Y Nữ Phương Hoa

Chương 19




Edit: Tử Chân

Đương kim thánh thượng có tất cả sáu vị hoàng tử, trưởng tử là do hoàng hậu nương nương sinh ra, đã được lập làm thái tử hơn hai năm trước, có điều mặc dù đã lập thái tử, nhưng cả kinh thành không ai không biết lòng yêu quý của hoàng thượng luôn đặt trên người tam hoàng tử do Quý phi nương nương sinh, hưởng thụ không khác so với thái tử là bao.

Trừ tam hoàng tử, mấy vị hoàng tử khác cũng không chiếm được lòng sủng ái của hoàng thượng, dù vậy nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thân phận hoàng tử này đúng là rất có lực chấn áp với dân chúng, có nói thế nào đi nữa thì người ta cũng là long chủng, không phải người bình thường, vì vậy Trác Ngọc Đường này cũng đủ để làm người ta phải ghé mắt rồi.

“Tứ hoàng từ sao?” Thịnh Phương Hoa sửng sốt, không ngờ đường đường là một hoàng tử mà còn phải mở cửa hàng, nàng còn tưởng rằng hoàng tử sẽ hết ăn lại nằm, chỉ chờ chực cơm tới bên miệng, sao còn phải trông lo tới chuyện tiền nong này chứ?

“Chỉ là nghe nói thôi.” Lương đại phu vuốt râu: “Cũng có thể là có người nào đó mạo danh tứ hoàng tử để phô trương thanh thế, chẳng qua nếu tứ hoàng tử đã không bác bỏ tin đồn này thì có lẽ cũng có chút quan hệ.”

“Ừ, hoặc cũng có thể là chủ nhân của nơi này có quen biết với tứ hoàng tử.” Thịnh Phương Hoa cười đến vô cùng chói lọi: “Sư phụ, con đến Trác Ngọc Đường đi dạo một chút, còn phải mua vài thứ về thôn Đào Hoa nữa.”

Lương đại phu gật đầu: “Phương Hoa, phải cẩn thận, đến Trác Ngọc Đường thì đừng động vào mấy thứ ở đó, nếu như lỡ tay đập vỡ một cái thì con có bán mình cũng không đền nổi đâu.”

“Biết rồi, sư phụ cứ yên tâm, con không phải là người hay động tay động chân.” Thịnh Phương Hoa vẫy tay với Lương đại phu, nàng chỉ đi bán ngọc quyết thôi, sờ vào mấy thứ đồ cổ đó làm gì? Nếu bị bắt thì chạy, nàng có thể đảm bảo tốc độ của nàng còn nhanh hơn cả thỏ.

Người trên đường trong kinh thành nhốn nha nhốn nháo, trời tháng năm đã có chút nóng, Thịnh Phương Hoa đi trong đám người, thỉnh thoảng còn có thể ngửi được chút mùi hôi, nàng cau mày vội vàng đi về phía trước, chạy một hơi đến đường Kim Thuỷ bên kia, đứng ở chỗ ngã tư giao nhau giữa mấy con đường, nhìn từng chùm hoa màu tím rũ xuống của mấy cây hoè, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lương đại phu nói Trác Ngọc Đường ở trên đường Kim Thuỷ, Thịnh Phương Hoa nhìn con đường kia, rõ ràng là con phố vô cùng rộng lớn, nàng đưa tay sờ hà bao của mình, bên trong nặng trịch, có chút thấp thỏm.

A Đại nói Trác Ngọc Đường không gạt già trẻ, nhưng nếu như mấy chưởng quỹ kia thấy miếng ngọc quyết quý giá như thế, nổi lòng tham đi đổi mất miếng ngọc quyết này thì làm sao bây giờ? Mình phải làm gì để bảo đảm chắc chắn đây? Đột nhiên Thịnh Phương Hoa có cảm giác năm nghìn lượng bạc này cũng không phải dễ kiếm, lòng bàn tay cũng thấm một lớp mồ hôi.

Đang lúc do dự, bất chợt lại nghe thấy mấy tiếng ồn ào, Thịnh Phương Hoa quay đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang phi vội tới phía này, người đánh xe kia đang vung roi đánh ngựa không ngừng, không khác gì đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên.

Đó là xe ngựa của ai vậy, không coi ai ra gì mà dám phóng nhanh như thế trên con phố sầm uất này sao? Phố Kim Thuỷ này rất phồn hoa, người đến người đi như thế, lỡ có người không kịp tránh thì chắc chắn sẽ bị ngựa giẫm lên. Thịnh Phương Hoa liếc mắt nhìn chiếc xe ngựa đang chạy lướt qua, màn che được làm từ gấm trắng, thoạt nhìn rất dày, bên trên còn có mấy hoa văn mây sóng nhỏ được thêu từ chỉ vàng, trông rất khí phái.

Không đợi nàng quan sát xong đã nghe “rầm” một tiếng, sau đó là tiếng hét của đám người: “Trời ơi, tông phải người rời!”

