Yên Chi Thượng Hoa

Chương 15




Hồng Chúc đã sớm đỏ bừng cả mặt, vụng trộm nhìn lén vị Lục công tử dễ xấu hổ kia, thấy hắn mặc một thân y phục vạt thẳng hoa lan màu trắng, tóc búi trên đỉnh đầu, chỉ cài một phát quan được chạm rỗng, tuổi tuy rằng không lớn, nhưng cặp mắt kia cực kì có thần, ngũ quan rõ ràng, lại mang theo vài phần thanh tú, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí phái của quý công tử đại gia tộc, mặc dù không bì kịp với quý khí của Thế tử gia, nhưng cũng là người có địa vị sống an nhàn sung sướng.

“Dạ.” Nến đỏ cũng học qua quy củ, biết rằng trước mặt quý nhân thì không được ta ta ngươi ngươi, cũng không được thất lễ, nói gì nghe đấy, quý nhân mới không chê ngươi.

Hồng Chúc đỏ cả mặt, lề mề bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Chu Ứng Phong (Đình Khai), cẩn thận quỳ xuống, hai tay khẽ run bưng bầu rượu lên, rót một chén cho Chu Ứng Phong. Chu Ứng Phong cũng không lên tiếng, lại càng không dám nhìn thêm, chỉ vội vàng bưng chén rượu lên uống một hơi, nào ngờ hôm nay rượu có vài phần cay hơn mọi ngày, hơn nữa hắn uống vội, một ngụm rượu sặc ở trong cổ họng, muốn phun phun không được, nuốt lại nuốt không trôi, khiến hai mắt hắn đỏ bừng, lệ tràn đầy hốc mắt, lớn tiếng ho khan.

“A, được mỹ nhân rót rượu, ngươi liền nóng đít a, ha ha ha.” Nam tử được gọi là Chưởng Cố ngồi bên cạnh hắn, cười lớn giúp hắn vỗ lưng, lại dùng ánh mắt đầy ý tứ nhìn chằm chằm Hồng Chúc, chọc cho Chu Ứng Phong liên tục xua tay, nói không ra lời.

Những người còn lại cũng cười theo, Vinh Ngọc cũng góp vui rót rượu cho Thế tử, bọn họ cười cười nói nói, không khí hòa hợp, Hồng Chúc cũng thỉnh thoảng nhỏ giọng đáp hai câu với Chu Ứng Phong, trong lòng hớn hở.

“Thiểu Dương, tên tiểu tử thúi Sĩ Học (tên tự) sao còn chưa tới?” Thế tử gắp được vài miếng, lông mày chợt nhíu lại, bất mãn nói.

“Hắn a... Ha ha, luôn là người cuối cùng.” Chưởng Cố nhấp một ngụm rượu, híp mắt tùy ý nói.

Ngồi hầu bên cạnh không dám đáp lời, Lan phu nhân lén nháy mắt với Giang ma ma, Giang ma ma lập tức hiểu được, lặng lẽ đi ra ngoài từ phía sau.

“Aizz, thời gian còn sớm, chắc là Dịch nhị thiếu gia có việc nên đến trễ, các vị thiếu gia đừng sốt ruột.” Lan phu nhân phe phẩy cây quạt tròn, ngồi ở một bên cười khuyên nhủ.

“Đúng đấy, mẹ vợ của Thế tử gia đã lên tiếng, chúng ta gấp cái gì, không bằng bảo tỷ muội của chị dâu nhỏ ra...” lúc này trong đó có một nam tử hơi lớn tuổi, bộ dạng như đầu trâu mặt ngựa, há mồm liền nói lời bất nhã, bị Thế tử liếc mắt nhìn, vội nhún vai, không nói gì nữa.

Oản Oản ngồi phía sau tấm bình phong, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng nhớ tới người mà Chưởng Cố nhắc tới là Tam thiếu gia của phủ Thái sư, tên gọi là Thiểu Dương, tên tự Tử Uyên, là tình nhân của Xảo Chi trong Quy Hỉ viên. Mà vị Dịch nhị thiếu gia mà bọn họ đang chờ, đoán chừng theo như lời Tử Hộ, chính là người thích đồng tính, không thể tới gần – Nhị công tử nhà Thái úy trường sử.

