Editor: Nguyetmai
Tuy nhiên Hột Khê nhìn xung quanh một lượt mà không thấy bóng dáng Tiểu Li đâu, cô lấy làm kinh ngạc hỏi: "Tiểu Li đâu rồi?"
Theo lý mà nói, ngày thường lúc cô từ bên ngoài trở về, con bé là người đầu tiên xà vào lòng cô làm nũng.
Trần ma ma nghe vậy trên mặt bỗng lộ vẻ cảm kích, lại vừa lo lắng không thôi: "Tiểu thư có điều không biết, tối qua may mà có Tiểu Li nên chúng nô tài mới bình an vô sự. Có điều sau khi mọi chuyện qua đi, con bé lại tự nhốt mình trong phòng, gọi thế nào cũng không chịu ló đầu ra. Tiểu thư nên đi xem xem con bé thế nào đi."
Thì ra sau khi Hột Khê dụ đám sát thủ Tiêu Bạt Lâu ra xa, Tiểu Li và đám người Hề Giáp chỉ vì lo lắng cho an nguy của Hột Khê nên đã lén lút quay về biệt viện.
Có điều sau khi về đến biệt viện họ không nhìn thấy bóng dáng của Hột Khê đâu, mà chỉ trông thấy cảnh máu me lênh láng dưới đất cùng với thi thể của một người đàn ông xa lạ trong phòng Hột Khê.
Một mặt họ sợ lại có người xâm nhập, mặt khác lo lắng cho an toàn của Hột Khê nên không dám rời khỏi biệt viện nửa bước. Vì vậy bọn họ chỉ đành thấp thỏm ngồi chờ ở biệt viện, mong mỏi có thể nhìn thấy Hột Khê bình an trở về.
Ai ngờ, đến cuối cùng bọn họ lại gặp phải trận dao động linh lực khủng khiếp trong thành Kim Lăng. Theo lý mà nói, linh khí dưới chân núi Thương khan hiếm, cho dù là lốc xoáy linh khí cũng chẳng kéo được đến nơi này. Thế mà không biết vì sao núi Thương vốn đã hoang vu khô cằn bỗng đột nhiên xảy ra dị biến. Một nguồn sức mạnh khủng khiếp của thú hoang tràn xuống từ trên núi, khiến cho tất cả dã thú ẩn nấp trong núi Thương lao nhanh ra ngoài, chạy trốn tán loạn giống như bị thứ gì đó rượt đuổi.
Còn nguồn sức mạnh khổng lồ tràn xuống từ núi Thương cũng lao sầm sập đến tiểu viện của bọn họ. Trong khoảnh khắc nguồn sức mạnh sắp đâm bổ tới tiểu viện, mấy người Lí Tứ và đám đầy tớ sai vặt đợi bên ngoài viện thất khiếu đột ngột chảy máu, chết bất đắc kỳ tử.
Trong ranh giới nghìn cân treo sợi tóc đó, nhờ có Tiểu Li dùng hết linh lực toàn thân hình thành nên một lá chắn linh lực, giúp cho đa số người trong biệt viện bảo toàn được tính mạng. Mặc dù khi linh lực của thú hoang kia chỉ tràn qua trong chớp mắt, nhưng vì gắng gượng giữ vững lá chắn linh lực mà Tiểu Li đã hộc rất nhiều máu. Sau đó con bé cứ nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài.
Hột Khê một mình đi đến trước phòng Tiểu Li, gõ cửa nói: "Tiểu Li, là tỷ tỷ đây, mở cửa ra nhé?"
Trong phòng truyền đến tiếng đồ vật rơi vỡ, nhưng ngay sau đó đã yên ắng trở lại, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở thấp thoáng truyền đến.
Hột Khê khẽ nhíu mày, tập trung linh lực vào hai bàn tay đẩy nhẹ một cái, cửa phòng đóng chặt nhanh chóng bị đẩy ra dễ như trở bàn tay.
Cô nhanh chân tiến vào, chỉ thấy cả người Tiểu Li rúc vào một góc giường, còn quấn chăn kín mít quanh người, không ló đầu ra ngoài, nhưng thân thể nhỏ bé lại không ngừng run rẩy.
Hột Khê tiện tay đóng cửa phòng lại, chậm rãi đi đến mép giường và nói: "Tiểu Li, ra đây nói chuyện với tỷ tỷ!"
Cơ thể rúc trong chăn của Tiểu Li run rẩy không ngừng, ngay sau đó cô bé bật khóc nức nở: "Tiểu thư, tiểu thư đừng qua đây, muội sẽ dọa tiểu thư mất… hu hu hu… muội không muốn tiểu thư ghét bỏ mình…"
Hột Khê nhíu mày, đang định kéo chiếc chăn trên người con bé xuống, ai ngờ cô vừa mới chạm tay vào chiếc chăn, Tiểu Li lại càng run rẩy dữ dội hơn, tiếng khóc thút thít vừa bi thương lại vừa tuyệt vọng.
Ngay khi Hột Khê bó tay không biết làm sao, bên tai lại nghe được giọng nói trẻ con của Đản Đản, "Mẹ ơi mẹ, hình như con ngửi thấy mùi hồ ly chín đuôi… Chẹp, thịt của hồ ly chín đuôi ăn có ngon không nhỉ? Mẹ nướng nó cho con ăn nhé?"
Hồ ly chín đuôi? Hột Khê nghe vậy giật mình, lập tức nhớ lại ghi chép trong cuốn Vạn Vật Lục.
Hồ ly chín đuôi là thần thú viễn cổ mạnh nhất, bởi vì bản thể của nó là hồ ly nên sinh mệnh mới mạnh mẽ, mỗi lần thăng cấp đều có thể tăng thêm một cái đuôi, hơn nữa có thể dùng được nhiều loại pháp thuật, đợi sau khi mọc đủ chín đuôi, nó sẽ có được năng lực làm điên đảo đất trời.