“Cầm Song muội muội.” Người tiến vào tựa hồ cũng rất xúc động, vươn đôi tay ngọc nắm chặt hai tay Cầm Song, mấy chiếc vòng tay vàng đeo trên cổ tay va chạm vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo.
“Vinh Ngọc tỷ tỷ xem như đã trở lại, để cho chúng ta thật sự là đợi lâu.” Cầm Song vừa đùa vừa kề sát lại gần, mắt rưng rưng ngấn lệ, vừa quyến rũ vừa thêm thương tiếc.
“Chúc mừng Vinh Ngọc tỷ tỷ!” mặc dù Oản Oản và Vinh Ngọc không quen thân, nhưng lúc này cũng không thể không mỉm cười, tiến lên hành lễ.
“Oản Oản muội muội mấy ngày không gặp lại đẹp lên rất nhiều.” Vinh Ngọc đi vào cửa, đầu tiên là kéo Cầm Song lại, sau nâng Oản Oản dậy, rồi trêu ghẹo vài câu, gỡ hai cái vòng tay vàng từ trên cổ tay ra, đưa cho Cầm Song và Oản Oản, mỗi người một cái.
“Sao lại có thể khiến tỷ tỷ tốn kém được.” Oản Oản cầm vòng tay vàng trên tay, cảm giác trọng lượng cũng không nhẹ, xem ra cuộc sống của Vinh Ngọc ở đó cũng được vài phần sủng ái, ít nhất về mặt thể diện, Thế tử gia cũng đã làm đủ cho nàng rồi.
“Mấy thứ lặt vặt mà thôi, không đáng gì.” Vinh Ngọc vân vê mảnh khăn tay lụa màu đỏ tươi, lắc lư cái đầu đầy trâm thoa, tuy cực lực muốn che giấu, nhưng qua nét mặt của nàng, Oản Oản vẫn nhìn ra vài phần đắc ý.
“Tỷ tỷ, cái này thật đẹp!” Cầm Song thì không để ý đến, thấy chiếc vòng tay bằng vàng nguyên chất nặng trình trịch, vội đeo vào cổ tay, lại ngắm nhìn hoa văn Hỉ thước đậu cành cây trên vòng tay, lòng tràn đầy vui thích.
“Ngươi thích là được rồi!” Vinh Ngọc nhìn Cầm Song, trong mắt hiện ý cười, đảo mắt lại nhìn thấy Oản Oản bình tĩnh thu vòng tay vào tay áo, sắc mặt không khỏi cứng đờ, sau lại nghĩ tới gia thế của Oản Oản, không biết làm sao, trong lòng chợt có một tia xao động.
“Hừ, trên người thối tha phủi ra thì có thứ gì mà tốt.” Giọng nói không cao không thấp từ sau tấm bình phong truyền đến, khiến cho người bên ngoài một phen lúng túng.
“Ngươi nói cái gì đó!”
Chợt vang lên bên tai, lúc này Oản Oản mới phát hiện đúng là nha đầu đi theo Vinh Ngọc, nha đầu kia mặc một thân áo vạt ngắn có ống tay hẹp, váy thắt ngang ngực màu xanh nhạt, áo khoác ngoài ngắn tay thêu chỉ bạc, bên hông quấn chặt thắt lưng bằng lụa bạc, giữ lại vài sợi tua, rũ xuống làn váy. Tuy chỉ là nha đầu chải búi tóc hai bên, nhưng trâm thoa cài trên đầu không hề giản dị, mặc dù không phải vàng nguyên chất, nhưng cũng là được mạ vàng, ngay cả trên cổ tay cũng đeo đôi vòng tay một vàng một ngọc.
“Ta nói cái gì, ai nghe thì tự bản thân người đó rõ ràng.” Từ sau bình phong truyền đến tiếng thẻ tre rào rào lật mở.
“Ngươi...”
Nha đầu kia muốn liến lên, nhưng Vinh Ngọc liền cản lại: “Xuân Đường, không được vô lễ.”
“Phu nhân!” Tiểu nha đầu nóng đến độ dậm chân, lại không dám vượt qua, chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện lui xuống, lại vẫn không quên trừng mắt với tấm bình phong.
