Y Nữ Phương Hoa

Chương 18




Tiếng gà trống gáy đã đánh thức Thịnh Phương Hoa từ trong giấc ngủ, nàng dụi mắt, nhìn bầu trời trắng tinh bên ngoài, còn mang theo chút ánh vàng nhè nhẹ, xem ra đã đến giờ Thìn rồi.

Tối qua bị người ta gọi ra ngoài xem bệnh vào lúc nửa đêm, khi trở về đã đến tận giờ Sửu, mới nằm một chút, sao lại trễ đến vậy rồi? Thịnh Phương Hoa cuống quít xoay người xuống giường, hôm nay còn phải vào thành mua vài thứ cho tết Đoan Ngọ, không thể chậm trễ.

Vội vàng chải tóc, tuỳ ý tết hai đuôi sam, Thịnh Phương Hoa ngáp một cái rồi đi ra khỏi phòng, không ngờ vừa mới ra khỏi vửa đã đâm sầm phải một bức tường.

“Ai da.” Thịnh Phương Hoa vươn tay xoa đầu, nhìn Chử Chiêu Việt đang đứng trước mặt: “A Đại, ngươi đang làm gì vậy? Sao mới sáng sớm đã đứng trước cửa phòng ta thế?”

“Thịnh cô nương.” Chử Chiêu Việt nhìn gương mặt trắng hồng của nàng, đột nhiên có chút ấp úng: “Ta có việc muốn tìm ngươi.”

“Chuyện gì? Ngươi nói đi.” Thịnh Phương Hoa có chút kinh ngạc, Chử Chiêu Việt chủ động tới tìm nàng đấy, chuyện này thật mới mẻ.

“Hôm nay ngươi muốn vào thành phải không?”

“Đúng vậy, ngươi cần ta mua thứ gì về sao?” Thịnh Phương Hoa cười: “Ngươi nói đi, ta sẽ nhớ.”

“Ngươi bán mảnh ngọc quyết kia đi.” Chử Chiêu Việt gật đầu: “Cứ bán đi.”

“Cái gì?” Thịnh Phương Hoa há to miệng, một lúc lâu cũng không thể phản ứng kịp, dáng vẻ kia trông có chút khờ khệch, nhưng trong mắt của Chử Chiêu Việt thì lại hết sức đánh yêu.

Bộ dạng mới vừa tỉnh ngủ này, đôi môi đang hé mở như một nụ hoa mới nở, mềm mại hồng hào như thế!

“Không phải miếng ngọc đó được dùng để chứng minh thân phận của ngươi à, sao có thể tuỳ ý bán để lấy tiền được?” Thịnh Phương Hoa có chút khó hiểu, khi lấy miếng ngọc quyết đó từ trên người Chử Chiêu Việt, nàng đã phải suy tính rất nhiều lần, trên mảnh ngọc kia có khắc chút hoa văn ngoằn nghoèo như nòng nọc, nàng xem không hiểu, đưa cho Thịnh đại nương xem, bà cũng không hiểu, hoàn toàn không biết chút gì, có điều nàng rất rõ, nhất định ngọc quyết này rất quan trọng với Chử Chiêu Việt.

“Có thể chứng minh thân phận thì sao? Hiện tại ta chỉ là A Đại của thôn Đào Hoa mà thôi, cuộc sống cũng rất tốt.” Ánh mắt Chử Chiêu Việt rơi vào một gốc cây lựu cách đó không xa, tán cây xanh biếc, bên trên còn điểm chút ánh hồng, hệt như ngọn đuốc đang cháy trong tim hắn lúc này, hừng hực không ngừng.

“A Đại, ta không thể làm vậy được!” Thịnh Phương Hoa vô cùng có khí phách mà từ chối hắn, tuy chắc chắn mảnh ngọc quyết mà A Đại muốn bán rất quý giá, nhưng sao nàng có thể thuận thế mà lừa người ta như vậy? Đó chính là thứ thiếp thân trên người người ta, lỡ như người nhà hắn đến tìm, không tìm thấy thứ gì chứng minh thân phận của hắn thì không phải là đã hại hắn rồi sao?

