Y Phẩm Phong Hoa

Chương 166: Thần thú viễn cổ




Editor: Nguyetmai

Một chiếc đuôi của hồ ly chín đuôi có thể sánh với giá trị của báu vật trời đất, nội đan hình thành sau khi đạt tới sáu đuôi càng trở thành bảo vật mà các võ giả khao khát. Ngoài ra mặc dù hồ ly chín đuôi là loài thú nhưng nó có khả năng biến hình hoàn hảo, tạo ra mối đe dọa cực lớn cho loài người. Vì thế mà dần dần chúng bị đuổi cùng giết tận… trên đại lục Mịch La đã không còn dấu vết của chúng từ lâu.

Đản Đản nói rằng nó ngửi thấy mùi của hồ ly chín đuôi. Trong căn phòng này chỉ có Tiểu Li là khác thường, nói như vậy, cô bé là… hồ ly chín đuôi?

Trong lòng Hột Khê vô cùng sửng sốt, nghe Đản Đản nheo nhéo bên tai đòi ăn thịt hồ ly chín đuôi, cô không nhịn được bực dọc nói: "Đó là tỷ tỷ Tiểu Li của con, con mà còn đòi ăn hồ ly chín đuôi thì sau này đừng có mơ mẹ nấu cho con ăn nữa!"

Đản Đản nghẹn họng, ngay lập tức không dám ồn ào nữa, tủi thân nói: "Mẹ đừng tức giận mà, Đản Đản không ăn hồ ly chín đuôi nữa, mẹ mau chuẩn bị thức ăn cho Đản Đản đi."

Hột Khê lại quay qua nhìn Tiểu Li đang run cầm cập, thử dò hỏi: "Tiểu Li, muội là hồ ly à?"

Hột Khê vừa nói dứt lời, Tiểu Li đột ngột vén chiếc chăn chùm trên người ra, nhìn Hột Khê vô cùng kinh ngạc: "Tiểu thư, tiểu… tiểu thư biết rồi à!"

Hột Khê vừa liếc thoáng qua đã nhìn thấy chiếc đuôi dài xù lông phía sau lưng cô bé, màu lông thuần trắng bạc, dưới ánh đèn hiện ra huyền bí cao quý mà mỹ lệ.

Vẻ mặt của Tiểu Li đột nhiên cứng nhắc, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng, lo sợ và cả đau thương: "Tiểu thư đã biết rồi thì xin hãy giết muội, rồi lấy đuôi muội đi… Thà rằng muội chết dưới tay tiểu thư còn hơn chết trong tay kẻ khác, chịu mọi sự hành hạ! Coi như muội báo đáp ơn cứu mạng ca ca của tiểu thư!"

"Tỷ lấy đuôi của muội làm gì chứ?" Hột Khê ù ù cạc cạc liếc nhìn nàng, "Lấy làm áo khoác lông?"

Tiểu Li bất chợt mở to mắt, tất thảy bi thương hiện hữu trên khuôn mặt cũng chuyển thành vẻ ngây ngốc: "Tiểu thư tiểu… tiểu thư không biết sao? Chiếc đuôi của hồ ly chín đuôi là báu vật quý giá nhất của đất trời, nếu như lấy để bán thì…"

"Nói bậy gì vậy?" Hột Khê cười châm chọc nói: "Muội vốn là người hầu của tỷ, từ đầu đến chân Tiểu Li đều là của tỷ, muội phải vì tỷ mà dốc sức phục vụ, nếu như cắt một phần cơ thể của muội đem ra bán thì há chẳng phải lỗ nặng rồi sao? Muội nghĩ tỷ sẽ chịu làm cuộc mua bán lỗ vốn như vậy à?"

Ngoài miệng Hột Khê nói lời ghét bỏ, trong lòng lại không nhịn được mỉa mai: vận may gì thế này, tiện tay hăng hái ra tay làm việc nghĩa ở trên đường, thế mà lại mang về một thần thú viễn cổ. Ồ… chỉ là không biết ca ca Vu Khiết của muội ấy thuộc loài thú gì, chẳng lẽ là hồ ly đực?

Tiểu Li nghe xong thì bỗng sững sờ, ngẩn ngơ nhìn Hột Khê. Thấy vẻ mặt cô nhìn mình vẫn lạnh lùng, bình tĩnh như cũ, không những không tham lam, thèm khát, cũng chẳng hốt hoảng, ghét bỏ… Tiểu thư, quả thật chẳng xem cô như ngoại tộc, trong mắt tiểu thư cô vẫn chỉ là Tiểu Li, vẫn là một cô bé bên cạnh tiểu thư.

Cả một ngày một đêm qua bị nỗi tuyệt vọng và sợ hãi giày xéo, cuối cùng cũng đã quẳng được gánh lo, Tiểu Li òa khóc nhào vào lòng Hột Khê, khóc nấc lên.

Cô bé thật sự sợ chết khiếp. Trước khi đến trần gian, ca ca đã dặn đi dặn lại không được để con người phát hiện ra bản thể của bản thân, nếu không thể nào cũng bị lột da, rút gân.

Cô bé thậm chí từng nghe chim nhỏ chính miệng kể người bạn loài hồ ly bình thường của nó bị con người dùng dung nham sôi sùng sục làm bỏng chết, sau đó lột sạch da và đuôi.