Y Đạo Quan Đồ

Chương 393




Rời núi Thanh Đài nhiều ngày, Trần Sùng Sơn vô cùng nhớ nhung mỗi một cành cây ngọn cỏ của nơi đây, khi ông ta nhìn thấy tất cả những gì quen thuộc của núi Thanh Đài, hai mắt không khỏi có chút ươn ướt, ở dưới núi Thanh Vân chào tạm biệt Tô Tiểu Hồng.

Trần Sùng Sơn đeo túi du lịch bước lên núi Thanh Vân, Đỗ Thiên Dã đi bên cạnh ông ta, thấy trán cha đã đẫm mồ hôi, gã quan tâm nói: "Cha, cha để con cầm cho!" Tuy Trần Sùng Sơn không cho hắn xưng hô như vậy, nhưng khi chỉ có hai người với nhau, Đỗ Thiên Dã vẫn kiên trì gọi như thế này.

Trần Sùng Sơn do dự một lát, cuối cùng cũng giao túi du lịch cho gã, dặn dò: "Cẩn thận nhé con!"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Bên trong là gì vậy?"

Trần Sùng Sơn mấp máy môi, nói khẽ: "Tro cốt của mẹ con đấy!"

Tay Đỗ Thiên Dã run run, sau đó cẩn thận ôm túi du lịch vào lòng, một loàn tư vị phức tạp trước giờ chưa từng có dâng lên trong lòng, gã giống như là thấy một đôi mắt từ hòa đang nhìn mình, ánh mắt đó thuộc về mẹ gã.

Trần Sùng Sơn vỗ vỗ vay con trai, nói: "Đi nào! lát nữa cha sẽ từ từ nói cho con nghe!"

hai cha con chậm rãi đi lên núi Thanh Đài.

Đứng trên đỉnh núi, Trần Sùng Sơn nói: "Đời này cha sẽ không bao giờ rởi khỏi dải núi non này nữa..."

Đỗ Thiên Dã lặng lẽ nhìn cha, gã đột nhiên minh bạch, sinh mệnh và tình cảm của cha đều gắn chặt với mảng rừng núi ở dưới chân này, chỉ có ở đây, ông ta mới có thể thật sự cảm thấy vui vẻ.



Sinh mạng của con người là hữu hạn, bất kể là phú quý sang hèn, bất kể là địa vị cao thấp đều sẽ phải đối diện với ngày cuối đời, bất kỳ ai cũng không thay đổi được sự thực này, Thiên Trì tiên sinh sớm đã nhìn thấu nhân tình thế thái cũng không thoát khỏi đại nạn chi kiếp này.

La Tuệ Ninh gọi điện thoại tới rất đột nhiên, khi đó Trương Dương đang mở họp với những người phụ trách các bộ môn mà mình được phân quả, mẹ nuôi La Tuệ Ninh gọi điện thoại tới, ngữ khí của bà ta cực kỳ khẩn trương: "Thiên trì tiên sinh không xong rồi, ông ấy muốn gặp con, nếu có thể thì con mau tới kinh thành một chuyến đi!"

Trương Dương bỏ điện thoại xuống, lập tức phất tay, nói: "Tan họp!" Quan hệ giữa Trương Dương và Thiên Trì tiên sinh như thầy như bạn, hắn trước giờ luôn rất khâm phục khí khái làm người của Thiên Trì tiên sinh, nghe nói tới chuyện này tâm tình của hắn lập tức trở nên trầm trọng.

Trương Dương bước ra khỏi phòng họp, dặn do thư ký Phó Trường Chinh mấy câu rồi lái xe tới kinh thành.

Khi Trương Dương còn chưa tới cảnh nội Thiên Tân, La Tuệ Ninh lại gọi điện thoại tới, đau buồn nói với hắn rằng Thiên Trì tiên sinh đã đi rồi, bảo hắn không cần vội. Trương Dương bỏ điện thoại xuống, nhìn bầu trời đen kịt, hai mắt đột nhiên cảm thấy nóng lên, không ngờ lại ứa hai hàng lệ, hắn vốn cho rằng mình đã sớm hờ hững với chuyện sinh tử, nhưng không ngờ tin buồn của Thiên Trì tiên sinh truyền tới, hắn vẫn không nén nổi thương tâm mà rơi lệ. Trong lịch trình trọng sinh của Trương Dương, đây là lần thứ hai hắn bi thương như vậy, lần trước là Tô đại nương mất. Không ngờ Thiên Trì tiên sinh lại cũng ra đi đột ngột như vậy, bóng dạng nụ cười của ông ta giống như vẫn còn ở ngay trước mắt, tất cả đã chú định thành hồi ức.

Trương Dương trong lòng lại một lần nữa nảy sinh cảm giác không thể hồi thiên, hắn tuy y thuật bất phàm, nhưng vẫn không có sức hồi thiên, sinh mệnh rồi cũng phải đi tới cuối con đường, cho dù là hắn may mắn có cơ hội sống lại, nhưng rồi sẽ có một ngày hắn vẫn phải đối diện với mệnh vận tương tự. Nghĩ tới đây, Trương đại quan nhân trong lòng nảy sinh cảm xúc bi thương. Tay hắn nắm chặt vô lăng, ở nguyên tại chỗ trầm mặc hơi mười phút, mới lại nổ máy, lái về kinh thành trong bóng đêm.

...

Thiên Trì tiên sinh ra đi rất an tường, cũng rất đột nhiên, lúc buổi sáng viết chữ vẫn còn bình thường, nhưng đột nhiên nói mình không xong, lão tiên sinh cự tuyệt tới bệnh viện, nói rằng đại hạn của mình đã tới rồi, La Tuệ Ninh mời bác sĩ tới, lúc chẩn đoán cho Thiên Trì tiên sinh cũng nói rằng lão tiên sinh là dương thọ đã tận.

Gọi Trương Dương tới là chủ ý của La Tuệ Ninh, bà ta cho rằng Trương Dương y thuật cao minh, có lẽ có thể cứu được tiên sinh một mạng, nhưng Trương Dương cuối cùng vẫn không tới kịp.

Trương Dương nắm bàn tay đã biến thành lạnh buốt của Thiên Trì tiên sinh, trong lòng buồn bã bi thương, hắn một mực coi tiên sinh như tri kỷ của mình, từ nay về sau, trên thế giới này lại thiếu đi một người để nói những lời tri tâm rồi.

La Tuệ Ninh nhẹ nhàng vỗ vai Trương Dương, bởi vì khóc nhiều cho nên giọng của bà ta có chút khàn khàn, nói khẽ: "Luật sư tới rồi, muốn tuyên bố di chúc của tiên sinh!"

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, mẹ đi đi, con muốn ở lại đây với tiên sinh!"