Thịnh Phương Hoa cả kinh, từ bản năng của một đại phu, nàng nhanh chóng chạy sang bên kia.

Xe ngựa đã dừng lại, phu xe nhảy xuống đứng bên cạnh người đang nằm trên mặt đất, dùng chân đá y: “Giả bộ làm gì đấy, chưa chết đâu.”

Người nằm trên đất mặc y phục ngắn phía trên, bên dưới là quần dài màu đen, không mang tất, bên cạnh còn có một trúc đã bị tông nát, nhìn qua thì không khác gì người làng quê tới thành để mua chút đồ đạc.

Mặc dù chuyện xe ngựa tông người đã xảy ra nhưng cũng không có nhiều người vây quanh, hơn nửa tất cả cũng chỉ đứng hai bên phố mà nhìn, vừa nhỏ giọng nghị luận, không ai có ý muốn tiến lên.

Thịnh Phương Hoa vội vàng chạy về phía người bị thương kia, bên cạnh có một lão giả giữ nàng lại: “Cô nương, ngươi đừng vào góp vui, đó chính là xe ngựa của tam hoàng tử đấy!”

“Tam hoàng tử?” Thịnh Phương Hoa ngẩn ra, bước chân dừng lại.

Khó trách không ai dám tiến lên, thì ra là tam hoàng tử nhận được vô vàn sủng ái mà người ta vẫn rêu rao khắp nơi.

Nhưng… Thịnh Phương Hoa nhìn người đang nằm trên đất, lòng lại nghĩ tới câu nói ban đầu khi bắt đầu đặt tay lên sách học y, từng lời thề thành kính không ngừng trôi qua, mình phải dốc hết sức lực để cứu chữa cho người bệnh… Nhìn thấy một người nằm trước mặt cần được cứu chữa, sao có thể vì một tam hoàng tử mà khiến bước chân của mình ngừng lại?

Cứu người, chọc giận tam hoàng tử, chắc cũng không có gì quá đáng chứ? Thịnh Phương Hoa hít một hơi, giãy ra khỏi tay của lão giả rồi chạy về phía trước, không hề quay đầu.

Trong nháy mắt, mấy tiếng hít khí vang lên, tất cả mọi người trơ mắt nhìn Thịnh Phương Hoa chạy tới bên người bị thương, chỉ đơn giản là có chút không dám tin vào mắt của mình: “Lá gan của cô nương này cũng lớn quá, sao lại dám tham dự vào chuyện này chứ!”

Giờ phút này Thịnh Phương Hoa đã không còn để ý đến mấy tiếng nghị luận bên cạnh, nàng đứng bên người bị thương, đưa tay dò xét hơi thở của y, còn ấm, còn hô hấp, lúc này mới yên lòng.

Không có ai giúp nàng, Thịnh Phương Hoa chỉ có thể tự mình cố gắng lật người dậy, thấy trên trán người nó có vết máu đỏ sẫm, xem ra lúc ngã đã đập vào nền đất, hơn nữa còn bị vó ngựa giẫm lên, không chừng còn có nội thương, mình không thể xem thường.

“Tiểu nha đầu nhà ngươi ở nơi này làm gì? Còn không mau tránh chỗ khác đi!” Phu xe hét lên một tiếng: “Đừng có gây thêm chuyện nữa!”

Thịnh Phương Hoa không ngẩng đầu, nàng chỉ chuyên tâm tiến hành chữa trị cho người bị thương, trước hết phải xử lý vết thương trên trán cho y, sau đó phải vén xiêm y của y lên xem thử ngựa đã giẫm phải chỗ nào.

“Ôi… Cô nương này to gan thật, ngay giữa đường phố mà cũng dám vén y phục của nam nhân!” Nhóm quần chúng vây xem không nhịn được mà kinh ngạc hô lên, một đại cô nương hoàng hoa, không có chút thẹn thùng nào, thậm chí còn thoải mái cởi xiêm y của nam nhân nữa.

Màn xe ngựa vừa động, có một cánh tay vươn ra vén màn, để lộ một nửa mặt người trong.

“Sao còn chưa đuổi đi vậy? Để lỡ thời gian tam điện hạ hồi phủ, ngươi muốn chết phải không?” Giọng nói chát chúa, mặt mũi trắng nõn, là một nữ tử xinh đẹp.

“Lưu Ly cô nương, có người ngăn trước xe không chịu đi.” Phu xe chạy đến bên cạnh xe ngựa, cúi đầu khom lưng: “Tiểu nhân sẽ đi nói với nàng ta, bảo nàng tránh ra một chút.”

“Mau đi, làm lỡ chuyện của tam điện hạ thì ta thấy ngươi có mười cái mạng cũng không đền nổi đâu!” Nữ tử kia hừ lạnh một tiếng, quay mặt lại cười vô cùng quyến rũ với một nam tử trẻ tuổi đang nằm nghiêng: “Điện hạ, bên ngoài có một kẻ không biết trời cao đất dày cản đường nên mới phải dừng lại.”