“Tại sao?” Chử Chiêu Việt không hề ngờ đến việc Thịnh Phương Hoa sẽ quả quyết từ chối như vậy, xem ra chỉ có thể nhắm vào nhược điểm tham tiền của nàng thôi: “Ta và ngươi chia đôi, nếu ngọc quyết ấy có giá một vạn lượng thì ngươi cứ lấy năm nghìn đi.”

“Có thể bán được đến một vạn lượng à?” Qủa nhiên Thịnh Phương Hoa đã có chút do dự: “Không thể nào, sao một miếng ngọc quyết lại có thể bán được tới một vạn lượng bạc chứ?”

Đánh giá Chử Chiêu Việt từ trên xuống dưới, Thịnh Phương Hoa càng cảm thấy hắn không giống với công tử phú gia bình thường, theo phỏng đoán của nàng, cho dù là tài chủ nhiều đất nhiều tiền cũng sẽ không đưa một mảnh ngọc quyết có giá trị đến một vạn lượng cho nhi tử của mình đeo, chỉ mới là một miếng hơn hai nghìn thôi mà đã phải suy nghĩ hơn nửa ngày rồi đấy, có thể đeo mấy thứ quý giá đó trên người, chắc chắn phải là một cao môn đại hộ, hoặc là hậu duệ của hoàng thất, cũng có thể là thế gia lâu năm.

“Ngươi cầm đến Trác Ngọc Đường trong kinh thành, nơi đó giá cả vừa phải, không gạt già trẻ, sẽ không lừa ngươi.” Chử Chiêu Việt thấy Thịnh Phương Hoa đã có chút dao động, tiếp tục ân cần dụ dỗ: “Ngươi nhìn căn phòng bằng gạch đất này một chút, như chỉ cần mưa to một chút cũng sẽ hỏng rồi vậy, chẳng lẽ không nên sửa lại thành một căn nhà ngói sao?”

Thật ra thì… Chử Chiêu Việt liếc nhìn bộ xiêm y đã sớm phai màu trên người Thịnh Phương Hoa, việc gấp nhất chính là phải mua hai bộ y phục đẹp mắt cho nàng, mấy bộ này quá ngắn, áo chỉ vừa đến eo, chỉ cần hơi gập người một chút đã để lộ khoảng da trắng nõn kia rồi.

Thịnh Phương Hoa cảm nhận được ánh mắt của Chử Chiêu Việt, cúi đầu nhìn y phục trên người, mặt hơi đỏ lên: “A Đại, ngươi nhìn cái gì đấy!”

“Cứ bán ngọc quyết đi, mua cho đại thẩm và ngươi hai bộ xiêm y, sau đó lại sửa lại phòng ở.” Chử Chiêu Việt nhìn nàng đầy chân thành: “Ta nói thật, không phải nói đùa.”

“Ngươi không cần mảnh ngọc này thật sao?” Thịnh Phương Hoa có cảm giác như mình đang lung lay sắp ngã từ bảy tầng bảo tháp, chỉ cần người ta chọt nhẹ một chút cũng đủ để nghe thấy mấy sụp đổ vang vọng.

“Không cần, ngọc quyết đó chỉ là vật ngoài thân mà thôi, cần gì phải cố chấp giữ lấy chứ?” Chử Chiêu Việt lướt mắt qua người Thịnh Phương Hoa, không cố ý nhìn thêm nữa: “Ý ta đã quyết rồi, xin Thịnh cô nương bán nó đi giúp ta, nhất định phải đến Trác Ngọc Đường, nếu không chắc chắn những chỗ khác sẽ gạt ngươi.”

Hắn đã thả mồi, miếng mồi lần này lớn như thế, hắn không tin cá sẽ không mắc câu.

Chử Chiêu Việt khom lưng nhặt giỏ tre dưới đất lên, xoay người bước xuống khỏi bậc thềm, từ từ đi về phía cửa viện.

