Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Chương 65: Mở màn




Thành phố D phồn hoa lại bắt đầu một ngày mới, phía dưới là cả một vùng đất rộng lớn đang không ngừng phát triển dưới sự lãnh đạo của các gia tộc lớn.

Nhiều năm qua, Tần gia luôn là một gia tộc đứng đầu trong những ngành nghề phát triển bậc nhất thành phố D, nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

Nhưng hôm nay, tất cả người ở thành phố D này, thậm chí là cả nước T đã biết được bộ mặt thật của Tần gia, hóa ra sau lớp vỏ bọc cao quý, giàu có kia là cả một bí mật động trời.

Mới sáng sớm, trên các trang báo, mạng xã hội, web, weibo,…đều đồng loạt phát tin tức khủng khiếp liên quan đến Tần gia.

Đầu tiên là hàng loạt chứng cứ tham nhũng, buôn bán hàng cấm, giết hại Âu gia, …của Tần lão gia chủ đương nhiệm được tung ra, đã khiến tất cả mọi người trở nên hoảng loạn, sợ hãi trước những hành động tán tận lương tâm của lão ta.

Tiếp đó là những tội ác của con cả Tần Dư Chí và con dâu Vu Nhược Đồng, và bí mật thân thế của đứa cháu đích tôn bị bỏ rơi. Cuối cùng, chính là những chuyện xấu của cô cháu gái cưng của Tần gia_Tần Linh Lan, tất cả mọi chuyện dơ bẩn của cô ta đều bị phơi bày ra ánh sáng, bao gồm cả việc hãm hại Tần Tố Ân.

Chỉ trong vòng một đêm, Tần gia từ một danh gia vọng tộc trở nên lụi tàn, các công ty dưới trướng quản lý liên tục bị giảm giá cổ phiếu, nguy cơ bị thu mua. Tần Dư Chí và Vu Nhược Đồng bị bắt tạm giam ở trụ sở cảnh sát chờ ngày phán xét, Tần lão gia do tức giận mà phát bệnh tim phải nhập viện, nên tạm thời được bỏ qua việc bắt giam.

Còn về Tần Linh Lan, cô ta lúc này đây chẳng khác nào một mụ điên, đang không ngừng co ro ở một góc phòng mà khóc lóc. Cô ta không ngờ tới mọi chuyện xấu xa trước đây bản thân đã làm lại bị phơi bày.

“Không…không thể nào…” Tần Linh Lan điên loạn tự lẩm nhẩm một mình.

Chiếc váy hàng hiệu đắt đỏ trên người đã trở nên nhem nhuốc, mơ hồ còn có rất nhiều nếp nhăn, ánh mắt cô ta mở lớn, khuôn mặt trở nên hốc hác. Lớp trang điểm sắc sảo trên khuôn mặt đã bị nước mắt làm cho lấm lem, hai tay siết chặt đầu gối run rẩy, trông cô ta lúc này đây vô cùng thảm hại.

“Mình không thể sống như vậy… Tuyệt đối không thể!”

Tần Linh Lan siết chặt nắm đấm trong tay, không ngừng lẩm nhẩm, bỗng trong đầu cô ta hiện lên một cái tên, chính là Bạch Nam.

Nghĩ đến Bạch Nam, Tần Linh Lan như tìm được cứu tinh, cô ta nghĩ hiện tại chỉ có anh mới có thể giúp cô ta, giúp Tần gia thoát khỏi khủng hoảng lần này. Nghĩ vậy, cô ta vội vã cầm chiếc điện thoại lên, lục lọi số điện thoại của Bạch Nam.

Cô ta đâu biết rằng, những chuyện dơ bẩn của cô ta và cả Tần gia đều có sự trợ giúp của Bạch Nam, tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh chẳng khác nào một giấc mơ viển vông.

“Alo, ai vậy?” Giọng nói trầm ấm của Bạch Nam vang lên, như một sợi dây sinh mệnh cứu rỗi Tần Linh Lan.

Cô ta cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, nhẹ nhàng cất giọng một cách tự nhiên nhất, tránh khỏi việc Bạch Nam biết cô ta hiện tại đang trong bộ dạng thảm hại.

“Bạch Nam…là em, Tần Linh Lan đây.” Giọng nghẹn ngào của cô ta vang lên, khiến đầu dây bên kia Bắc Nhiễm nghe thấy cũng cảm thấy ghê tởm.

“Có chuyện gì?!” Ngược lại với tưởng tượng của cô ta, Bạch Nam một bộ mặt lạnh tanh, lạnh giọng đáp.

“Em…em cầu xin anh, cầu xin anh hãy giúp Tần gia. Hiện tại chỉ có anh mới giúp được thôi, huhu…làm ơn, Tần gia bị oan…” Cô ta nức nở cầu xin.

Tần Linh Lan vẫn đinh ninh rằng những ngày qua cô ta đã thành công tiếp cận anh, chiếm được trái tim của anh, nhưng thực chất Bạch Nam chỉ giả vờ tiếp cận cô ta để thu thập tin tức dễ dàng hơn mà thôi.

“Ha, tại sao tôi lại phải giúp cô nhỉ?!” Bạch Nam cười cợt đáp lại.

Trong đầu Tần Linh Lan lúc này đây đều trở nên trống rỗng bởi câu nói vừa lạnh lẽo vừa xa lạ của Bạch Nam, giống như mọi chuyện của Tần gia chẳng liên quan đến anh vậy.

“Anh…ý anh là sao?” Cô ta run rẩy hỏi lại, ngón tay thon dài bấu chặt chiếc điện thoại, cơ thể run rẩy.

