“Giải thích xem đây là có chuyện gì xảy ra! Nói xem?!”
Giọng Tần lão gia đầy tức giận vang lên, đôi con ngươi trợn ngược, hai bàn tay siết chặt cây gậy trên tay, nhìn hai người con trai đang đứng trước mặt lão như muốn giết người.
Đúng thật toàn một đám vô dụng, đứa con Tần Mặc Sâm có tài năng vượt trội nhất lại từ mặt lão, giờ đây chỉ còn lại hai đứa con người nào người đấy đều vô dụng.
“Thưa cha, chuyện này nhất định là Mạc Thiên Kỳ giở trò.”
Vu Nhược Đồng đứng bên cạnh Tần Dư Chí mạnh dạn lên tiếng, ánh mắt bà ta tràn ngập hận thù khi nhắc đến tên Mạc Thiên Kỳ, nỗi hận này là nỗi hận thấu xương tủy, không bao giờ phai nhạt.
Chỉ khi Mạc Thiên Kỳ chết đi, Vu Nhược Đồng mới cảm thấy an tâm, năm xưa bà ta đã xuống tay hãm hại được mẹ của Mạc Thiên Kỳ, hà cớ gì hiện tại bà ta lại không thể xuống tay được với anh. Cũng chỉ là một tên nhóc mà thôi, cũng không xem lại bản thân xem có tài cáng gì mà dám đấu đá với Tần gia.
“Hừ! Nhắm mắt cũng biết là nó làm, các ngươi đúng là vô dụng! Ngay cả một tên nhóc cũng không đối phó được, sớm muộn gì Tần gia cũng bị hủy hoại trong tay các ngươi!”
Tần lão gia nghiến răng quát lớn, khiến những người kia không dám ho he nửa lời, Tần Lôi vẫn một bộ mặt điềm đạm như không có chuyện gì xảy ra, bởi lẽ ông cũng là một trong những người hợp tác với Mạc Thiên Kỳ nhúng tay vào chuyện lần này, ngay cả vợ ông Trình Giai Liễu cũng vậy.
Hai vợ chồng họ muốn sửa chữa những lỗi lầm năm xưa mình đã chót gây ra, hiện tại họ chỉ còn cách giúp đỡ Mạc Thiên Kỳ và Dạ Bắc Đình khiến Tần gia phải trả giá đắt. Làm như vậy họ mới không cảm thấy cắn rứt lương tâm với đứa con gái xấu số đã khuất của mình, cũng như đối với Tần Tố Ân.
Tội nghiệt mà họ đã tạo ra chắc chắn họ sẽ gánh vác, nhưng trước hết họ phải khiến những con người ác độc vô lương tâm kia bị trừng trị thích đáng, có như vậy họ mới cảm thấy yên lòng.
“Thưa cha, chuyện lần này là con đã sơ xuất, con sẽ chịu trách nhiệm.”
Tần Dư Chí im lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng nhận hết mọi trách nhiệm về bản thân, khiến Vu Nhược Đồng nhíu mày khó hiểu. Rõ ràng chuyện này Tần Lôi cũng tham gia, hà cớ gì chồng bà ta lại nhận hết mọi trách nhiệm, như vậy chẳng khác nào tự tay hủy hoại bản thân.
Ai ai cũng biết cơn thịnh nộ của Tần lão gia đáng sợ như thế nào, lão không chỉ nói suông, mà còn dùng hành động thực tiễn để biểu hiện. Cách thức Tần lão gia trừng phạt con cháu vô cùng cực đoan, không dễ dàng gì mà có thể vượt qua.
“Dư Chí, ông nói cái gì vậy? Rõ ràng chuyện này gia đình chú hai cũng tham gia, ông hà cớ gì phải nhận hết?!”
Vu Nhược Đồng không chấp nhận được lên tiếng nhắc nhở chồng mình, nhận tội là một chuyện rất dễ dàng, nhưng lĩnh phạt thì không hề đơn giản.
“Bà im đi!” Tần Dư Chí tức giận quát lớn, khiến Vu Nhược Đồng cả kinh.
“Ông…” Bà ta khó chịu không nói nên lời, tức giận quay sang trừng mắt nhìn hai vợ chồng Trình Giai Liễu bên cạnh.
“Thưa cha, thật ra chuyện này con cũng có phần trách nhiệm, không trách anh cả được.” Tần Lôi điềm đạm lên tiếng, ánh mắt khiêu khích liếc nhìn bà chị dâu của ông.
“Ta không quan tâm, chuyện này ta đã giao cho các ngươi, nếu không làm được chính là không có tư cách nói chuyện! Cút về mà giải quyết đi!”
Tần lão gia quát lớn, đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt nhìn con trai và con dâu, lũ con cháu này chỉ khiến lão tức giận thôi, chả được tích sự gì cả. Thật tức chết lão rồi.
“Vâng, thưa cha.” Tần Dư Chí nhắm mắt lại, đáp.