“Sau khi bán ngọc quyết rồi, chúng ta chia đôi thật à?” Thịnh Phương Hoa có chút đao động hét về phía bóng lưng của Chử Chiêu Việt, năm nghìn lượng bạc, đây đúng là một khoản lớn, với một người xuyên không đến nơi đây như nàng mà nói, gia sản nhiều lắm cũng chỉ có được nửa lượng bạc, đảo mắt một chút còn bị vị nương kia bố thí cho người khác nữa chứ!

“Ta nói được là làm được.” Chử Chiêu Việt quay đầu nhìn Thịnh Phương Hoa, thực sự rất muốn cười, chẳng qua hắn vẫn cố nhịn, trên mặt không có vẻ khác thường nào: “Ngươi nên tin tưởng ta.”

Nhìn vẻ mặt chân thành kia, Thịnh Phương Hoa yên lòng, dù A Đại không hay nói cười tuỳ tiện nhưng lại là người đã nói thì sẽ làm, tuyệt đối không bao giờ nuốt lời.

Chừng mười ngày trước, hắn còn đang ngồi trên bàn ăn cơm, bất chợt lại nói một câu: “Ta đi khai hoang.”

Thịnh đại nương cũng cảm thấy kinh ngạc: “A Đại, cậu khai hoang làm gì? Đừng phí công mà lại không được nhận ơn, thật sự rất phiền phức.”

Sau đó, hắn khiêng cuốc ra ngoài thật, bận rộn mấy ngày cuối cùng cũng đào được một cái hố dưới chân núi Đào Hoa, nhìn dáng vẻ kia của hắn, xem ra là chuẩn bị khai hoang một mảnh đất lớn ra ngoài mấy dặm.

Thịnh Phương Hoa nhìn bóng lưng của Chử Chiêu Việt, thầm khoái trá trong lòng, xem ra cuối cùng mình cũng đã có thể kiếm được một lượng lớn bạc ở Đại Chu rồi, nhất định nàng phải tìm một chỗ tốt để giấu bạc, đỡ mất công bị trộm dòm ngó, quan trọng hơn là không thể để vị nương hay mềm lòng kia biết được, nếu không thì chắc chắn sẽ nhanh chóng mang đi bố thí.

“Phương Hoa, mau tới ăn sáng đi!” Thịnh đại nương ló đầu ra khỏi phòng bếp, nhìn Thịnh Phương Hoa một chút, sao nha đầu này cứ đứng ngơ ngác ở đó mà nhìn ra cửa vậy, có phải… Bất chợt Thịnh đại nương có chút vui mừng, có phải nha đầu này đã nhìn trúng A Đại rồi không? Nếu cả đời này A Đại không thể nhớ nổi thân thế của hắn, cứ ở rể nhà này thì cũng coi như một mối hôn sự tốt nha.

Thịnh đại nương cười híp cả mắt nhìn Thịnh Phương Hoa đang tới ăn sáng: “Phương Hoa, lát nữa con vào thành nhớ đưa chút lễ cho Lương đại phu, lúc về nhớ mua thêm chút thịt, còn mua thêm mấy rễ cây đại cốt về nấu canh uống nhé.”

Thịnh Phương Hoa gật đầu: “Vâng nương, con biết rồi.”

Lương đại phu ở Hồi Xuân Đường là ân sư dạy nàng ở nơi đây, đến lễ tết nàng phải nhanh chân đến thăm ông ấy, cố gắng tỏ lòng hiếu tâm của người đệ tử.

Mặc dù kiếp trước Thịnh Phương Hoa đã là một bác sĩ nổi tiếng gần xa, nhưng với trung y, nàng cũng chỉ hiểu sơ, đến khi bái Lương đại phu làm thầy nàng mới có thể được tiếp xúc với trung y, hơn nữa cũng có thể kết hợp trung y với tây y để xem bệnh cho người ta.

Tây y thắng ở lâm sàng, trung y dựa vào kinh nghiệm, Thịnh Phương Hoa cảm thấy không bên nào có thể nói bên kia không tốt, chỉ có kết hợp hai thứ lại với nhau, lúc này mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất. Hơn nữa ở triều Đại Chu, cho dù nàng có muốn dùng tây y để trị cho bệnh nhân thì điều kiện cũng hết sức có hạn, phần lớn tình huống chỉ có thể dựa vào trung y cứu để người mà thôi.