“Hồng Chúc muội muội cũng đã lâu không gặp, sao lại không đi ra gặp nhau?” Vinh Ngọc chấp hai bàn tay vào nhau, đứng thẳng lưng, mỉm cười gọi vào trong, coi như hai người không có hiềm khích gì.
“Thế nào, còn muốn ta đi ra bái kiến hay sao?” Vừa nói, Hồng Chúc vừa từ bên trong đi ra, nhưng chỉ liếc mắt nhìn lướt qua Vinh Ngọc một cái, nỗi tức giận làm sao cũng không nhịn được, hừ một tiếng thật nặng với Vinh Ngọc.
“Ngươi a, tính tình vẫn nóng nảy như vậy...” Ngược lại Vinh Ngọc cũng không để bụng, tự mình đi tới kéo tay Hồng Chúc, lại bị Hồng Chúc hất tay ra.
“Ngươi cứ nóng nảy như vậy, sau này làm sao bây giờ?” Vinh Ngọc buồn cười nhìn Hồng Chúc cự nự gây sự.
“Ngươi còn biết ngày sau? Nếu không phải ngươi... Ta còn có ngày sau sao!” Nến đỏ dậm chân một cái, hốc mắt tức thì đỏ lên.
“Aizz...” Vinh Ngọc thở dài, giống như đại tỷ tỷ kéo tay Hồng Chúc lại, lần này Hồng Chúc không hất ra, “Tính tình nóng nảy này của ngươi phải sửa lại thật tốt mới được, nào, vào trong lau mặt một chút, đừng để một lát nữa phải gặp người, lại thành như con thỏ.”
Nói xong bèn dẫn Hồng Chúc vào sau bình phong, Oản Oản thật tò mò, theo lý mà nói, Hồng Chúc khẳng định hận Vinh Ngọc thấu xương, nếu không phải Vinh Ngọc, nhất định Hồng Chúc đã được Thế tử nhìn trúng, mà nếu hận lớn như vậy, sao Vinh Ngọc chỉ tùy ý an ủi hai câu, đã xem như lắng xuống rồi.
Cầm Song cùng Oản Oản bị bỏ qua một bên, nhất thời không biết làm gì, liền cùng nhau ngồi quỳ lên sạp một lần nữa, chờ hai người họ.
“Phu nhân đâu? Gia gọi chúng ta.” Màn cửa được vén lên, là một nha đầu lạ mặt đi vào.
“Đông Đường, sao ngươi lại tới đây? Thu Đường đâu?” Sau khi Xuân Đường nhìn nàng một cách khó hiểu, không khỏi hỏi.
“Nàng ta đi tặng ít đồ cho tùy thị cũ của phu nhân rồi, sẽ nhanh chóng trở về thôi.” Đông Đường giải thích nói.
Oản Oản trong lòng mỉa mai, Vinh Ngọc này thế mà đã xem hải đường như là bổn mạng của mình rồi, ngay cả nha đầu cũng không quên đánh nhãn hiệu, còn cái gì mà Đông Đường, chẳng phải mùa đông có hải đường sao!
“Vậy thì được!” Bên trong Vinh Ngọc cao giọng nói, sau đó không biết lại nói với Hồng Chúc cái gì đó, hai người hạ giọng nói nhỏ lại, lại qua một hồi lâu, mới dắt nhau đi ra.
Oản Oản vừa thấy tình thế này, càng hồ nghi, rõ ràng vừa mới như kẻ thù, lúc này lại thành tỷ muội ruột thịt, tay nắm tay, cũng không ngại vướng víu.
“Vinh Ngọc tỷ tỷ.” Cầm Song đứng dậy bước qua, lại liếc mắt nhìn Hồng Chúc một cái, nhỏ giọng nói: “Hồng Chúc muội muội.”
“Đều đi thôi, gia gọi chúng ta.” Vinh Ngọc nói xong, lại đưa mắt nhìn Oản Oản một cái, Oản Oản lẳng lặng theo sau, rõ ràng nhìn thấy Hồng Chúc vẻ mặt thẹn thùng, còn dán chặt lên người Vinh Ngọc, giống như một muội muội đang làm nũng.
