Editor: Nguyetmai
Hột Khê nhớ đến việc hắn vì cô mà làm nhiều chuyện, hết lần này đến lần khác cứu cô khỏi cạm bẫy thì bất giác có chút xấu hổ đỏ bừng mặt, nỗi quyết tâm muốn đẩy hắn ra xa cũng trở nên thiếu kiên định đi nhiều. Bàn tay nhỏ nhắn đặt trên lồng ngực trần trụi của hắn giống như "đã nghiện mà còn ngại".
Nam Cung Dục hài lòng nhìn gò má đỏ ửng của cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Khê Nhi, tốt nhất nàng nên hiểu rõ thực tế là từ nay về sau nàng là người của ta, là Vương phi của phủ Minh Vương, là thê tử của Nam Cung Dục. Ngoại trừ ta ra thì không cho phép nàng nghĩ đến người đàn ông khác, càng không cho phép nàng rời xa ta."
"Đồ điên!" Hột Khê lùi một bước, lúng túng buột miệng nói. Nghĩ đến việc toàn bộ người trong phủ đều gọi cô là Vương phi thì bất giác gương mặt thanh tú kia càng thêm đỏ ửng, nóng hầm hập: "Ngươi bảo là Vương phi thì ta sẽ làm Vương phi sao, ta nhận lời ngươi chưa?"
Ở thời hiện đại, muốn cầu hôn thì phải quỳ xuống trao nhẫn. Vậy mà tên khốn này lại tự động nhận cô là vợ của hắn chứ! Dựa vào cái gì? Cô nhận lời gả cho hắn lúc nào!
Song cuối cùng, trong lòng cô vẫn lo lắng cho vết thương của hắn, Hột Khê thầm nhẩm đọc vài câu "ta không chấp nhặt với tên thần kinh này" rồi mới bước lên nắm tay Nam Cung Dục, bắt đầu bắt mạch.
Lần này Nam Cung Dục không còn cự tuyệt nữa, chỉ có điều ánh mắt hắn ngắm cô dịu dàng đến mức khiến người khác sởn hết gai ốc.
Hột Khê rút tay về, bực dọc trừng mắt với hắn.
Trong mắt Nam Cung Dục thoáng qua ý cười, đột nhiên nhướng mày nói: "Khê Nhi có nhớ nàng nợ bản vương bao nhiêu ân tình không? Người xưa có câu công ơn cứu mạng lấy thân báo đáp, Khê Nhi đoán xem, nàng nợ bản vương bao nhiêu lần lấy thân báo đáp rồi."
Khuôn mặt Hột Khê bỗng đờ đẫn, ngay sau đó cô hừ lạnh, lấy ra một bình nước suối thần từ trong không gian giao cho Nam Cung Dục đứng bên cạnh, giễu cợt nói: "Còn chưa biết là ai hứa với ai đâu? Bây giờ là ta đang cứu mạng ngươi."
Khóe miệng Nam Cung Dục vẽ nên một đường cong đẹp đẽ, dịu giọng đáp: "Chỉ cần Khê Nhi vui, bản vương trao thân cho nàng thì sao?"
Hột Khê nghẹn lời. Ngươi đường đường là Minh Vương điện hạ, vương giả Tu La trong truyền thuyết, rốt cuộc ngươi còn cần mặt mũi hay không!
Nam Cung Dục khẽ cười nhận lấy bình nước suối rồi uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó sắc mặt bỗng thay đổi đột ngột: "Đây là… nước từ linh tuyền Cửu U hả?"
Sắc mặt Hột Khê đột ngột thay đổi, đáy mắt lập tức ánh lên sự cảnh giác, dằn giọng nói: "Sao ngươi biết?"
Nước suối thần này lấy từ trong không gian, cô chưa bất cứ sách cổ trong thế giới này thấy nhắc tới nó, làm sao Nam Cung Dục lại biết được? Vậy sự tồn tại của không gian Tu Di và Đản Đản thì sao? Cũng bị lộ rồi sao?
Nam Cung Dục nhìn vào ánh mắt tràn ngập kinh hoàng của Hột Khê: "Đúng là nước linh tuyền Cửu U thật, Khê Nhi có biết loại nước suối này không thể tìm thấy ở đại lục Mịch La không? Truyền thuyết kể rằng ngoại trừ khả năng thay da đổi thịt, nó còn là công cụ tuyệt vời để luyện khí, là bảo vật mà tất cả thầy thuốc cấp cao thèm khát có được."
Hột Khê chau mày, thấp giọng nói: "Đại lục Mịch La đã không có linh tuyền Cửu U, vậy làm sao ngươi biết được?"
Nam Cung Dục chỉ cười cười, không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại tiếp tục nói: "Theo truyền thuyết, từ đại chiến viễn cổ tới nay, giữa trời đất lưu lại tổng cộng chín loại linh tuyền, dựa theo phẩm cấp để đặt tên. Linh tuyền Cửu U có cấp bậc cao nhất, cho dù là tôn sư hay gia tộc quyền thế trên thượng giới cũng chỉ lấy được một chút vụn vặt. Vậy mà Khê Nhi lại đổ đầy một ly cho ta uống như một loại nước suối thông thường. Nếu việc này mà lọt ra ngoài, nàng biết thế nghĩa là gì không?"
Lúc này Hột Khê đã bình tĩnh trở lại, nghe xong chỉ khẽ cười nhạt. Thay vì nhiều lời thì nên rút ra kim châm, thế là cô nhanh như cắt rút những kim châm còn lại trên người Nam Cung Dục.