La Tuệ Ninh nói: "Trong di chúc có nhắc tới con!"

Trương Dương lúc này mới đứng dậy theo La Tuệ Ninh cùng tới thư phòng của Thiên Trì tiên sinh, trừ hai người họ ra, hai môn sinh đắc ý của Thiên Trì tiên sinh cũng tới.

Luật sư nói: "Mọi người đều tới đủ rồi, thân là người đại diện của Thiên Trì tiên sinh, tôi thay mặt Thiên Trì tiên sinh tuyên bố di chúc của ông ấy với mọi người!"

Lý Trường Vũ và ba vị sư huynh đều trao đổi ánh mắt với nhau, vẫn là do La Tuệ Ninh đại biểu bọn họ lên tiếng: "Luật sư Ngô bắt đầu đi!"

Luật sư Ngô nói: "Thiên Trì tiên sinh không có thân nhân, tất cả việc hậu sự của ông ta giao cho các học sinh lo liệu, tác phẩm thư pháp của tiên sinh thì toàn bộ giữ lại trong sơn trang, tiên sinh ủy thác cho học sinh của ông ấy là La Tuệ Ninh nữ sĩ công khai bán đấu giá tất cả tác phẩm thư pháp, khoản tiền nhận được sau khi khấu trừ phí dụng tang lệ thì quyên hết cho công trình Hi Vọng, hi vọng có thể góp một phần sức cho giáo dục nước nhà, có thể giúp cho nhiều trẻ em được đi học."

La Tuệ Ninh gật đầu, mắt đỏ lựng lên, bà ta rút khăn tay ra che miệng.

Luật sư Ngô nói: "Cả đời tiên sinh sưu tầm nhiều vật, những vật sư tầm này đều quyên cho bảo tàng mỹ thuật quốc gia. Không cần hồi báo, chỉ cần viện bảo tàng mỹ thuật có thể chăm sóc tốt cho những vật sưu tầm này, để nhiều người được nhìn thấy chúng. Thư pháp cả đời tiên sinh tâm đắc nhất, tự đóng thành sách, tổng cộng có tám quyển, khóa ở trong két bảo hiểm, giao cho bốn vị học sinh bảo quản, cùng nhau học tập tinh yếu trong thư pháp của tiên sinh." Trong bốn vị học sinh tất nhiên là bao gồm cả Trương Dương.

Luật sư Ngô sau cùng nói: "Tiên sinh tặng lại tòa trạch viện này cho Trương Dương tiên sinh, hi vọng khi Trương tiên sinh tới kinh, có thể vẩy mực múa bút, tiên sinh ở dưới cửu tuyền sẽ cảm thấy vô cùng an ủi!"

Trương Dương giật mình, hắn thực sự không ngờ rằng, Thiên Trì tiên sinh lại tặng tòa trạch viện này cho mình, ngẫm kỹ lại, trước đây mình quả thật có nói muốn xây dựng một căn nhà ở bên cạnh trạch viện của tiên sinh, không ngờ tiên sinh vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng.

Trương Dương nói: "Tòa trạch viện này tôi không thể nhận được!"

La Tuệ Ninh nói: "Tiên sinh đã cho con rồi thì khắc có lý do của ông ấy, con cũng đừng cự tuyệt!"

Trương Dương không lên tiếng nữa.

Luật sư Ngô cuối cùng nói: "Trong thư khố của tiên sinh có mấy ngàn quyển cổ tịch, những cổ tịch này toàn bộ đều tặng cho một cô gái tên là Trần Tuyết, bởi vì tiên sinh ra đi quá đột ngột, cho nên tôi vẫn chưa liên hệ được với Trần Tuyết."

La Tuệ Ninh nói: "Tôi đã sai người đi đón cô ấy rồi!"

Trương Dương bước ra khỏi thư phòng, lại nhìn thấy trong bóng tối, một bóng người cô độc đang đứng đó, không phải là Trần Tuyết thì còn là ai nữa? Trần Tuyết cũng vừa mới tới, cô ta đã nhìn Thiên Trì tiên sinh lần cuối, dung nhan bình thường vẫn lạnh lùng hờ hững lúc này được phủ lên vẻ ưu thương, mặt trắng bệch, trong mắt lấp lánh hai ánh lệ khiến người ta thương tâm.

Trương Dương nói: "Cô tới rồi đấy à?"

Trần Tuyết gật đầu.

Trương Dương nói: "Trong di chúc của tiên sinh có nhắc tới cô, luật sư Ngô đang ở bên trong!"

Trần Tuyết lắc đầu, nói: "Tiên sinh đã dạy dỗ tôi nhiều rồi!" Cô ta quay người bước đi, bờ vai trong gió đêm khẽ run rẩy, Trương Dương nhìn ra là cô ta đang khóc, hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai cô ta, bóng của hai người ngưng đọng trong ánh trăng.

Không ai ngờ được Thiên Trì tiên sinh lại giao lại tòa trạch viện này cho Trương Dương, buổi tối, Trương Dương và Trần Tuyết đều ở bên linh cữu của Thiên Trì tiên sinh.

La Tuệ Ninh nhìn ánh nến bập bùng, nói: "Kỳ thực tiên sinh sớm đã coi hai đưa là học sinh của mình rồi!"

Trần Tuyết nuốt lệ gật đầu.

La Tuệ Ninh nói: "Tiên sinh giao Quốc học giáo cho Trần Tuyết, nói là ngộ tính của cô trên Quốc học rất hiếm có." Bà ta lại nhìn Trương Dương, vươn tay ra nắm lấy tay hắn, Trương Dương cảm thấy bàn tay của bà ta lạnh lẽo vô cùng, không có một chút nhiệt độ nào. Lặng lẽ truyền một tia nội tức, làm ấm kinh mạch của bà ta, sợ bà ta vì thương tâm quá độ mà sinh bệnh.

La Tuệ Ninh nói: "Kỳ thật người mà tiên sinh quý nhất là Trương Dương, tôi từng hỏi ông ấy, tiên sinh đã thích Trương Dương như vậy, vì sao không nhận nó làm đồ đệ? Tiên sinh lắc đầu, cười nói với tôi rằng, trong thiên hạ này không ai có thể dạy được Trương Dương cả, thư pháp của Trương Dương tự thành một phái, mơ hồ đã có đại sư chi tướng, tới cảnh giới của nó, người thầy nên là thiên địa tự nhiên chứ không phải là người!"

Trương Dương nghe thấy mà sống mũi cay cay, Thiên Trì tiên sinh quả nhiên là tri kỷ của hắn.

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, có trong lòng con, sớm đã coi tiên sinh là lão sư của mình rồi!" Hắn bước tới trước di ảnh của Thiên Trì tiên sinh, quỳ xuống dập đầu ba cái, nói khẽ: "Tiên sinh, tôi hiện tại bái sư cũng vẫn chưa muộn phải không?"