Bọn họ cùng ra khỏi phòng, thật ra đi đến phòng khách chỗ Thế tử cũng không xa lắm, vốn dĩ các nàng cũng có thể trực tiếp đi từ sương phòng đến thẳng phòng khách, nhưng để thận trọng, bọn họ đều phải đi từ cửa chính của phòng khách vào bái kiến. Vì Oản Oản là người đi sau cùng, lại đang cúi đầu ngẫm nghĩ đến chuyện này, lúc sắp đi vào phòng, liền bị Vinh Ngọc dừng bước cản lại phía trước.
“Có vài lời nên nói hay không nên nói, sau này muội muội phải nhớ rõ.” Vinh Ngọc mặt không lộ cảm xúc nhìn Oản Oản, thấp giọng nói.
Oản Oản đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không hiểu nàng ta đang nói cái gì.
Lại thấy Vinh Ngọc quay người, làm như tiên nữ mà nhẹ nhàng phun ra một câu: “Dù có nhiều tâm cơ hơn nữa, cũng đừng phá vỡ tình cảm chị em.”
Oản Oản nhất thời muốn xì cười ra tiếng, rõ ràng là vừa ăn cướp vừa la làng mà, vì thế cũng không nhiều lời, đi theo Vinh Ngọc lên cầu thang, vào phòng. Vừa mới vào phòng liền nhìn thấy Hồng Chúc đứng ở cạnh cửa, vừa thấy Oản Oản tiến vào, vội quay đầu, tiến lên đỡ Vinh Ngọc, đi vào bên trong, dường như rất chột dạ.
Nói thế nào Oản Oản cũng xem như là sống qua mấy đời rồi, tuy rằng mấy đời trước đều mơ hồ, lại chết hơi sớm, nhưng dù sao cũng đã bơi không ít trong vũng nước đục này, trong lòng vừa thoáng nghĩ một chút, đã đại khái hiểu rõ hai vị cô nương này vừa ca vừa xướng bài gì.
Chắc hẳn Hồng Chúc tức giận Vinh Ngọc gài bẫy nàng, lại thấy Vinh Ngọc bây giờ phú quý, không nên đắc tội. Thế là lợi dụng Vinh Ngọc đuối lý, muốn thừa cơ hội này, muốn Vinh Ngọc hứa hẹn, tìm một người tốt cho nàng. Nhưng lại sợ tướng mạo xinh đẹp của mình, lại từng được dạy dỗ gia giáo, chiếm đoạt hào quang của nàng ta, liền cố ý đem chuyện nàng ta bất mãn Vinh Ngọc nói thành do mình xúi giục. Kể từ đó, không những nàng ta có thể biểu hiện bộ dáng như là dễ dàng bị điều khiển, tâm tư đơn thuần ở trước mặt Vinh Ngọc, lại có thể khiến Vinh Ngọc xa lánh mình.
Nghĩ như vậy, Oản Oản cười nhạt, không thèm để ý đi theo sau vào trong phòng, lần này có thể được chọn hay không, nàng căn bản không thèm để ý. Huống chi không biết những công tử đến hôm nay có cần ngoại thất hay là tiểu thiếp hay không, còn những loại chuyện này, tranh giành làm chi cho mệt.
Một đường đi vào trong, Oản Oản rất tự nhiên nghe thấy vài giọng nói của nam tử, trong đó còn có hai thanh âm thoáng non nớt, xác nhận là thiếu niên. Oản Oản vững vàng, ưỡn ngực ngẩng đầu, mí mắt hơi rũ xuống, tầm mắt cũng nhìn xuống, không nhìn loạn.
“A, Thế tử gia, phu nhân tới rồi.” Oản Oản vừa nghe liền biết là tiếng của Giang ma ma, xem ra Lan phu nhân cũng đang ở đây.
“Các ngươi cũng thật là, Thế tử gia đã nhắc tới từ lâu, sao bây giờ mới đến.” Quả nhiên, Giang ma ma vừa dứt lời, giọng nói đầy nhu tình của Lan phu nhân liền truyền ra. Oản Oản khẽ nhíu mày, cũng không cảm giác được phu nhân có một tia bất mãn gì với Thế tử, vậy vì sao phu nhân lại không đồng ý cho Bội Dao và Tử Hoàn ra ngoài.
