Editor: Nguyetmai
Người phụ nữ áo trắng nghe thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng chưa đợi sự hoảng sợ trong mắt của ả tiêu biến, Hột Khê lại tiếp tục nói: "Ngươi không cần phải lo lắng về Địa Phược Linh đâu, thứ ngươi nên lo bây giờ chính là việc tiếp theo mà ta sẽ làm với ngươi đây này."
Dứt lời, cô tiện tay ngoắc phi kiếm của ả áo trắng kia, nó lập tức chòng chành lọt thỏm vào tay của Hột Khê.
Hột Khê cầm lấy trường kiếm, dùng thân kiếm khẽ khàng vỗ lên khuôn mặt người kia.
Người phụ nữ áo trắng có thể rõ ràng cảm nhận được kim loại lạnh toát và mép kiếm sắc bén, chỉ trong phút chốc đã sợ đến mất hồn, "Ngươi đang làm gì vậy hả?"
Phụ nữ nào mà chẳng tôn sùng cái đẹp? Không một người phụ nữ nào mà không căng thẳng bao giờ trong lúc dung nhan mình bị đe dọa.
Hột Khê lạnh lùng nói: "Nói mau, kẻ nào sai ngươi đến đây? Khai rõ thì ta còn cho ngươi chết toàn thây!"
Trong mắt người phụ nữ áo trắng thoáng nét hoảng loạn, rồi ngay lập tức ả lớn tiếng thét lớn: "Dù sao cũng là chết, hà cớ gì ta lại phải nói cho ngươi chứ!"
"Ồ, cũng có bản lĩnh phết nhỉ." Hột Khê thu lại trường kiếm, tấm tắc nói: "Nhưng mà, ngươi lại không biết rằng có vô số cách để giết một người có đúng không? Chém đầu cũng là chết, lột hết da trên người xuống cũng là chết, chặt nửa người cũng chết… ngươi thật sự nghĩ là những cách chết ấy đều giống nhau cả hay sao?"
Sắc mặt của người phụ nữ áo trắng thoắt cái trắng bệch, Hột Khê chỉ đơn giản là miêu tả các cách để chết thôi, mà ả đã hoảng sợ đến toàn thân phát run, không kiềm được mà gào to: "Ngươi biết thân phận của ta là thế nào không hả? Giết ta ngươi có trốn đằng trời cũng chẳng thoát nổi đâu, ta chính là…"
Lời chỉ mới nói được một nửa, người phụ nữ áo trắng kia đã cắn chặt lấy môi mình, không thốt lên một tiếng nào nữa.
Hột Khê nhếch miệng: "Ngươi có biết ta thích nhất món ăn nào hay không?"
Người phụ nữ áo trắng không biết vì sao Hột Khê lại chuyển đề tài sang chuyện ăn uống, không dám tiếp lời, chỉ mở mắt trân trân nhìn cô.
Hột Khê lại nói tiếp: "Món mà ta yêu thích nhất có tên là sóc cá. Gọi là sóc cá, thế nhưng lại hoàn toàn không dùng thịt sóc để nấu, mà là dùng một con cá tươi sống, trước hết là thái thịt trên thân cá ra thành từng miếng một nhưng không được để rơi ra. Sau đó lấy một cái muôi đầy dầu sôi sùng sục rưới lên thân con cá kia, chỉ nghe thấy tiếng lèo xèo phát ra, hệt như là một con sóc thật vậy. Mỹ vị ngon lành và tươi sống nhảy nhót nơi đầu lưỡi mới tuyệt vời làm sao, sự mê hoặc ấy cuốn hút đến nỗi mà những đầu bếp đỉnh cao nhất cũng không thể cưỡng lại được."
Khuôn mặt người phụ nữ áo trắng càng lúc càng trắng bệch, Hột Khê cứ nhìn chăm chăm vào cặp mắt của ả, khiến ả sởn tóc gáy.
Mà câu tiếp theo Hột Khê thốt lên lại còn dọa cho ả suýt chút nữa là ngất xỉu, "Ngươi nói xem, giờ ta thử làm một món sóc nhân ngư luôn thì thế nào nhỉ, ta sẽ cắt từng miếng thịt trên người của ngươi ra, dày mỏng bằng nhau, nhưng sẽ không để chúng rớt xuống, sau đấy bỏ ngươi lên một cái chảo sắt rưới đầy dầu nóng. Quào, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một món sóc nhân ngư to thế này luôn cơ đấy, chắc chắn là sẽ cực kỳ tươi ngon cho mà xem."
Nói xong, cô lại làm giống như đang quan sát chọn lựa, nhìn hết mỗi tấc thịt trên dưới thân thể của người phụ nữ áo trắng nọ.
Ả bị hù dọa đến nỗi tinh thần sắp sụp đổ, giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào nức nở, "Ngươi dám…! Ngươi dám làm thế với ta…"
Thế nhưng, chẳng đợi người phụ nữ áo trắng kia kịp nói hết câu, trường kiếm trên tay Hột Khê đã bất thình lình khua tới.
"A a a!" Ả hét lên thảm thiết, nước mắt nước mũi mãnh liệt túa ra như mưa.
Mà ở một bên mặt của ả, một mảng da mang theo chút thịt mỏng tanh đang treo vất vưởng, máu thịt bê bết hung tợn phía trong giờ lộ hẳn ra ngoài.
Song, điều kỳ lạ ở đây chính là, một vết thương hở lớn như thế kia mà lại chẳng hề có một tí máu nào tràn ra ngoài.
Hột Khê nhẹ nhàng mỉm cười: "Ngươi nói xem ta có dám không."
Nói xong còn đến gần nhìn ngắm miếng thịt kia, "Hình như cắt vẫn chưa được đều lắm thì phải, quả nhiên lâu rồi chưa làm món sóc cá, tay của ta cứng hết cả rồi. Hay là, cắt thêm miếng nữa xem sao."