...

Căn cứ theo di nguyện của Thiên Trì tiên sinh, sau khi ông ta chết thì hỏa táng, tro cốt rải xuống biển. Trương Dương và Trần Tuyến đều làm lễ của đệ tử, tiễn tiên sinh một đoạn đường cuối cùng.

Tuy Thiên Trì tiên sinh tro cô xuống biển lớn, nhưng những đệ tử của ông vì để tưởng nhớ tiên sinh, vẫn ở vách đá phía sau núi Hương khắc thư pháp của tiên sinh cùng với thư pháp của mỗi một đệ tử lên đó, mục đích lưu lại những bản khắc đá này chính là để ngày sau tưởng nhớ tiên sinh.

Sau khi tang lễ kết thúc, Trương Dương và Trần Tuyết, La Tuệ Ninh cùng về trạch viện của Thiên Trì tiên sinh. Án chiếu theo di chúc của tiên sinh, tòa trạch viện này về sau thuộc về Trương Dương, có điều mấy quyển cổ tịch ở trong kho sách lại thuộc về Trần Tuyết.

Trần Tuyết đi kiểm tra và thu nhận cổ tịch, La Tuệ Ninh và Trương Dương đi vào phòng khách, Trương Dương pha một ấm trà, rót cho La Tuệ Ninh một chén, nói khẽ: "Mẹ nuôi, sau này, tòa trạch viện này nhờ mẹ tìm người chăm nom, con một năm cũng không tới kinh thành được mấy lần, nếu giao cho con chăm sóc, sợ rằng tòa trạch tử này rất nhanh sẽ thành hoang phế.

La Tuệ Ninh gật đầu, nói: "Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho mẹ." Bà ta nhìn cảnh vật trong phòng khách, trong lòng lại có chút xúc cảnh sinh tình, cảm thán: "Nhân sinh vô thường, chỉ nháy mắt, người bên cạnh mình đã thành mây khôi thoảng qua."

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, mẹ đừng thương cảm như vậy, con không phải vẫn đang sống khỏe đứng trước mặt mẹ đây ư? Sinh lão bệnh tử, không phải là sức người có thể chi phối được, chính bởi vì vậy, chúng ta mới phải quý trọng thời gian hiện tại, để mỗi ngày đều trôi qua trong vui vẻ."

La Tuệ Ninh nói: "Con có tin tức của Tầm Manh Manh không?"

Trương Dương ngây ra, không biết vì sao bà ta lại đột nhiên hỏi về Tần Manh Manh.

La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương, nói: "Mẹ chỉ thuận miệng hỏi thôi, không tiện thì không cần nói!"

Trương Dương cười bảo: "Có gì đâu mà không tiện, Tần Manh Manh dẫn Tần Hoan sang Mỹ rồi, Yên Nhiên ở đó giúp Tần Hoan an bài trị liệu sức khỏe, hai mẹ con họ thay đổi hoàn cảnh, quên hết những việc không vui ở đây rồi, đây cũng là chuyện tốt, ít nhất thì không cần lo lắng chuyện của cô ấy với Hạo Nam."

La Tuệ Ninh lắc đầu, lo lắng nói: "Hạo Nam rất không ổn, từ sau khi nó và Tần Manh Manh chia tay, cả người tinh thần sa sút, gần đây phạm sai lầm trong bộ đội, gây ra ảnh hưởng không tốt, nó xin nghỉ rồi, giờ đang ở nhà, lại phát sinh xung đột với cha nuôi của con, hiện tại một mình ở bên ngoài. Trương Dương... con đi thăm nó đi... phòng thì bừa bộn, người thì gầy đi nhiều..." La Tuệ Ninh nói tới đây, mắt không khỏi lại đỏ lên.

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, lâu như vậy rồi, chẳng lẽ anh ấy vẫn chưa quên được Tần Manh Manh ư?"

La Tuệ Ninh nói: "Có thể quên được thì đã tốt... nhìn nó tinh thần sa sút, kẻ làm mẹ như mẹ đây thấy buồn lắm, cha nuôi của con tuy không nói gì, nhưng mẹ biết, ông ấy nhất định là rất khó chịu, con gái thì như vậy rồi, con trai giờ lại thành thế này, hai vợ chồng mẹ không biết lúc trước thiếu bọn chúng cái gì?"

Nhắc tới Văn Linh, trong lòng Trương Dương lại có chút không tự nhiên, hắn nói khẽ: "Mẹ, hay là mẹ nói địa chỉ của anh Hạo Nam cho con đi, con đi tìm anh ấy, có lẽ có thể khuyên nhủ được chút!"

La Tuệ Ninh kỳ thực sớm đã có ý này, bà ta đưa địa chỉ đã chuẩn bị trước cho Trương Dương, thở dài nói: "Lòng tự tôn của Hạo Nam quá nặng, còn phải nhịn nó nhé."

Trương Dương cười nói: "Mẹ yên tâm đi, anh ấy mà muốn đánh con thì con chạy trước!"

La Tuệ Ninh cũng bị câu này của hắn khiến cho bật cười, cảm khái nói: "Nếu Hạo Nam mà hiểu chuyện bằng một nửa con thì tốt!" Kỳ thực bà ta cũng biết rằng, con trai mình ở rất nhiều phương diện đều thành thục, nhưng mỗi người đều có một nhược điểm, nhược điểm lớn nhất của Hạo Nam chính là phương diện tình cảm nam nữ, điều này đối với nó mà nói là một khe nứt rất khó vượt qua. Sau khi gã chia tay với Tần Manh Manh, tới giờ vẫn chưa thoát khỏi đau khổ.

Trương Dương cẩn thận nhận lấy địa chỉ, La Tuệ Ninh nói: "Ở lại thêm vài ngày đi, mấy ngày nay bận tang lễ của tiên sinh, hai mẹ con mình cũng chưa nói chuyện được nhiều, cuối tuần này hội bán đấu giá tác phẩm của tiên sinh sẽ cử hành, con đi cùng mẹ nhé!"

Trương Dương gật đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, công tác phía Phong Trạch con đã dặn dò rồi, thủ tục nghỉ phép con cũng làm rồi, không ai dám tìm coi gây chuyện đâu."

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe hơi, Trương Dương bước ra ngoài cửa xem, không biết là ai tới thăm viếng.

Hà Trường An thân mặt áo trắng quần đen, vẻ mặt trang trọng từ bên ngoài bước vào, trên tang lễ của Thiên Trì tiên sinh, Hà Trường An không xuất hiện, lúc này y lại xuất hiện ở đây, Trương Dương cảm thấy có chút kỳ quái, có điều Hà Trường An cũng tính là người quen của hắn, lúc ở Đông Giang, Hà Trường An còn ở nơi đông người giải vây cho hắn, chuyện đó hiện ấn tượng của Trương Dương đối với Hà Trường An có chút thay đổi.