“Không sao cả, bọn họ tỷ muội tình thâm, có nhiều tâm sự cũng phải thôi.” Thế tử Ninh Viễn Hầu có giọng nói hơi trầm dễ nghe, ít nhiều mang theo vẻ nam tính, nếu đây là người trưởng thành đứng đắn, chắc hẳn có thể câu dẫn không ít cô nương.
“Thế tử gia thật thương yêu phu nhân!” Lan phu nhân cũng thông minh, lúc này nếu nói Vinh Ngọc là cô nương nhà mình, đó là đánh vào mặt Thế tử, làm giảm thân phận của Vinh Ngọc. Mặc dù ai cũng biết Vinh Ngọc chỉ là ngoại thất, nhưng quả thật nàng còn là phu nhân.
“Gia, xin lỗi đã để ngài đợi lâu.” Vinh Ngọc vừa thấy vị nam tử ngồi trên chủ vị, nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, chỉ kéo Hồng Chúc đi tới, đưa tay khép lại nấp trong trong tay áo, đặt lên giữa ngực bụng, cúi đầu đến ngực thi lễ, rồi mới tiến lên sạp.
Oản Oản thấy vậy, ngay cả mí mắt cũng không nâng, dùng quạt tròn che khuất mặt, cũng quy củ quỳ xuống, thẳng lưng, rồi thi lễ một cái, liền đi theo Giang ma ma vào phía sau tấm bình phong bên cạnh, Cầm Song cũng không tệ, vừa thấy ngoại nam liền ngượng ngùng không dám tới gần, bắt chước dùng quạt tròn che mặt, thành thành thật thật đi theo Oản Oản.
“Đây là muội muội tốt của thiếp, tên là Hồng Chúc.” Vinh Ngọc đẩy Hồng Chúc một cái, vẻ mặt hạnh phúc cười nói, sau đó lại không mặn không nhạt giới thiệu hai câu về Oản Oản cùng Cầm Song.
“Quả nhiên là cô nương thanh tú.” Thế tử Ninh Viễn Hầu tùy ý nhìn thoáng qua Hồng Chúc, lại nhấp một ngụm rượu, thản nhiên khen một câu.
“Thiếp không thanh tú sao?” Vinh Ngọc ra vẻ bất mãn ngồi quỳ bên cạnh Thế tử, ghen tỵ hỏi.
“Ha ha ha, làm sao có thể, Ngọc phu nhân của ta là nữ nhân thanh tú nhất thiên hạ.” Vừa nói, dư quang của Thế tử Ninh Viễn Hầu cũng không tự chủ được mà nhìn lại phía sau tấm bình phong.
“Vậy còn coi được.” Vinh Ngọc giả vờ miễn cưỡng gật gật đầu, sau lại dịu dàng nói với Hồng Chúc: “Vị kia là Lục công tử nhà Đại Tư Nông, rất ít tới nơi này, muội ra tiếp đón giúp ta.”
Người thiếu niên bên phải Thế tử Ninh Viễn Hầu vội đỏ mặt xua tay nói: “Chị dâu nhỏ, cũng đừng... đừng... cái này là giết chết tiểu đệ đó.”
“Ha ha ha, Đình Khai (tên tự)* a, ngươi đừng làm như đại cô nương đi lấy chồng vậy, có hại gì đâu mà xấu hổ a, nào nào... kia... là Hồng Chúc cô nương nhỉ, châm chén rượu cho Lục thiếu gia của chúng ta đi nào.” Vị nam tử xấp xỉ tuổi với Thế tử, ngồi bên cạnh Lục công tử, vẻ mặt phóng đãng kêu to, còn cười xấu xa ôm lấy bả vai Lục công tử.
(* tên tự: ngoài tên của mình, còn có tên khác có liên quan về mặt ý nghĩa của tên chính, gọi là tên tự, thường thấy trong Bạch Thoại thời kỳ đầu)
“Ngay cả Chưởng Cố cũng đã nói như vậy, vậy làm phiền cô nương.” Thế tử Ninh Viễn Hầu thấy hắn như vậy liền vui vẻ, mỉm cười giơ tay lên.