Cầm Song cũng ngồi ở một bên, vô thức xoay xoay cây quạt tròn trong tay, muốn thăm dò nhìn ra bên ngoài, lại sợ bị phu nhân phát hiện, chỉ có thể xê dịch hai chân quỳ qua lại, phân biệt bóng dáng của những nam nhân kia trên tấm bình phong.

“Sao vậy, có bọ chét hả?” Oản Oản thấy bộ dáng thấp thỏm không yên của nàng, nhịn không được nhỏ giọng trêu, dù sao mấy nam nhân kia bên ngoài ồn ào náo nhiệt, sẽ không nghe thấy các nàng thì thầm nói chuyện.

“Không... Không có.” Cầm Song vừa nghe liền biết đây là Oản Oản trêu nàng, vội cúi đầu, muốn che giấu hai gò má đỏ au kia.

“Sao rồi, lúc ngươi vừa tới, nhìn trúng ai?” Oản Oản dùng quạt tròn che miệng, tiếp tục hỏi.

“Đừng, đừng nói vậy.” Cầm Song quýnh lên, giọng nói cũng có vài phần lên cao, cũng may bên ngoài đang ồn ào mời rượu, đè lên tiếng nói của nàng. Cầm Song sợ bóng sợ gió một hồi, trên trán đã đổ một lớp mồ hôi.

“Đùa chút thôi mà, đừng tưởng thật.” Oản Oản thấy vậy, cũng không trêu nữa, chỉ khuyên nhủ: “Hiện tại nên tĩnh tâm, một lát nữa phu nhân bảo chúng ta hiến nghệ đó.”

Cầm Song vừa nghe, liền thành thật cũng không qua lại lộn xộn nữa, chỉ yên lặng mấp máy môi, hình như đang nhớ lại lời nhạc hôm nay muốn biểu diễn.

Quả nhiên, không biết vị Dịch nhị công tử kia có chuyện đại sự gì, Thế tử chờ mãi không thấy đến, liền có chút nóng vội, khẩu khí cũng không vui lắm, Lan phu nhân vốn là một người tinh ý, mượn cơ hội này vội lên tiếng: “Các vị thiếu gia nếu đang chờ người, vậy không bằng để bọn muội muội của Vinh Ngọc giúp vui cho các vị thiếu gia, nói không chừng, vị thiếu gia kia liền đến ngay lập tức đấy!”

Lức này Thế tử mới trấn tĩnh lại, miễn cưỡng cười, cũng liền đồng ý.

Lan phu nhân thấy thế, vội vào sau tấm bình phong, chỉ Cầm Song ra ngoài, Cầm Song thấy vậy, hai vai khẽ run, nhất thời không đứng lên nổi, Oản Oản vội nắm lấy tay nàng trấn an, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Cứ giống như ngày thường, cái gì cũng mặc kệ, chỉ chuyên tâm đánh đàn là được.”

“Được không?” Cầm Song căng thẳng ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

“Được!” Oản Oản đỡ Cầm Song đứng lên, lại nhận lấy mạng che mặt từ chỗ phu nhân, mang lên mặt cho Cầm Song, như thế sẽ khiến cho đôi mắt quyến rũ câu hồn người của Cầm Song, ngược lại càng thêm nổi bật, như vậy, chỉ cần nàng biểu diễn nhập tâm, thì không cần mở miệng nũng nịu, miệng của đám nam nhân này tự động sẽ bị treo ngược lên đấy.

Cầm Song nuốt vài cái, trong lòng an tâm một chút, liền buông tay Oản Oản ra, thẳng lưng, dựa theo bộ dáng ngày thường sư phụ đã dạy, đi theo phu nhân ra ngoài tấm bình phong, một lát sau, liền truyền đến khúc nhạc đàn tranh du dương.

Oản Oản từng nghe qua khúc nhạc này, nghe nói là lão sư phụ trong lâu viết ra, là một câu chuyện xưa kể về một nữ nhân ngắm nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ mà ngóng trông tình lang trở về nhà, cả bản nhạc đều mang giai điệu đặc biệt của phương bắc, ca từ rõ ràng lại thẳng thắn, thật phù hợp với vị trí địa lý của nước Thần, lại xướng lên được nỗi ai oán nhớ thương của nỗi lòng nữ nhi ôm ấp tình cảm, đặc biệt đến đoạn sau, tiếng ca ngân dài kia, giống như tiếng kêu vang vọng ra xa, khiến cho người nghe trong lòng chua xót, chắc hẳn nam nhân nào cũng đều mơ tưởng muốn có một hồng nhan tri kỷ si tình như vậy.

