"Chúc mừng Mặc tổng, cô ấy đã mang thai được ba tuần rồi"
Dù đã biết phần nào kết quả sẽ như vậy , Mạc Vân Hi vẫn mừng rỡ reo lên , cô ôm lấy cổ Mặc Tề Quang , ánh mắt anh bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều ôm lấy cô , cúi xuống bên tai nói nhỏ :"Vậy là sắp tới anh lại phải ăn chay à?"
Mạc Vân Hi đỏ mặt đánh vào lưng anh :"Anh chỉ suy nghĩ có thế?"
Mặc Tề Quang cười thấp , đột nhiên nhận được điện thoại , anh rút từ trong túi quần ra xem. Mạc Vân Hi thấy sắc mặt Mặc Tề Quang bỗng nhiên thay đổi , cô hơi nghiêng đầu nhìn xem là ai gọi đến , trên màn hình rõ ràng đến sắc nét hai chữ "Bà Nội"
Cô cũng không hiểu vì sao Mặc Tề Quang phải căng thẳng đến như vậy , đưa mắt nhìn anh bắt máy , vì ở khoảng cách gần nên cô vẫn có thể nghe rõ mồn một giọng của Mặc lão phu nhân :"Tiểu Quang , con gây chuyện rồi còn có tâm trí lang thang bên ngoài? Bà cho con hai phút để có mặt ở nhà"
Mặc Tề Quang cúp máy , hơi thở càng trở nên nặng nề , anh cụp mắt nhìn Mạc Vân Hi đang ngơ ngác nở một nụ cười gượng gạo :"Về nhà thôi , em cần phải dưỡng thai"
"Anh không định về Mặc gia à? Xảy ra chuyện gì rồi"
Không hiểu sao dạo này Mạc Vân Hi cứ thấy bất an , biểu hiện của Mặc Tề Quang dạo này cũng lạ , anh ấy bắt đầu trở nên ngày càng bí mật , cô suýt chút nữa chẳng thể hiểu người đàn ông này có những tâm tình gì.
Vẻ mặt cô nghiêm túc :"Em theo anh về gặp bà nội"
...
Cả hai vừa bước vào đã nhìn thấy Mặc lão phu nhân ngồi nghiêm nghị trước chiếc bàn dài sang trọng , nhưng bà không chỉ có một mình mà bên cạnh còn có một cô gái.
Mà cô gái đó Mạc Vân Hi còn xa lạ gì , chỉ là không ngờ tới Trương Tuyết Nghênh lại vẫn còn xuất hiện ở đây , cô ta đứng bà nội ngồi , vẻ mặt chất chứa đầy ủy khuất.
Tay Mặc Tề Quang vẫn nắm chặt tay cô như thể muốn nhắc nhở rằng , có anh ở đây thì vị trí bà Mặc của em sẽ không thể lung lay.
Cả hai cùng lúc cúi đầu chào bà , Mặc lão phu nhân không ngờ Mặc Tề Quang còn dám dẫn theo Mạc Vân Hi đến , nhưng vì tức giận , vì thương cô , bà sẵn sàng làm như vậy trước mặt cô.
"Cháu tự mình xem đi" Bà chỉ vào những tấm hình vương vãi đầy trên mặt bàn , Mạc Vân Hi cũng tò mò nhìn vào , ở trên đó toàn là hình ảnh Mặc Tề Quang cùng với một cô gái trần truồng nằm trên giường , dù hình ảnh không quá rõ nét nhưng với khuôn mặt và thân hình nổi bật của anh thì ai có thể nhầm lẫn.
"Cháu nói yêu thương Vân Hi , nhưng vẫn còn qua lại với Tuyết Nghênh? Bây giờ con bé mang thai rồi , cháu còn định trốn tránh trách nhiệm? Tiểu Quang , rốt cuộc lương tâm cháu để đâu? Cháu không biết mình đang cùng lúc làm khổ hai người phụ nữ à?"
Vì bà nội là một người công bằng , tuy bà không thích Trương Tuyết Nghênh nhưng nếu cháu trai bà dám làm ra điều sai trái , bà tuyệt đối không sai cùng.
Nhưng người mang thai mà bà nói chắc chắn không phải là cô mà là cô gái đang đứng bên kia..
Mạc Vân Hi làm sao có thể tin được , cô cũng biết Trương Tuyết Nghênh này cao tay thế nào , chắc chắn cô ta lại muốn giở trò.
Cô cong môi cười kinh bỉ Trương Tuyết Nghênh rồi lại nghiêng đầu chờ xem Mặc Tề Quang sẽ cho cô ta một bài học vì dám trắng trợn nói dối trước mặt bà.
Nhưng cô nhận lại là sự im lặng.
Thời gian như thoáng chốc đóng băng , làn môi mỏng của Mặc Tề Quang vẫn mím chặt không nói lời nào.
Bỗng nhiên cả người Mạc Vân Hi run lên , cô vẫn gắng gượng nở một nụ cười tươi rói :"Mặc Tề Quang , chuyện này chắc chắn không phải là sự thật đúng không?.. Quang , anh nói gì đi"
Chỉ cần anh nói mọi thứ đều là giả dối , Mạc Vân Hi sẽ tin anh vô điều kiện , nhưng sự im lặng của anh lại khiến cô thất vọng.
Cô buông khẽ tay anh ra , hai mắt đỏ hoe không kịp chào bà đã bỏ chạy ra ngoài.
Mặc Tề Quang thấy vậy vốn còn định đuổi theo , nhưng lại bị bà anh quát lớn :"Cháu đứng lại ! Ngày hôm nay không giải quyết xong chuyện này thì đừng hòng đi đâu"