Hà Trường An vẻ mặt trang nghiêm nói: "Trương Dương cũng tới đấy à, tôi vừa từ châu Phi về, nghe tin tiên sinh qua đời, lập tức từ sân bay tới đây."

Nghe thấy giọng nói của Hà Trường An, La Tuệ Ninh từ trong phòng bước ra, bởi vì do Thiên Trì tiên sinh vừa mất, La Tuệ Ninh trong lòng buồn bã, cho nên gặp bạn cũ cũng không lộ ra vẻ nhiệt tình, hờ hững nói: "Lão Hà tới đấy à!"

Hà Trường An gật đầu: "Đột nhiên quá, sức khỏe của tiên sinh trước giờ luôn rất tốt, sao đột nhiên lại cưỡi hạc về tây như vậy?"

La Tuệ Ninh nói: "Anh không phải thường nói sống chết có số, phú quý tại trời ư, tiên sinh đại khái là đã chán ghét hông trần tục thế rồi!"

Ba người quay vào phòng khách ngồi, Trương Dương rót một chén trà đưa cho Hà Trường An, Hà Trường An và phó thủ tướng Văn là tương giao mạc nghịch, Trương Dương phải đối đãi như trưởng bối, trong mắt Trương Dương, người này đầy thần bí, tới giờ Trương Dương vẫn không nghĩ thông nổi là Hà Trường An vị sao lại muốn vạch trần việc Tần Manh Manh có con, chỉ lấy lý do vì y và Văn gia có quan hệ tốt, muốn nghĩ cho Văn gia thôi thì không thể nào tin được. Trương Dương thủy chung vẫn tin rằng, Hà Trường An này nhất định là có mục đích, từ trước mắt cho thấy, y chắc là không có ác ý với Văn gia, có khả năng nhất là y có thù với Tần gia.

Trương Dương nhìn ra là Hà Trường An có lời muốn nói riêng với La Tuệ Ninh, liền đứng dậy bước ra ngoài.

Trần Tuyết đang ở bên trong kho sách của Thiên Trì tiên sinh chỉnh lý những cổ tịch mà lão tiên sinh lưu lại, lúc Trương Dương bước vào trong kho sách, cô ta đang đứng trên thang, chỉnh lý lại đồ thư ở tầng cao nhất, lúc cô ta rướn người muốn lấy quyển thư tịch ở xa nhất, thân thể mất thăng bằng, từ bên trên hét lên kinh hãi rồi ngã xuống.

Trương Dương bước nhanh tới, dang tay ra muốn đỡ lấy cô ta, nhưng không ngờ tay của Trần Tuyết lại bám lên giá sách, thân hình xoay chuyển, giống như là một chiếc lông chim nhẹ nhàng hạ xuống đất.

Trương Dương thấy thân pháp của cô ta cao diệu như vậy, thủ thế biến đổi, tóm lấy cái thang đang rơi xuống, mỉm cười nói: "Cô ky bo quá, ngay cả cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân cũng không cho!"

Trần Tuyết nói: "Nơi này nhiều bụi lắm, cẩn thận hít phải bụi ở đây!" Cô ta đeo khẩu trang, trên đầu còn đội một cái mũ lưỡi trai.

Trương Dương bước lên gần giá sách nhìn, bên trên toàn bộ là cổ tịch, thở dài nói: "Xem ra Thiên Trì tiên sinh bình thường cũng không thích xem những cuốn sách này!"

Trần Tuyết nói: "Cổ Tịch của nơi này là từ thời Minh Thanh tới Dân Quốc, rất nhiều thư tịch đều đã thành bản đơn lẻ!"

Trương Dương nói: "Là những sách về gì vậy?"

"Lịch sử địa lý, nhân văn kinh tế, cái gì cũng có!"

Trương Dương nói: "Không có loại khiến tôi cảm thấy hứng thú!"

Trần Tuyết nói khẽ: "Anh chỉ cảm thấy hứng thú với bí tịch võ công thôi!"

Trương Dương cười nói: "Cũng không hẳn, cũng có hứng thú với cả những tiểu thuyết hay nữa!"

Trần Tuyết nói: "Tôi có một chuyện muốn thương lượng với anh, những thư tịch này, tôi chỉ đọc là được rồi, sau này vẫn do anh xử lý!"

Trương Dương nói: "Tiên sinh nói là tặng cô, thì nó là của cô, tiên sinh đã để lại cho tôi cả một trạch tử lớn thế này rồi, tôi cũng không chối từ, thế này đi, lát tôi đưa chìa khóa cho cô, cuối tuần cô rảnh thì tới đây ở và độc sách. Thuận tiện giúp tôi quét dọn nhà cửa, hai chúng ta không ai nợ ai, cô thấy thế nào?"

Trần Tuyết khẽ gật đầu.

Trương Dương đang định nói chuyện thì nghe thấy La Tuệ Ninh ở bên ngoài gọi hắn, cười cười với Trần Tuyết rồi đi ra ngoài thì thấy Hà Trường An muốn về, La Tuệ Ninh bảo hắn ra tiễn khách.

Trương Dương cùng Hà Trường An ra khỏi cửa, nhìn thấy một chiếc xe Land Rover màu xám đỗ ở chỗ trống, Trương Dương nói: "Chú Hà đúng là có tiền, lại đổi xe à?"

Hà Trường An cười nói: "Có tiền không phải là vạn năng!" Y nhìn Trương Dương một cái, nói: "Nghe nói cậu ở Phong Trạch làm tốt lắm hả?"

Trương Dương nói: "Tàm tạm thôi, chú Hà có hứng thú đầu tư không, có rảnh thì tới Phong Trạch xem!"

Hà Trường An nói: "Tôi đã đầu tư một hạng mục ở Bình Hải rồi, Lương Thành Long và tôi liên thủ làm một khu thương mại mới ở Đông Giang, không còn tinh lực để lo chuyện khác nữa, tôi lần này tới châu Phi, ở Kenya mua được một mỏ vàng, sau này phải bay đi bay lại giữa hai nơi."

Trương Dương cười nói: "Chú Hà làm mậu dịch quốc thế, một nơi nhỏ như Phong Trạch không đáng để chú bận tâm, cháu không nên nhắc tới!"

Hà Trường An nói: "Trương Dương, tôi lần này tới là muốn mua những di tác của Thiên Trì tiên sinh, đáng tiếc Văn phu nhân không không muốn bỏ thứ mà mình yêu thích, cậu giúp tôi nói với bà ấy, chuyện tiền nong không phải tính."