“Tình lang a... khi nào chàng về... khi nào a... về...”

Tiếng đàn tranh của Cầm Song từ từ dừng lại, trong phòng nhất thời yên ắng, chỉ một lát sau, chợt nghe một loạt tiếng vỗ tay tán thưởng. Ngay cả nam nhân đầu trâu mặt ngựa kia, cũng cao giọng nói: “Cô nương đúng là có giọng hát như chim hoàng oanh, vừa rồi đã mạo phạm cô nương, còn thỉnh cô nương thứ lỗi.”

Cầm Song không dám lên tiếng trả lời, chỉ quỳ cúi đầu thi lễ một cái, liền đứng dậy trở về phía sau bình phong, lại vẫn cảm giác được những ánh mắt dính chặt sau lưng, giống như kim chích, đâm vào khiến người xấu hổ. Oản Oản cũng đứng dậy đón nàng đi vào, thấy nàng toàn thân run rẩy, hai tay lạnh ngắt, không nhịn được nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ hát thật hay.”

Cầm Song sắc mặt ửng đỏ, cũng không nói chuyện, lắc lắc đầu. Oản Oản cũng không nói nữa, chỉ bảo tiểu nha đầu rót chén nước ấm, đưa cho Cầm Song, để nàng bớt sợ.

“Đây là lần đầu tiên Oản Oản cô nương của chúng ta hiến nghệ a, xin các vị thiếu gia đừng dọa nàng, nàng vẫn còn nhỏ.”

Oản Oản nghe bên ngoài phu nhân nói như thế, liền biết rõ đã đến phiên mình cũng phải đi ra ngoài, vội trấn an Cầm Song vài câu, rồi sau đó đứng lên mang theo mạng che mặt, lại chỉnh trang y phục một chút, rồi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên. Trong lòng lại nói, xem ra tuy là nam nhân nơi này lỗ mãng, nhưng vẫn còn không ít phong thái quân tử, ngay cả nam tử đầu trâu mặt ngựa vừa rồi cũng lễ độ như vậy, như thế cho dù phụ thân của mình có thù oán gì với những người này, cũng sẽ không xỉ nhục đến trên người tiểu nữ tử là nàng đây.

“Xinh thỉnh an các vị thiếu gia.” Oản Oản hai tay thu lại, quỳ xuống thi lễ một cái, sau đó hai chân khép lại, điều chỉnh tốt tư thế. Tiểu nha đầu ở một bên vội nâng đàn tỳ bà tới, Oản Oản tiếp nhận, lấy lại bình tĩnh, ngay sau đó, ngón tay ngọc thoăn thoắt tung bay cao thấp, bắt đầu gảy lên.

Oản Oản không cần xướng, chỉ cần dụng tâm gảy đúng từng âm tiết, vốn dĩ nàng không quen thạo sử dụng loại nhạc cụ này, cho nên đặt cả tâm tư vào đó, nhưng một lúc sau, nàng tựa hồ như dung nhập vào bản nhạc Dương Xuân Bạch Tuyết kia, dần dần, nàng không còn để ý tới tất cả thanh âm trong phòng nữa, mãi đến khi bản nhạc kết thúc, trong dư âm tiếng đàn còn vờn quanh, nàng mới thanh tỉnh lại.

“Oản Oản đã bêu xấu rồi!” Oản Oản đưa đàn tỳ bà cho tiểu nha đầu bên cạnh, khom người hành lễ.

“Không tệ, không tệ, tuy rằng nghệ kỹ không thành thục như vị cô nương vừa rồi, nhưng đã thắng tại ý cảnh rất có hồn, quả thật là một vị cô nương tinh tường.” Một đám người trong bàn đều không lên tiếng, ngược lại một vị thiếu niên từ nãy đến giờ căn bản không tham gia, lúc này lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Oản Oản, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Oản Oản sửng sốt, không khỏi hơi ngẩng đầu, bỗng thấy vị thiếu niên kia, mặc một thân y phục vạt chéo bằng gấm dệt hoa văn bách diệp trên nền vải màu nâu, viền cổ tay áo có màu nâu đậm hơn, khí chất mạnh mẽ trầm ổn, lại nhìn lên phát quan màu vàng kim trên đỉnh đầu của vị thiếu niên này, bên cạnh phát quan cắm cây trâm có một đầu là quả cầu bằng nhung đỏ thẫm, bên ngoài dùng tơ vàng quấn thành một đầu chim hạc ngậm viên Đông châu to cỡ quả trứng chim cút, rung rung khiến cực kỳ chói mắt.

