Y Đạo Quan Đồ

Chương 470-4




Chu Vân Phàm cảm thấy hứng thú nhìn Trương Dương, kề sát lại Trương Dương một chút.

Trương Dương nói: "Chúng tôi tại sân thương nghiệp của Nam Lâm tự có xây một tòa nhà, lúc trước thuộc về Kim Toa, bây giờ đã bị chính phủ thu hồi lại, chuẩn bị xây dựng nó thành khu vực liên lạc với sân bay mới, nhưng mà chúng tôi cũng không dùng hết một chổ lớn như vậy, nếu như anh có hứng thú thì có thể đầu tư vào"

Tròng mắt của Chu Vân Phàm hơi chuyển một chút, gã là một con cáo già rất khôn khéo, biết Trương Dương sẽ không vô duyên vô cớ dâng tiện nghi cho gã chiếm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu nói cái Kim Toa đó chính là sản nghiệp của Vương Quân Dao sao?"

Trương Dương nói: "Quá khứ thôi, bây giờ thuộc về chính phủ Giang thành chúng tôi"

Chu Vân Phàm nói: "Cậu đừng lừa tôi, chuyện cậu đập Kim Toa rùm beng như vậy ai mà chẳng biết, Vương Quân Dao là một người lợi hại, cái ao nước đục này tôi không tranh đâu, người Ấn Độ như tôi thì không cần phải chọc vào phiền phức gì cả, chọc giận bà ta, thì anh trai của bà ta phái mấy tên công an đến gây chuyện với tôi, thì lúc đó tôi sẽ không sống yên đâu"

Cố Giai Đồng nghe xong cũng không nhịn được cười.

Trương Dương nói: "Dù sao thì anh cũng là người nước ngoài, bối cảnh sạch sẽ, sợ cái gì?"

Chu Vân Phàm nói: "Chủ nhiệm Trương, cậu không chiếu cố cho tôi thì tôi, nhưng đừng có lôi tôi ra làm bia đỡ đạn" Gã đứng dậy cười nói: "Không làm phiền hai người ăn uống nữa, tối nay ăn cái gì đều tính cho tôi"

Trương Dương và Cố Giai Đồng nhìn bóng lưng dần rời đi xa của Chu Vân Phàm, đồng thời lắc đầu, Cố Giai Đồng nói: "Con người này có tiếng là kẻ dối trá, chuyện phiêu lưu mạo hiểm gì hắn cũng không dám làm đâu"

Trương Dương cười nói: "Em không thấy có gì gọi là phiêu lưu mạo hiểm cả, Vương Quân Dao thật sự lợi hại như vậy sao?"

Cố Giai Đồng nói: "Cái tính của em là thích gây chuyện, con người của Vương Quân Dao không có đơn giản đâu, bà ta ở nước Mỹ làm ăn rất lớn, vẫn luôn làm trong ngành giải trí, làm cái ngành nghề này có quan hệ mật thiết với xã hội đen, một người phụ nữ với hai bàn tay trắng như bà ta đến nước Mỹ, trong vòng vài chục năm mà có thể phát triển đến tình trạng này, cũng không dễ dàng"

Trương Dương nói: "Em cuối cùng luôn cảm thấy người đàn bà này rất kỳ quái, đột nhiên xuất hiện, đột nhiên mở cửa làm ăn trong nước, hơn nữa anh trai của bà ta là Vương Bá Hành, thế mà bà ta lại mở một hộp đêm không chút cố kỵ nào cả, lẽ nào căn bản là không suy nghĩ rằng như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng cho Vương Bá Hành sao? Còn nữa, vì sao bà ta lại chọn Giang thành chứ?"

Cố Giai Đồng nói: "Trong việc làm ăn mỗi người đều có phương pháp của mình, lựa chọn mở hộp đêm đại khái là bởi vì bà ta ở nước Mỹ vẫn luôn làm cái nghề này, về phần vì sao bà ta lại chọn Giang thành, như vậy thì không biết rồi"

............................................

Sáng sớm hôm sau ánh sáng từ khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào bên trong, Cố Giai Đồng rót rén bò xuống giường, kéo rèm cửa sổ lại, mở cửa sổ ra một ít, để cho không khí trong lành đi vào trong phòng.

Trương Dương vẫn còn đang ngủ say, hắn hiển nhiên là có chút mệt mỏi, Cố Giai Đồng mặc áo sơ mi của hắn, đôi chân thon dài nhẹ nhàng dẫm đi trên thảm, cô sợ tiếng động sẽ làm Trương Dương giật mình tỉnh dậy trong giấc ngủ say.

Sau khi rửa mặt trở lại giường, ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Trương Dương, khóe môi của Cố Giai Đồng hiện ra một nụ cười vui mừng, cô rõ ràng cảm nhận được sự mệt mỏi của Trương Dương, người trong quan trường thì thân thể và tinh thần suốt ngày đều bị vây trong trạng thái khẩn trương, cô nhẹ nhàng vuốt ve thái dương của Trương Dương, bàn tay to của Trương Dương nắm lấy tay nhỏ của cô, kề sát lên trên mặt mình, nhưng con mắt thì vẫn nhắm

Cố Giai Đồng cúi xuống khẽ hôn lên trên trán của hắn một cái.

Trương Dương mở mắt ra, cười ngây thơ giống như một đứa nhỏ.

"Cười cái gì?" Cố Giai Đồng nhỏ giọng nói.

Trương Dương nói: "Tối hôm qua em tự nhiên ngủ"

Cố Giai Đồng gật đầu nói: "Chị đi tắm ra thì thấy em đã ngủ, ngủ y như một con lợn chết"

Trương Dương kéo cô vào trong lòng, thấp giọng nói:" Tối hôm qua chúng ta không có làm cái gì cả"

Cố Giai Đồng cười nói: "Khó có được một buổi tối nào mà em thành thật cả, có phải là gần đây làm việc rất mệt mỏi không?"

Ngón tay của Trương Dương bắt đầu không an phận, đi chọc ghẹo vùng ngực của Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng nhăn cái mũi đáng yêu lại, nói :"Ngày hôm nay chị hẹn với bạn đi dạo bị muộn rồi"

Trương Dương nói: "Em làm sao bây giờ?"

"Cái gì mà em làm sao bây giờ?" Cố Giai Đồng biết rõ rồi nhưng vẫn cố hỏi.

Trương đại quan nhân kéo tay của cô đặt lên một chổ đang bành trướng của mình.

Mặt ngọc của Cố Giai Đồng đỏ lên, đôi bàn tay trắng như phấn đánh nhẹ lên ngực của hắn: "Ai kêu tối hôm qua em ngủ chi..."

Trương đại quan nhân nghỉ ngơi một đêm làm cho hùng phong tái khởi, nghiêng người đặt Cố Giai Đồng xuống dưới, xốc quần áo lên, thân thể kề sát lên trên cơ thể mềm mại trắng mịn của Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng vừa cười vừa giãy dụa, rốt cục cũng không chống lại Trương Dương đầy sức lực, theo tiếng kêu khẽ của cô, đôi mắt xinh đẹp khiến cho người ta không hít thở nổi chăm chú cuốn thân thể của Trương Dương...