“Ai dám cản xe của bổn vương? Kéo sang đánh một trận cho kẻ đó biết lợi hại.” Tam hoàng tử nói chuyện, chân mày cũng không động, vươn tay mò mẫn nữ tử đang tựa nửa người vào hắn ở bên cạnh: “Tinh Ngọc, nàng nói có đúng không?”

“Điện hạ, trong kinh thành này có ai dám đối nghịch với ngài chứ? Đó không phải là đã chán sống rồi sao?” Nữ tử đang dựa nửa người vào hắn ứng dậy, vén rèm bên mặt xe ngựa lên, chỉ thấy Thịnh Phương Hoa đang ngồi chồm hổm ở nơi đó, không khỏi che miệng cười một tiếng: “Điện hạ, ngài có biết là ai đang chắn đường không?”

Hứa Lung có chút biếng nhác nâng người dậy: “Chẳng lẽ là cựu thần ủng hộ hoàng huynh ta trong triều sao?”

“Không, điện hạ, ngài đoán sai rồi, người ta không già vậy đâu.” Tinh Ngọc cười duyên, sóng mắt lưu chuyển: “Người nọ còn rất trẻ, thật sự rất trẻ.”

“Trẻ sao? Còn trẻ mà dám ngăn xe của ta à?” Hứa Lung có chút hào hứng, ló đầu đến cạnh rèm, đập vào mắt chính là da thịt trắng nõn của Thịnh Phương Hoa, y phục của nàng hơi ngắn, vừa ngồi xổm xuống đã để lộ một khoảng lưng trắng ngần, có chút nổi bật.

“Nữ tử đó làm gì vậy?” Hứa Lung tiếng sát tới cửa sổ nhìn động tác của Thịnh Phương Hoa: “Sao lại xé rách xiêm y của người nọ, còn áp tay lên ngực nam nhân kia nữa?”

Hắn đã từng thấy vô số người, gặp đủ loại nữ nhân, trong đó cũng không thiếu những hạng người lớn mật, nhưng sự can đảm của các nàng cũng chỉ giới hạn vào buổi tối, nến đỏ hắt sáng, màn che buông xuống, không giống như Thịnh Phương Hoa, ban ngày ban mặt lại đi sờ ngực nam nhân, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

“Điện hạ, nữ tử này cũng quá phóng đãng rồi.” Tinh Ngọc giả vờ xấu hổ, mặt cũng có chút đỏ: “Sao lại dám làm ra mấy chuyện đồi phong bại tục này trước mặt mọi người chứ?”

Thịnh Phương Hoa hoàn toàn không ngờ tới việc người trên xe ngựa đang chú ý tới nàng, nàng chỉ nghiêm túc kiểm tra thương thế của người bị thương, sờ lên từng cây xương sườn, nàng phát hiện người này đã bị gãy mấy cây, nếu xử lý chậm một chút, chắc chắn xương sườn sẽ đâm xuyên phổi, chỉ sợ là sẽ có chút nguy hiểm.

“Phiền giúp một chuyện.” Thịnh Phương Hoa ngẩng đầu nhìn phu xe kia một chút: “Y đã bị gãy mấy cây xương sườn rồi, cần phải cứu chữa kịp thời, có thể cho ta mượn tấm ván đưa y tới Hồi Xuân Đường được không? Người nọ bị thương do ông đánh xe rồi tông phải, tất nhiên ông cũng phải chịu trách nhiệm.”

Phu xe giận tím mặt: “Ngươi nói cái gì? Ta chịu trách nhiệm sao? Ai bảo y đi đường không có mắt mà tông vào xe ngựa của ta?”

“Ông tự nhìn đi, đây không phải là giữa đường, rõ ràng đã là ven đường rồi.” Thịnh Phương Hoa chỉ vào đường phố: “Ông làm phu xe cũng phải nhìn đường chứ.”

“Tiểu nha đầu nhà ngươi, nói nhăng nói cuội gì đấy!” Phu xe không thể nhịn được, chỉ tay vào nàng: “Ngươi đừng có chõ mõm vào, nếu không ta sẽ bắt ngươi phải gánh đủ.”

“Ông đây là đang cáo mươn oai hùm phải không?” Thịnh Phương Hoa không hề sợ hãi, vẻ mặt vẫn như cũ: “Chẳng lẽ ông cho rằng mình là người trong phủ tam hoàng tử thì có thể tác oai tác oái sao? Ta nghĩ nếu tam hoàng tử điện hạ biết được đây là lỗi của ngươi thì sẽ phạt ngươi, chứ không phải là một người đi đường vô tội như ta đây.”

“A Phúc, điện hạ bảo ông đi tìm người mang người bị thương kia đến Hồi Xuân Đường.” Rèm xe ngựa được vén lên, một nha hoàn mặc xiêm xanh nhạt nhảy xuống, đi tới trước mặt Thịnh Phương Hoa, quan sát Thịnh Phương Hoa từ trên xuống dưới: “Cô nương này ăn nói khéo lắm! Điện hạ nhà chúng ta nói vừa lúc trong thư phòng thiếu một nha hoàn mài mực, ngươi về với chúng ta thôi!”