Trương Dương nhíu mày, Hà Trường An quả nhiên không phải đơn thuần tới viếng Thiên Trì tiên sinh, y là có mục đích, thương nhân dẫu sao cũng là thương nhân, Trương Dương cười nói: "Chuyện này mẹ nuôi cháu làm chủ, Thiên Trì tiên sinh lưu lại di chúc, muốn bán đấu giá công khai tất cả tác phẩm, tiền bán được thì quyên cho công trình Hi Vọng, chú Hà nếu thích thì có thể tham gia bán đấu giá."

Hà Trường An gật đầu, thở dài nói: "Tôi chỉ là không muốn phiền phức như vậy thôi!"

...

Tiễn Hà Trường An đi rồi, Trương Dương quay về cạnh La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh đang ngồi ngây ngốc xuất thần trong phòng làm việc của Thiên Trì tiên sinh, tác phẩm thư pháp của tiên sinh toàn bộ được kiểm kê xong rồi, tổng cộng có năm trăm sáu mươi bảy bộ, hơn năm trăm bộ tác phẩm thư pháp này đều là tác phẩm đắc ý của Thiên Trì tiên sinh, Thiên Trì tiên sinh tới tuổi già, đối với tác phẩm của mình đã muốn giỏi còn giỏi hơn, tác phẩm thư pháp không ít, nhưng tác phẩm hài lòng thật sự mà ông ta để lại không nhiều, lại thêm ông ta rất ít khi tham gia tiệc thương nghiệp, cho nên điều này khiến những tác phẩm của ông ta càng quý giá hơn.

La Tuệ Ninh nói: "Hà Trường An muốn bỏ ra năm ngàn vạn mua tất cả tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh."

Trương Dương nói: "Tác phẩm của tiên sinh chắc không chỉ đáng bấy nhiêu tiền."

La Tuệ Ninh nói: "Mẹ và mấy vị sư huynh thương lượng một chút, lần này ở viện bảo tàng mỹ thuật làm một cuộc chưng bày triển lãm tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh, từ bên trong chọn ra hai mươi bức bán đấu giá, những bưc còn lại thì do viện bảo tàng mỹ thuật quốc gia bảo quản, sau này mỗi năm lấy ra một bộ phận tác phẩm để bán đấu gia, như vậy có thể đảm bảo giá trị tác phẩm của tiên sinh được thể hiện tốt nhất."

Trương Dương tỏ ý rất tán đồng cách làm này của La Tuệ Ninh, dẫu sao thì theo sự qua đời của Thiên Trì tiên sinh, thời gian càng dài, giá trị tác phẩm của ông ấy sẽ càng tăng, giá trị của tác phẩm ngày sau khẳng định hơn xa giá bán hiện tại.

La Tuệ Ninh nói: "Mẹ sẽ thành lập một quỹ từ thiện đặc biệt, bỏ tiền bán đấu giá của tác phẩm vào đó, như vậy càng hoàn thành di nguyện của tiên sinh được tốt hơn."

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, mẹ không cần phải khố cực vậy đâu, những ngày này mẹ một mực bận rộn vì tang lễ của tiên sinh, mẹ chưa được nghỉ ngơi đầy đủ mà!" Hắn bước ra sau La Tuệ Ninh, giúp La Tuệ Ninh xoa bóp vai.

La Tuệ Ninh nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy rất khó xử, hai đứa con trai con gái của bà ta không ngờ lại không hiếu kính bằng đứa con nuôi này, trên thế giới quả nhiên không có việc gì là thập toàn thập mỹ.

...

Án chiếu theo địa chỉ mà La Tuệ Ninh đưa. Trương Dương tìm tới Văn Hạo Nam, gõ cửa một lát mà không thấy ai ra mở cửa, lúc Trương Dương đang chuẩn bị đi thì cửa phòng mở ra, Văn Hạo Nam mặt mày đầy vẻ mệt mỏi thò nửa người ra, nhìn thấy Trương Dương thì ngây ra đó, không biết Trương Dương vì sao lại xuất hiện trước cửa nhà mình.

Trương Dương cười cười: "Mười hai giờ rồi mà anh vẫn đang ngủ à!"

Văn Hạo Nam ngại ngùng gãi đầu, kéo cửa phòng, nói: "Mời vào!"

Trương Dương bước vào trong phòng, đây là một căn phòng ba phòng ngủ một phòng khách, phòng tuy lớn, nhưng bên trong cực, kỳ lộn xộn, trên bàn uống trà còn để đầy thức ăn thừa, trên mặt đất thì vỏ bia ngổn ngang.

Văn Hạo Nam nói: "Cậu ngồi đi, tôi đi tắm rửa đã!" Gã đi vào toalet.

Trương Dương ngồi xuống sa lông, mông vừa ngồi xuống thì đúng phải thứ cưng cứng, lấy ra xem thì hóa ra là một con dao quân dụng. hắn lúc này mới ý thức được trên bàn khắc loạn xạ, Trương Dương cúi đầu muốn nhìn rõ xem là viết gì thì Văn Hạo Nam đã từ trong nhà tắm chạy ra, y đã lau đầu, vừa cầm khăn lau bàn vừa nói: "Mẹ tôi nói với cậu chỗ này à?"

Trương Dương gật đầu, gã và Văn Hạo Nam tuy là anh em nuôi, nhưng giữa hai người không có tình cảm sâu đậm, sở dĩ tới thăm Văn Hạo Nam cũng là bởi vì nể mặt mẹ nuôi.

Văn Hạo Nam cười nói: "Phòng hơi bừa bộn, ngại quá, để cậu chê cười rồi!"

Trương Dương nói: "Phòng của nam nhân độc thân luôn vậy mà, cho nên em mới thích ở khách sạn, tới giờ tự có người tới thu dọn giúp!"

Văn Hạo Nam nói: "Đề nghị hay!" Trên người gã vẫn còn mùi rượu.

Trương Dương nói: "Em nhớ là anh trước kia không thích uống rượu!"

Văn Hạo Nam nói: "Tâm tình không tốt, thử uống mấy chén, nhưng uống mãi uống mãi đột nhiên thành hơi nghiện!" Gã bước ra lan can lấy xuống một chiếc áo phông sạch để thay, nói với Trương Dương: "Đi, tôi mời cậu uống rượu!"

Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi là bảo em tới khuyên anh đừng uống rượu nữa, nếu biết em uống rượu với anh, sợ rằng lại oán trách em!"

Văn Hạo Nam cười nói: "Cậu không nói tôi không nói, bà ấy làm sao mà biết được?"

Trương Dương gật đầu: "Đi đâu?"

Văn Hạo Nam nói: "Tới Kim Vương phủ đi! Bạn tôi mở quán ăn đó!"

...

