lâm Quân Phong mỉm cười.
- Anh cười cái gì?
Không thấy cô đang tức giận sao? Người đàn ông này còn cười được.
- Anh vui, anh vui vì Mẫn Mẫn ghen, chứng tỏ Mẫn Mẫn cũng rất yêu anh đúng không?
Nhận ra thái độ của mình lúc nãy có hơi nóng nảy, đúng là cô đang ghen thật, chỉ là cô không muốn thừa nhận mà thôi.
- Lâm Quân Phong, nếu anh dám tơ tưởng đến người con gái khác ngoài em, em sẽ cắt quả chuối của anh ném cho gà ăn đó.