Oản Oản thầm than, vội buông mắt xuống, ánh mắt hắn nhìn nàng như nhãn quang của lão yêu quái, sợ là người này có lai lịch lớn.

“Bá Thành [tên tự] a, ngươi thật sự là...” Thế tử gia còn chưa nói hết, chợt nghe tiếng Giang ma ma ngoài cửa kêu to như là gặp chuyện gì đó không hay.

Lan phu nhân nghe thấy, sắc mặt khẽ biến, gọi tiểu nha đầu tới đi ra ngoài nhìn xem chuyện gì, Oản Oản muốn nhân cơ hội rời đi, lại không đợi nàng nhấc chân, đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng bước chân của vài người, cùng với tiếng can ngăn khuyên giải của Giang ma ma.

“Ta nói... Ta nói Dịch nhị thiếu gia, cái này... cái này không hợp với quy củ.”

“Có cái gì mà không hợp quy củ, hôm nay Thế tử gia mời khách, ta là khách, không cần giữ quy củ.” thanh âm lạnh lùng kia một đường từ xa tới gần, nhưng lại khiến Oản Oản thoáng thất thần, bước chân cũng dừng lại theo.

“Nhưng... Nhưng mà...”

Oản Oản nghe giọng nói cam chịu của Giang ma ma, không nhịn được tò mò, lén nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài, nhưng chưa kịp thấy rõ nơi phát ra âm thanh lạnh lùng kia, đã bị bóng người ở sau lưng hắn làm cho chấn động.

Người nọ hôm nay ăn mặc rất tùy tiện, một thân y phục vạt thẳng bằng gấm mềm màu xanh nhạt thêu đủ loại bươm bướm, được cải tiến càng lộ ra vài phần kích thước của vòng eo, tay cầm một cây quạt trắng như tuyết, vẫy như không vẫy, dường như không thèm quan tâm đến Giang ma ma, trên đầu cũng không đội mũ quan, chỉ dùng một mảnh vải khảm ngọc bích có hoa văn đồng màu cố định mái tóc đen như mực, vài sợi tóc phiêu phiêu ở bên môi, so với trước đây càng thêm quyến rũ.

Oản Oản không có dũng khí nhìn đến đôi mắt của người nọ, trước đây là luôn có khoảng cách, hoặc là lúc trời tối, lúc này là ban ngày, đôi con ngươi kia còn bỏ xa hơn cả đôi mắt lóe ánh sáng vàng kim của cẩu nhãn (mắt chó, để cẩu nhãn cho đỡ tục) khiến người đui mù, Oản Oản tự biết bản thân định lực không đủ, vẫn nên sớm rời đi một chút thì hơn. Nghĩ như vậy, Oản Oản lập tức nhấc chân bước vào sau tấm bình phong.

“Dịch nhị thiếu gia, đây là ý gì?” Lan phu nhân trầm mặt nhìn về phía Dịch Ngạn Chi, lạnh lùng hỏi.

“Phu nhân khỏe chứ!” Dịch Ngạn Chi cũng không nói thẳng, ngược lại quay người thi lễ, khiến Lan phu nhân bực mình, tức giận không thôi.

“Sao bây giờ ngươi mới đến a, mau... mau ngồi xuống.” Thế tử thấy thế, vội cười ha ha, bảo Dịch Ngạn Chi mang theo người nọ ngồi bên cạnh mình, lại cười nói với Lan phu nhân: “Phu nhân chớ trách, Khuynh thiếu là ta mời đến, hôm nay có việc tụ họp một chút, nhưng lại không nỡ khiến Ngọc nhi thất vọng, đã quấy rầy phu nhân.”

Lan phu nhân vừa nghe vậy, cũng biết Thế tử cấp cho bậc thang, dây dưa nữa cũng không tốt, đành phải nuốt cơn tức này xuống, lại dặn dò Giang ma ma dẫn Cầm Song và Oản Oản đi, đỡ phải có cái gì làm bẩn mắt các cô nương. Còn Hồng Chúc, Lan phu nhân chỉ liếc mắt một cái, liền bỏ qua.