Trương Dương nghe thấy cái tên Kim Vương phủ thì thấy có chút tục khí, có điều dám dùng tên này để mở hàng ăn thì khẳng định là có chút lai lịch, với thân phận và địa vị của Văn Hạo Nam, bạn bè mà gã kết giao cũng không thể là nhân vật bình thường.

Trương Dương ngồi xe jeep của Văn Hạo Nam tới Kim Vương phủ, vừa xuống xe liền gặp người quen.

Kinh thành tuy lớn, nhưng nơi mà đám nha nội thường tới lại chẳng có mấy nơi, ông chủ của Kim Vương phủ tên là Tra Tấn Bắc, là em ruột của phó bộ rưởng bộ Trung Tổ Tra Trấn Nam, chú ruột của Tra Vi. Tra Tấn Bắc năng lực rất lớn, nghề chính của y là buôn bán châu báu trang sức, lúc còn trẻ từng đi du học ở châu Âu, trở thành một nhà thiết kế châu báu nổi tiếng thế giới, sau khi công tác mười năm ở Pháp, về nước sáng nghiệp, thành lâu hãng chuyên kinh doanh châu báu Tinh Toản, trong năm ngắn ngủi ở quốc nội đã có ba mươi sáu chi nhánh, một thương nhân châu báu như Tra Tấn Bắc nhúng ta vào nghề nhà hàng mục đích cũng không phải là chính thức tiến quân, mục đích mà y mở tòa Kim Vương phủ này chính là để kinh doanh quan hệ xã hội, đối tượng của nhà hàng cũng là quần thể thượng tầng của xã hội, lý niệm kinh doanh của Tra Tấn Bắc chính là làm dấy lên ham muốn tiêu phí xa xỉ trong lòng người, trên kinh doanh nhà hàng cũng giống như kinh doanh châu báu, y muốn để mỗi một vị khách quen mỗi khi bước vào cửa lớn của nhà hàng đều có cảm giác như đế vương, cho nên giá cả ở nơi này cũng khiến cho người bình thường há miệng trợn mắt.

Người quen mà Trương Dương nhìn thấy không phải là Tra Tấn Bắc, lúc hắn xuống xe, nhìn thấy Vương Học Hải, Vương Học Hải xuất hiện ở nơi này cũng là bình thường, người ta thường ngày đều lăn lộ trong giới thái tử kinh thành, Kim Vương phủ khai trương không lâu, gã cơ hồ là mỗi ngày đều tới ủng hộ, Vương Học Hải là một người giỏi tạo và lợi dụng quan hệ, gã muốn thân cận với Tra Tấn Bắc một chút, sau khi trải qua đầu tư thất bại ở Đông Giang, Vương Học Hải lợi dụng phí chuyện nhường mà Hà Trường An đưa cho gã để khôi phục nguyên khí, gần đây gã ở tây nam mua được một mỏ vàng, nên lưng cũng thẳng hơn không ít.

Trương Dương xuất hiện ở đây cũng chỉ là hoàn toàn ngẫu nhiên, Vương Học Hải nhìn thấy Trương Dương, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại, một lúc sau mới phục hồi, nhát ngừng đi tới, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình, hai tay chìa về phía Trương Dương: "Thị trưởng Trương, ngài tới Bắc Kinh lúc nào vậy, sao không thông tri cho tôi một tiếng."

Trương Dương cưởi rất nhạt, từ khi nhìn thấy Vương Học Hải hắn không cất bước nữa, thấy Vương Học Hải chìa tay ra, hắn mới chịu bắt tay gã một cách không tình nguyện, nói khẽ: "Anh là người bận bịu, tôi sao dám làm phiền anh?"

Vương Học Hải trong lòng hận Trương Dương tới cực điểm, nhưng gã lại không dám hận, tính mạng của mình còn nằm trong lòng bàn tay của người ta, gã đã trúng phải Tiệt Dương chưởng của Trương Dương, tính mạng này hắn muốn lấy lúc nào thì lấy, cho nên biểu hiện của Vương Học Hải vẫn rất ngoan ngoãn.

Vương Học Hải cười với Văn Hạo Nam: "Sư trưởng Văn cũng tới à!"

Văn Hạo Nam gật đầu, mặt mày vẫn lạnh tanh, gia thế của gã bày ra đó, đối với loại người như Vương Học Hải căn bản không cần phải sởi nởi. Bất kể là thời đại phát triển như thế nào, hai chữ đẳng cấp này thủy chung vẫn tồn tại ở trong lòng người ta, sự tôn kính của Vương Học Hải đối với Trương Dương là giả, nhưng đối với Văn Hạo Nam lại là xuất phát từ nội tâm.

Vương Học Hải nói: "Cùng đi nhé, tôi có hẹn với hai người bạn học, sư trưởng Văn cũng quen đấy!"

Văn Hạo Nam lắc đầu, cất bước vào trong Kim Vương phủ, Trương Dương cười đồng tình với Vương Học Hải, Vương Học Hải tuy cũng tính là thái tử đảng của kinh thành, nhưng địa vị của hắn lại không thể nào sánh được bằng Văn Hạo Nam.

Trương Dương phát hiện ra một chuyện, Văn Hạo Nam lúc này đã không còn vẻ chán chường vừa rồi, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí vũ hiên ngang, từ trên mặt của gã không thể tìm thấy một chút đau khổ và buồn chán nào, điều này khiến Trương Dương cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc đâu mới là Văn Hạo Nam thật sự đây?

..

Phong cách trang trí bên trong Kim Vương phủ cực kỳ huy hoàng và xa hoa, đài phun nước ở đại sảnh là hai con kim long hí châu, dưới sự điểm chuế của ánh đen tạo nên ánh sáng rực rỡ. Nhân viên phục vụ đều mặc sườn xám màu đỏ, ai ai cũng đều có mỹ sắc xuất chúng.

Văn Hạo Nam nói với Trương Dương, nhân viên phục vụ ở nơi này đều được tuyển chọn kỹ càng, đa số là sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy.

Trương Dương đầy vẻ kinh ngạc nói: "Nhân viên tốt nghiệp đại học cũng tới đây chạy bàn à?"

Văn Hạo Nam cười nói: "Cậu cho người nào thì mới chịu chạy bàn? Tiền lương mỗi tháng chạy bàn ở đây cũng phải hai ngàn, cậu bỏ ra được bao nhiêu?"

"Hả?" Trương đại quan nhân trợn tròn mắt lên, chút tiền lương còm cõi của mình thực sự là không tiện lấy ra hiến bảo.

Trương Dương liếc những những cô gái đó, đây không phải là bởi vì Trương đại quan nhân háo sắc, chủ yếu là gái đẹp ở đây thực sự là quá nhiều, nếu là đàn ông bình thường thì đều không nhịn nổi mà dòm thêm mấy cái.