“À…quên nói cho cô một chuyện, những chuyện xấu mà Tần gia các người đã làm, tôi cũng góp một phần phơi bày ra đấy!” Nói đoạn, anh khẽ cười khẩy, “Cho nên, cô đừng nghĩ tôi sẽ giúp cô, tỉnh mộng đi!”

Câu cuối cùng Bạch Nam cố ý nhấn mạnh, khiến đầu dây bên kia Tần Linh Lan chết lặng, cô ta như không tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy, bàn tay run rẩy đánh rơi chiếc điện thoại xuống dưới sàn.

“Không…không thể nào! Mọi chuyện không thể như vậy, đều là giả dối, tất cả đều là giả! Haha…”

Tần Linh Lan ôm lấy đầu, vừa cười vừa khóc tự lẩm nhẩm một mình, giống như một mụ điên chính hiệu, đâu còn dáng vẻ của một cô tiểu thư cao cao tại thượng trước đây nữa.

Sống trong nhung lụa hơn 20 năm, cô ta chưa bao giờ nghĩ bản thân lại có ngày trở nên thảm hại như vậy. Cha mẹ thì bị bắt giam, ông nội thì bị phát bệnh mà nhập viện, chưa rõ sống chết.

Còn bản thân cô ta thì sợ hãi không dám ra khỏi nhà gặp người khác, mọi người ai ai cũng biết những việc dơ bẩn mà cô ta đã làm, ắt hẳn lúc này đây đang chế nhạo cô ta.

Tần Linh Lan quả thật rất ngu ngốc! Giờ cô ta mới nhận ra rằng bấy lâu nay cô ta là kẻ bị dắt mũi, trước giờ luôn là cô ta trêu đùa kẻ khác dưới tay, nhưng hiện tại lại bị kẻ khác trêu đùa lại.

Cô ta không cam tâm!

“Chắc chắn chuyện này do Mạc Thiên Kỳ làm! Được lắm, thứ đồ nghiệt chủng, tôi thề sẽ hủy hoại anh!”

Tần Linh Lan điên loạn gằn lên từng chữ, ánh mắt trở nên đỏ ngầu nhìn về khoảng không phía trước, trong lòng nỗi hận thù đối với Mạc Thiên Kỳ càng tăng thêm.

Tại khu biệt thự “Lam Uyển”, Âu Nam Diệp thoải mái ngồi ở sofa, ánh mắt dán chặt lên chiếc tivi, nơi đang phát tin tức về Tần gia.

Cuối cùng cô cũng có thể khiến những kẻ hại chết cha mẹ cô và những người ở Âu gia phải trả giá, nhưng cô vẫn chưa nguôi ngoai cơn hận thù, bởi lẽ Tần lão gia chưa bị bắt.

Xem tình hình trước mắt có lẽ lão ta muốn dùng cách thức bị bệnh để thoát tội. Âu Nam Diệp cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua, bằng bất cứ giá nào cô phải khiến lão ta trả giá cho những tội ác kia, bây giờ mới chỉ là mở màn mà thôi.

“Tiểu Diệp, sao vậy? Em không vui sao?”

Mạc Thiên Kỳ vừa từ bên ngoài trở về, thấy cô ngồi thẫn thờ ở sofa, ánh mắt đăm chiêu thì tiến lại gần hỏi han.

“Anh về rồi, em không sao. Chỉ là nghĩ chút chuyện thôi.” Cô lảng tránh ánh mắt của anh, khẽ nở một nụ cười.

“Không sao thì tốt. Em đừng suy nghĩ gì nhiều, chuyện của Tần gia anh sẽ giải quyết, sớm thôi mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Mạc Thiên Kỳ khẽ ôm lấy cô, trấn an. Anh sẽ không để bàn tay cô phải nhuốm máu, anh cũng sẽ không tự tay kết liễu đám người kia, anh sẽ dùng pháp luật để trừng trị họ.

Không phải ở nước T này anh không có quyền lực, chẳng qua anh không muốn ra tay, chỉ tội bẩn tay mà thôi. Họ không xứng đáng được chết một cách dễ dàng, thay vì giết họ ngay lập tức thì anh muốn cho họ nếm trải nỗi đau từng ngày hơn.

“Vâng.” Cô khẽ đáp, ôm chặt eo Mạc Thiên Kỳ.

Mọi chuyện rất nhanh thôi sẽ kết thúc, cha mẹ cô trên trời cuối cùng cũng có thể yên nghỉ, Hồ Điệp nữa, chắc chắn cô ấy sẽ hạnh phúc ở một nơi nào đó.

“Giải quyết xong chuyện này, cùng anh trở lại Thành Đô nhé? Em có nguyện ý không?”

Mạc Thiên Kỳ buông người cô ra, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, thâm tình nói. Anh muốn đưa cô trở về nơi đã thay đổi cuộc đời của anh, nơi có những người thân yêu thương anh vô điều kiện, nơi hai người họ lần đầu tiên chính thức gặp gỡ.

Và tại nơi đó, anh muốn cầu hôn cô, đưa cô lên lễ đường tuyệt đẹp, biến cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất! Anh muốn cho cô những điều tốt đẹp nhất, chỉ mình cô…

Một đời, một kiếp, một đôi, vĩnh viễn…

“Em nguyện ý! Kỳ, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã luôn yêu thương em.” Cô nghẹn ngào cất lời.

Mạc Thiên Kỳ khẽ mỉm cười, trao cho cô một nụ hôn say đắm, cứ như vậy cả hai người họ chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Bên ngoài, ánh Mặt Trời dịu nhẹ khẽ len lỏi vào trong phòng, chiếu lên thân thể hai người, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.