Translator: Nguyetmai
Người phụ nữ áo trắng bị cặp mắt ấy nhìn chòng chọc vào người, một nỗi sợ hãi vô hình dung chiếm lấy toàn thân thể cô ta. Thế nhưng ngay lập tức cô ta đã phát hiện được tu vi của Hột Khê chính xác chỉ ở mức Luyện Khí kỳ thì không kiềm được hừ lạnh: "Này nhóc, nhà ngươi cũng có chút nghề đấy, không ngờ có thể thoát khỏi sự theo dõi của ta. Nhưng chỉ tiếc ở chỗ không biết tự lượng sức mình, ban nãy nếu như ngươi thật sự bỏ trốn thì chắc có lẽ là ngươi vẫn còn một con đường để sống đấy. Hừ hừ, còn bây giờ thì đừng có trách lòng dạ ta đây độc ác!"
Hột Khê khẽ nhướng mày: "Ồ, thế cơ à? Vậy nên nói thế này, ngươi bám đuôi ta suốt cả quãng đường là vì muốn lấy mạng ta sao?"
Không lẽ cô là loại người dễ bị bắt nạt như vậy sao, ai cũng có thể chạy đến muốn giết cô thế nào thì giết chắc? Món nợ Túy Bạt Lâu vẫn chưa tính sổ xong, món nợ khác lại đến tìm cô nữa rồi.
Người phụ nữ áo trắng cười lạnh lùng: "Ta vốn phụng mệnh điều tra căn nguyên xuất thân của ngươi thật kỹ lưỡng, sau đó tìm cơ hội tốt nhất ra tay trừ khử ngươi. Nhưng xem ra hôm nay, ta cũng chẳng cần phải điều tra thêm nữa, ta sẽ thẳng tay khiến ngươi chết không có chỗ chôn, bất kể hoàn cảnh thân phận của ngươi ra sao đi nữa, cố cách mấy cũng chẳng lật ngược thế cờ được đâu. Ha ha…"
"Vậy nên, ngươi muốn giết chết ta ở đây à?"
"Thế nào, giờ biết sợ rồi sao?" Người phụ nữ áo trắng bật cười ha hả, "Đáng tiếc là đã muộn mất rồi!" Nói xong, ả lập tức vận chuyển linh lực, phi kiếm phóng vút trong gió, bay về phía Hột Khê.
Phi kiếm không những lao đi với khí thế kinh hồn, mà còn mang theo luồng khí băng hàn buốt lạnh, nơi bị nó lướt qua, không khí đều như bị đóng băng.
Mà kỳ lạ nhất là ở chỗ, phi kiếm bay qua nơi nào, dường như còn hút đi cả linh khí trong không gian nơi đó, khiến sức mạnh của phi kiếm càng lúc càng ác liệt hơn. Mà lúc khoảng cách giữa phi kiếm và Hột Khê mỗi lúc mỗi ngắn đi, chính cô cũng cảm thấy lực hút linh khí kia cũng càng lúc càng dữ dội.
"Thằng ranh này thật chướng mắt ta! Chết đi!" Người phụ nữ áo trắng không ngừng thôi thúc linh lực trên tay mình, khuôn mặt xinh đẹp vẽ lên một nụ cười méo mó hung tợn.
Khoảnh khắc chứng kiến phi kiếm sắp đâm trúng người Hột Khê, sắp khoét một lỗ đầy máu trên cơ thể gầy gò ấy, thì ả bỗng thấy mắt mình đã nhòe đi, còn bóng dáng của Hột Khê thì lại biến mất khỏi chỗ ban đầu tự khi nào.
Người phụ nữ áo trắng ngơ ngẩn, lập tức biến sắc, hoảng hốt muốn gọi phi kiếm bay trở về. Thế nhưng vài giây tiếp theo, ả chợt phát hiện ra cơ thể mình đã không còn cử động được nữa.
Dáng đứng vẫn duy trì như cũ một chân đứng trước và một chân đằng sau, hai tay cũng còn nguyên ở tư thế đang ra sức triển khai linh lực, mà tư thế như vậy thì rõ là lố bịch kỳ dị đến nực cười, vậy nhưng ả vẫn phải giữ nguyên tư thế đó, cơ bản là chẳng thể nhúc nhích chút nào. Mà điều đáng sợ hơn nữa chính là, ả cảm thấy đôi chân mình đã bắt đầu tê cứng lại, hệt như có một ai đó dùng bùn nhão đắp lên chân vậy.
Vào lúc này, giọng nói âm trầm tựa ma quỷ của Hột Khê đã vang lên bên tai ả: "Sao hả, giờ có còn muốn giết ta không?"
Vẻ mặt người phụ nữ áo trắng tràn ngập kinh hoàng, nỗi khiếp sợ mãnh liệt tuôn trào qua ánh mắt, "Ngươi… ngươi đã làm gì ta? Tại sao ta lại không thể cử động được thế này?"
"Ừ, thuốc độc này có tên là "Địa Phược Linh', lúc ta rảnh rỗi không có gì làm chế ra tiêu khiển giết thời gian ấy mà." Hột Khê lách người đến trước mặt ả, đá đá cái chân cứng ngắc của ả, nhàn nhạt cười nói: "Nó có thể khiến cơ thể con người ta đông cứng lại, tựa như bị ác linh trói gô lại ấy, không thể động đậy. Thời gian cứ lững lờ trôi qua, cơ thể ngày một cứng đờ yếu ớt, đến cuối cùng thậm chí có thể biến thành thạch cao, chỉ cần đụng một cái thôi là đã vỡ tan tành."
Người phụ nữ áo trắng càng nghe, sắc mặt lại càng trở nên kinh sợ, cơ mặt bởi vì quá mức sợ hãi mà co rúm lại.
Thế nhưng Hột Khê lại chỉ cười nói: "Nhưng mà ngươi không cần phải quá lo đâu, công hiệu đông đặc "Địa Phược Linh" chỉ có hiệu quả đối với người bình thường thôi, ngươi đường đường là võ giả kia mà, có linh lực bảo hộ, nào có dễ bị biến thành thạch cao như vậy chứ. Nó chỉ có thể khiến ngươi bất động vài giờ đồng hồ thôi là cùng."