Lúc này một nữ lang mặc áo sơ mi màu trắng, váy ngắn màu xám mỉm cười bước về phía họ, ánh mắt của Trương Dương lập tức bị cô ta hấp dẫn, nguyên nhân rất đơn giản, mắt thấy toàn là thiếu nữ mặc sườn xám thướt tha, đột nhiên xuất hiện một phong cách khác lạ, tất nhiên là hấp dẫn ánh mắt.

Nữ lang đó cao khoảng một mét bảy, thân hình yểu điệu, tóc đen chiy chuốt rất gọn gàng buộc ra sau, tạo hình cực kỳ truyền thống, giống như là nàng dâu trẻ thời Dân Quốc, mặt trái xoan, mày liễu, mắt như sóng dập dờn cực kỳ hấp dẫn người ta, sống mũi cao thẳng, thân hình ưu mỹ, chỉ đánh chút soi, trình hiện ra màu hồng nhạt dụ người. Áo sơ mi màu trắng rất vừa vặn, lộ ra một cái cổ trắng nõn, vòng cổ bạch kim nho nhỏ đính một viên phỉ thúy to như mắt rồng, trừ cái này ra thì không còn trang sức gì nữa, eo thon nhỏ, ngực đầy đặn, mông cong cực kỳ hoàn mỹ, váy ngắn đến đầu gối, để lộ ra ngoài đôi chân thon dài thẳng tắp.

Nữ lang đó cười sởi nởi, trên mặt lộ ra hai cái má núm dụ người, chìa tay về phía Văn Hạo Nam: "Thiếu soái tới rồi à!" Giọng nói của cô ta cực kỳ dịu dàng êm ả, khác hẳn với vẻ ngoài thành thục của cô ta, giọng nói để lộ ra chút trẻ con.

Văn Hạo Nam cười nói: "Khưu tiểu thư đùa tôi rồi, tôi sao xứng với cách xưng hô này!"

Nữ lang cười nói: "Học Lương tướng quân lúc thành thiếu soái quân hàm còn không bằng ngài!"

Văn Hạo Nam cười ha ha, nói: "Tôi không phải là Trương Ngọc Lương, lão gia tử của tôi càng không phải là Trương Tác Lâm, Khưu tiểu thư gọi tôi là Hạo Nam được rồi!"

Nữ lang nhìn sang Trương Dương, nói khẽ: "Vị tiên sinh này tôi chưa từng gặp!"

Văn Hạo Nam cười nói: "Quên không giới thiệu hai người với nhau, đây là Trương Dương, em nuôi của tôi, còn vị này Khưu Phượng Tiên, tổng giám đốc của Kim Vương phủ, cũng là cổ đông của nhà hàng, người ta hay gọi cô ấy là Tiểu Phượng Tiên!"

Khưu Phượng Tiên giả vờ hời dỗi: "Thiếu soái không thể giới thiệu như vậy được, tôi không phải là Tiểu Phượng Tiên gì đó!" Cô ta chìa tay về phía Trương Dương: "Chào Trương tiên sinh, tôi tên là Khưu Phượng Tiên tới từ Đài Loan, xin anh chỉ giáo!"

Trương Dương bắt tay với cô ta, ngón tay của Khưu Phượng Tiên thon dài, da thịt mềm mại, xem ra bình thường rất chú trọng bảo dưỡng đôi tay này, Khưu Phương Tiên lấy ra một cái danh thiếp đưa cho Trương Dương, mỉm cười nói: "Hai vị tới các Phỉ Thủy ngồi nhé!"

Cô ta xoay người dẫn đường cho Văn Hạo Nam và Trương Dương, dáng đi của Khưu Phượng Tiên rất đẹp, eo và mông phối hợp rất khéo, đầy nhịp điệu.

Phỉ Thủy các đúng như tên, phong cách trang trí lấy màu xanh lục làm chủ, thứ hấp dẫn người ta nhất chính là một củ cái trắng do phỉ thúy khắc thành ở trong phòng, chỉ củ cái trắng này tôi cũng giá trị trăm vạn rồi.

Bàn gễ toàn bộ là gỗ lim quý giá, cốc chén và bát không ngờ cũng là phỉ thủy chế tác, Trương đại quan nhân tự hỏi đã nhìn qua không ít tràng diện, nhưng sự bài trí xa hoa của Kim Vương phủ vẫn khiến hắn khen mãi không thôi, sau khi Khưu Phượng Tiên đi ra, Trương Dương không nhịn được liền hỏi Văn Hạo Nam: "Bán châu báo kiếm được nhiều tiền vậy cơ à?"

Văn Hạo Nam mỉm cười: "Châu bâu là thứ không có giá trị, chỉ cần người có tiền nhìn trúng thứ này, bao nhiêu tiền họ cũng đồng ý bỏ ra, châu báu đồng dạng, trải qua tay của thiết kế sư khác nhau thì giá cũng khác nhau, chỗ lợi hại của Tra Tấn Bắc chính là sự thiết kế của y có thể hóa thứ mục nát thành thứ thần kỳ, cho dù là đá cuội bình thường được điêu khắc trong tay y cũng có thể thành tác phẩm nghệ thuật đáng tiền."

Trương Dương nói: "Lợi hại vậy à, có cơ hội tôi cũng muốn làm quen với y!"

Văn Hạo Nam nói: "Gã hôm nay ở trong nhà hàng, lát nữa khẳng định sẽ tới!" Văn Hạo Nam vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng cười sang sảng ở ngoài cửa, một nam tử mặc áo phông, quần ca ky màu lam bước vào, y chính là ông chủ của Kim Vương phủ, chủ tịch kiếm thiết kế sư của Tinh Toản Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc thân hình trung đẳng, bởi vì trường kỳ chăm chỉ vận động, thể hình bảo trì rất tốt, mặt chữ quốc, để đầu cua, da ngăm đen, mày rậm mắt to, nếu như không phải là Văn Hạo Nam giới thiệu trước, Trương Dương bất kể là như thế nào cũng không liện hệ y với một thiết kế sư.

Tra Tấn Bắc nói: "Hạo Nam, cậu cũng khó mời thật, từ lúc khai trương tới giờ, tôi mời cậu năm lần, vậy mà cậu không nể mặt tôi lần nào, hôm nay tôi không mời thì cậu lại tới!"

Văn Hạo Nam cười nói: "Tôi không thích ăn không, vẫn thích bỏ tiền của mình ra hơn!"

Tra Tấn Bắc nói: "Hôm nay thì phải để tôi mời!" Y chìa tay với Trương Dương, nói: "Tra Tấn Bắc, cậu là Trương Dương!"