Sau đó ông xoay người rời đi, Vu Nhược Đồng tức tối theo sau. Trong căn phòng khách rộng lớn, giờ chỉ còn lại Tần lão gia, lão quản gia và hai vợ chồng Tần Lôi.
Tần lão gia đánh mắt nhìn Tần Lôi khó hiểu, “Còn có chuyện gì?!”, tiếp đó tức tối hỏi.
“Có chuyện thưa cha, liên quan đến chị dâu.” Trình Giai Liễu nãy giờ im lặng bây giờ mới có cơ hội mở lời, bà vừa nói vừa lấy tập tài liệu ra đưa cho Tần lão gia.
Chỉ thấy sắc mặt lão càng tối đi khi xem xong tập tài liệu, hai mắt đỏ ngầu, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người vậy, vô cùng đáng sợ.
“Hừ! Nó dám lén lút sau lưng lấy của cải Tần gia đi giúp đỡ Vu gia, lá gan quả rất lớn!” Tần lão gia nghiến răng nói ra từng câu từng chữ, lồng ngực phập phồng tức giận, “Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà!”
Thấy được sự giận dữ trong đôi mắt của Tần lão gia, Trình Giai Liễu cười trong lòng, lần này xem ra Vu Nhược Đồng khó mà trốn tội. Đây mới chỉ là bước đầu kế hoạch mà thôi, kịch hay còn ở phía sau kìa.
Ban đầu khi nghe Dạ Bắc Đình nói sẽ hành động sớm hơn dự định, Trình Giai Liễu có chút lo lắng, nhưng xem kết quả hiện tại khá tốt. Chỉ cần đợi thêm chút nữa, phía Mạc Thiên Kỳ sẽ hạ màn kịch này, đến lúc đó bà cũng có thể an tâm mà lĩnh tội của bản thân.
“Chuyện này có liên quan đến công ty Tần gia, giá cổ phiếu đang tụt giảm nghiêm trọng, cha xem có biện pháp nào khả thi không?”
Dường như nắm được tâm lý của cha mình, Tần Lôi nhẹ giọng hỏi ý kiến, ông biết cha mình là người trọng nhân tài, hiện tại muốn lấy lại sự tín nhiệm phải rất cẩn thận. Đi một li tránh sai một dặm.
“Trước tiên tìm cách đè mấy tin tức kia xuống đi, còn có mau chóng vận chuyển lô hàng kia ra khỏi chỗ cũ, đừng để lũ cảnh sát kia đánh hơi được.”
Tần lão gia bình tĩnh đáp, ánh mắt trở nên hòa hoãn, lão phải thật bình tĩnh, mới có thể tính tiếp bước đi của mình.
“Con hiểu rồi, thưa cha.” Tần Lôi gật đầu đáp.
“Đi giải quyết đi!” Tần lão gia khẽ đưa mắt ra hiệu cho quản gia kế bên dìu mình lên lầu, tiện miệng ra lệnh đuổi người.
Hai vợ chồng Tần Lôi cũng đã đạt được mục đích, nên nhanh chóng rời đi.
Biệt thự riêng của Dạ Bắc Đình, anh mệt mỏi ngồi trước cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh hoa lệ phía dưới, tâm tình có chút nặng nề.
Từ khi Hồ Điệp qua đời, anh luôn cảm thấy có cái gì đó đè nặng trong lòng, nếu như không phải vì anh giao nhiệm vụ có lẽ Hồ Điệp sẽ không chết.
Mặc dù Âu Nam Diệp không có trách anh, nhưng là anh vẫn không có cách nào đối mặt với cô, Hồ Điệp là người thân duy nhất còn sót lại trong vụ thảm sát kia, ấy vậy mà hiện tại chỉ còn lại một mình Âu Nam Diệp.
Anh hận bản thân vô dụng, không có cách nào khiến Âu Nam Diệp hạnh phúc, đã vậy còn khiến cô bị chịu đả kích.
“Tiểu Nam…” Anh khẽ mấp máy môi gọi tên cô, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại.
Anh không có cách nào ngừng yêu cô, nhưng là vẫn phải từ bỏ chấp niệm trong lòng, bởi anh biết ngoài Mạc Thiên Kỳ ra không có người nào có thể khiến Âu Nam Diệp hạnh phúc.
Yêu không phải là độc chiếm, mà yêu chính là chỉ cần nhìn người mình yêu hạnh phúc, như vậy bản thân cũng sẽ hạnh phúc.
Dẫu biết là như vậy, nhưng anh vẫn không tránh khỏi việc đau lòng. Muốn quên đi một người không hề dễ dàng gì, huống chi còn là một người anh đặt cả tình cảm nhiều năm vào đó…
Bên ngoài, ánh hoàng hôn dần buông xuống, chiếu rọi phía chân trời. Từng mảng mây mang chút sắc hồng lơ lửng phía xa xa, tạo nên một khung cảnh vô cùng diễm lệ, nhưng cũng làm dao động lòng người…
Hoàng hôn đẹp là vậy, chỉ tiếc lại không thể cùng người thương ngắm…