Lương đại phu là một lão đại phu giỏi, đã dạy thì luôn kiên trì tỉ mỉ, thấy Thịnh Phương Hoa trời sinh là một người có khiếu học y nên rất thích nàng, không hề keo kiệt mà mang hết sách dược từ xưa trong nhà mình cho Thịnh Phương Hoa học, có tạp chứng khó trị nào còn thương nghị với nàng, đi theo ông ấy, Thịnh Phương Hoa học được không ít điều.

“Sư phụ, con đến thăm người này.” Thịnh Phương Hoa cầm rổ đi vào hậu viện của Hồi Xuân Đường, Lương đại phu đang ngồi xem bệnh vừa thấy nàng, một nụ cười thư thái đã xuất hiện trên mặt: “Phương Hoa, sao lại mang đồ tới vậy, không phải ta đã nói với con không cần phải tặng quà mấy ngày lễ này sao?”

“Sư phụ à, một năm có được mấy ngày lễ chứ? Mấy thứ này toàn là đồ nương con làm thôi, không tốn tiền mua, người cứ yên tâm đi.” Thịnh Phương Hoa mở lớp vải bố phủ trên rổ, lấy ra một xâu bánh ú: “Sư phụ, mấy cái có quấn tơ hồng là con gói, mấy cái tơ xanh là nương con gói.”

“Vậy thì chắc chắn ta không thể ăn mấy cái bánh quấn dây xanh kia.” Lương đại phu cười híp mắt nhìn Thịnh Phương Hoa: “Nha đầu con cái gì cũng tốt, chẳng qua lại vô cùng xảo quyệt, chuyên gia lừa sư phụ!”

Năm ngoái Thịnh Phương Hoa cũng nói như vậy, ông mở mấy cái bánh ú buộc dây xanh ra cắn một miếng, chỉ cảm thấy hơi đắng, sau đó mới tỉnh ngộ ra, mấy cái có buộc chỉ xanh biếc là do Thịnh Phương Hoa gói, còn đùn đẩy sang cho nương nàng. Một khi đã chịu thiệt thì chắc chắn sẽ nhìn xa trông rộng hơn, chắc chắn năm nay ông sẽ không mắc lừa nữa.

“Sư phụ, năm nay trù nghệ của con đã có tiến bộ rồi, người đừng nghi ngờ con thế nữa có được không?” Thịnh Phương Hoa đặt xâu bánh ú kia xuống: “Chắc chắn sẽ ngon!”

Lương đại phu cười không nói gì, nhìn mấy quả trứng vịt trong giỏ: “Cứ giữ lại mà ăn đi, đưa nhiều như vậy làm gì?”

“Tỏ chút lòng mà thôi.” Thịnh Phương Hoa đặt giỏ lên trên bàn Lương đại phu: “Sư phụ, người có biết Trác Ngọc Đường nào trong kinh thành không?”

“Trác Ngọc Đường sao?” Nơi đây là cửa hàng đồ cổ nổi danh trong kinh thành, người vào trong không phú thì quý, sao có thể là chỗ mà người có thân phận như Thịnh Phương Hoa có thể vào được? Lương đại phu ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Phương Hoa một chút: “Phương Hoa, con hỏi việc này làm gì?”

“Lúc trước con có một người bằng hữu vào thành mua đồ rồi đến Trác Ngọc Đường đi dạo, chỉ nói rằng trong đó quá đẹp, có không ít đồ tốt, con nghe thấy hơi lạ nên mới muốn đi xem một chút.” Thịnh Phương Hoa thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ của Lương đại phu thì lấy đại một lí do: “Sư phụ, người có nghe tới Trác Ngọc Đường này bao giờ chưa? Nó ở đâu vậy?”

“Ai da, lai lịch của Trác Ngọc Đường này vô cùng sâu xa, nghe nói người đứng đằng sau…” Lương đại phu cẩn thận nhìn bốn phía, cố gắng đè thấp giọng xuống: “Là tứ hoàng tử kia!”