Y Phẩm Phong Hoa

Chương 155: Không thân cũng chẳng quen




Editor: Nguyetmai

Trái tim nồng cháy giống như bị giội một chậu nước lạnh, trong nháy mắt dập tắt chút rung động, si mê vừa nhen nhóm nơi cô.

Hột Khê choàng mở mắt, đẩy mạnh Nam Cung Dục đang ôm lấy cô ra.

Một tiếng "rầm" cực lớn vang lên, Nam Cung Dục bị đẩy mạnh đến nỗi đập vào thành bồn tắm, đau đớn rên rỉ thành tiếng.

Khuôn mặt vốn dần khôi phục chút sức sống bỗng trở nên trắng bệch như tờ giấy, thậm chí da dẻ lại lạnh ngắt, nhợt nhạt như ban đầu.

Trong nháy mắt cửa phòng bị đẩy phăng, Thanh Long đạp cửa xông vào, thấy Nam Cung Dục đã tỉnh, đang đứng thẳng trong bồn tắm thì không khỏi mừng rỡ: "Chủ nhân, chủ nhân tỉnh rồi!"

Ngược lại khuôn mặt Nam Cung Dục xám xịt, nhìn chằm chằm Hột Khê không chớp mắt, lạnh lùng gằn ba chữ: "Cút ra ngoài!"

Thanh Long rùng mình trước tiếng quát giận dữ của Nam Cung Dục, sau đó lại quay qua nhìn Hột Khê áo quần ướt nhẹp. Hắn bỗng đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại mỗi Nam Cung Dục và Hột Khê, chỉ là lúc này đây bầu không khí giữa họ không giống như có vẻ ám muội, thân mật quấn quýt mà lại lạnh lẽo giống như băng sương ngưng kết.

Hột Khê nhìn sắc mặt trắng bệch của Nam Cung Dục, trong lòng trào dâng niềm áy náy. Cô vội vàng tiến lên một bước, nắm lấy tay của hắn bắt mạch, lo lắng hỏi han: "Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"

Nam Cung Dục bỗng xoay tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hột Khê, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu tất cả của cô từ trong ra ngoài.

Hột Khê cảm nhận được nhiệt độ lạnh băng đến run rẩy của bàn tay hắn, không khỏi gấp gáp hỏi: "Ngươi còn không mau buông tay? Để ta kiểm tra cho ngươi một chút!"

Ai ngờ Nam Cung Dục không những không buông tay mà bàn tay nắm chặt lấy cô đột nhiên siết chặt hơn, giọng nói trầm ấm mang theo cơn giận kìm nén: "Khê Nhi, sao lúc nãy nàng lại ngẩn người, vì sao lại đẩy ta ra? Nàng đang nghĩ đến ai hả?"

Bởi vì hắn để ý cho nên mới nhạy cảm, bởi vì hắn quan tâm cho nên mới không thể chịu đựng được việc cô đã từng thuộc về người khác.

Nam Cung Dục có thể cảm nhận được trong tích tắc vừa mới nãy Hột Khê dấy lên nỗi bi thương, oán hận và kiên quyết. Phải trải qua những gì mới có thể làm lòng cô cuồn cuộn sóng trào đến thế? Cô vì ai mà bi thương, vì ai mà đau lòng?

Chỉ cần tưởng tượng đến việc trong lòng Khê Nhi từng tồn tại một ai khác là Nam Cung Dục bỗng không thể nào kiềm chế được sát khí chết chóc tận đáy lòng. Nếu tên kia ở trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ chém y thành trăm nghìn mảnh.

Hột Khê giật mình ngẩn ngơ, ngay sau đó cô đột nhiên hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì? Mau ngồi xuống để ta xem xét vết thương, dược tính còn chưa hoàn toàn thấm vào trong cơ thể, nếu còn bị phản phệ thì vết thương của ngươi sẽ ngày càng nặng thêm. Chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?"

Nam Cung Dục không nhúc nhích, mắt nhìn cô chăm chú như muốn xuyên thấu tim gan cô.

Hột Khê bị ánh mắt bá đạo, bướng bỉnh của hắn nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc, nhưng đồng thời cô chợt phát hiện sắc mặt của Nam Cung Dục ngày càng khó coi. Trong lòng cô thầm oán hận hắn gây sự, cũng lại hận chính mình lo lắng cho hắn như thế, không khỏi thẹn quá hóa giận: "Chúng ta không thân cũng chẳng quen, cùng lắm quan hệ giữa chúng ta chỉ như duyên bèo nước gặp nhau, ta đẩy ngươi ra cũng là chuyện bình thường thôi mà. Đối mặt với sự khinh bạc của người xa lạ, ta không nên phản kháng ư, hay là ngươi cảm thấy ta không nên cự tuyệt bất cứ người đàn ông nào mới chỉ quen biết một tháng?"

Khuôn mặt Nam Cung Dục đột nhiên tối sầm, đôi mắt đẹp bùng cháy lửa giận, bàn tay nhanh như chớp vươn ra ôm lấy Hột Khê kéo mạnh cô vào lòng mình, cười mỉa mai: "Ha ha, không thân chẳng quen? Trong mắt Khê Nhi, ta chính là một người xa lạ không thân cũng chẳng quen ư?"