Trương Dương đứng dậy cười ha ha bắt tay với y, hắn lại có một phát hiện, lòng bàn tay của Tra Tấn Bắc to rộng, nhưng ngón tay lại rất ngắn, loại người này không ngờ lại làm nghệ thuật.

Tra Tấn Bắc mời hai người họ ngồi xuống, sau đó mỉm cười nói với Trương Dương: "Tôi đã nghe danh của thị trưởng Trương từ lâu!"

Trương Dương nói: "Tôi làm gì có danh tiêbgs gì, chỉ là một cán bộ nhỏ của Giang Thành mà thôi, ở nơi như kinh thành tôi không tạo nên nổi chút bọt nước nào ý chứ!"

Tra Tấn Bắc cười ha ha, nói: "Tôi lần đầu tiên nghe nói tới cậu chính là ở Giang Thành!"

Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Tra tiên sinh từng tới Giang Thành à?"

Tra Tấn Bắc nói: "Tháng trước vừa tới, vì muốn mở một chi nhánh của Tinh Toản ở Giang Thành, địa chỉ được lựa chọn là quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm, nhìn trúng một cửa hàng rồi, đang bàn điều kiện!"

Trương Dương cười nói: "Cần giúp thì cứ nói với tôi một tiếng!"

Tra Tấn Bắc cười nói: "Thời gian tôi ở Giang Thành không lâu, nhưng tên cậu thì tôi lại nghe vô số lần, thị trưởng Trương tuổi trẻ có tài, hôm nay tới Kim Vương phủ, Tra mỗ vô cùng oan nghênh, cho bữa ăn này tôi nhất định phải mời!"

Trương Dương nói: "Tôi quen Tra Vi!"

Tra Tấn Bắc cười nói: "Tôi biết, nghe nói cậu tới, tôi vừa gọi điện thoại, bảo đứa cháu gái này tới kính cậu vài chén!"

Trương Dương không khỏi cười khổ, mồm miệng của Tra Vi rất lợi hại, hắn đã lĩnh giáo nhiều lần rồi, hôm nay cô ta tới, hi vọng đừng ở trước mặt nhiều người như vậy làm xấu mặt mình.

Sau khi thức ăn được đưa lên, Khưu Phượng Tiên tự mình tới rót rượu, đủ thấy sự coi trọng của đối với họ, Trương Dương cho rằng người ta mời thịnh tình như vậy là vì nể mặt Văn Hạo Nam, cho tới khi uống vài chén, Tra Tấn Bắc nói ra muốn nhờ họ giúp đỡ mới biết, trong thiên hạ quả nhiên không có bữa ăn nào miễn phí.

Cửa hàng mà Tra Tấn Bắc nhìn trúng không phải là chỉ có thể ký hợp đồng một cách đơn giản, cửa hàng mà y nhìn trúng vừa hay là An Ngữ Thần muốn giữ lại, Tra Tấn Bắc cũng quen Kiều Mộng Viện, nhưng đại cổ đông của quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm là của An Ngữ Thần, cửa hàng mà An Ngữ Thần muốn giữ lại, Kiều Mộng Viện cũng hết cách, Tra Tấn Bắc từng bàn bạc với An Ngữ Thần một lần, An Ngữ Thần chỉ nói rằng cửa hàng đó đã đồng ý để lại cho một người bạn rồi, không muốn chuyển nhượng, chuyện này đành dừng ở đó.

Phong cách làm việc của Trương Dương rất sảng khoái, hắn lập tức gọi điện thoại cho An Ngữ Thần, An Ngữ Thần nghe xong chuyện hắn nói, bảo với hắn rằng cửa hàng đó là để lại cho Tô Tiểu Hồng, Tô Tiểu Hồng đã mở miệng, thân là bạn bè tất nhiên không thể sang tên cho người khác. Nếu đổi lại là người khác thì Trương Dương khẳng định sẽ không ra sức như vậy, hắn cũng không phải nghe lời ngon tiếng ngọt của người ta, mà là Tra Vi từng lợi dụng quan hệ của cha cô ta là Tra Tấn Nam để giúp hắn, nếu như không phải là bộ Trung Tổ can thiệp, mình cũng không thuận lợi được phê duyệt làm phó thị trưởng. Trương Dương là người không thích nợ ơn. Hắn lại gọi điện thoại cho Tô Tiểu Hồng, Tô Tiểu Hồng nghe nói là bạn của Trương Dương cần cửa hàng đó, không nói nhiều, lập tức quyết định nhường. Nhân tình mà cô ta nợ Trương Dương quá nhiều, đừng nói là một cửa hàng, cho dù Trương Dương bảo cần Hoàng Gia Giả Nhật thì cô ta cũng đưa mà không nhíu mày.

Trương Dương tất nhiên là không để Tô Tiểu Hồng chịu thiệt, hắn ở trong điện thoại nói: "Chị Hồng, chị yên tâm, những cửa hàng mặt tiền ở quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm khác chị cứ chọn thoải mái, em lo được!"

Người ta muốn giành được sự tôn trọng của người khác thì phải có ly do để người khác tôn trọng, hai cú điện thoại của Trương Dương đã lo xong vấn đề mà Tra Tấn Bắc vướng mắc đã lâu, cho dù Trương Dương chỉ là một cán bộ cấp phó ban, nhưng địa vị của hắn ở trong lòng Tra Tấn Bắc đã được đề thăng, Tra Tấn Bắc nâng chén lên, nói: "Thị trưởng Trương, cám ơn cậu!"

Trương Dương cười nói: "Nói cám ơn thì không có ý nghĩa gì cả, tôi là thấy Tra tiên sinh tính tình hào sảng, cho nên muốn kết giao bằng hữu với ngài, chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng bận tâm!"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng con gái: "Tôi nói này Trương Dương, anh không thể nào chèo kéo quan hệ loạn xạ như vậy được, chúng ta là bạn bè, đó là chú tôi, anh phải gọi là chú mới đúng chứ!"

Tra Vi mặc áo phông ngắn tay màu đỏ, váy màu đỏ, đội mũ lưỡi trai màu đỏ giống như một quầng lửa tiến vào.

Tra Tấn Bắc cười ha ha, nói: "Chú bảo này Vi Vi, cháu sau này đừng có mặc đồ đỏ ở trong nhà hàng nữa? Người biết thì hay cháu là cháu gái bảo bối của chú, người không biết còn cho rằng là nhân viên rửa bát!"

Tra Vi bất mãn trừng mắt lườm ông chú, bỏ ba lô trên vai xuống, sau đó tháo mũ ra, đứng ở trước máy điều hòa, nói: "Tra Tấn Bắc, chú một ngày không trêu cháu thì không chịu được à? Người rửa bát của chú đều mặc thế này ư?" Giữa cô ta và ông chú không câu nệ nhiều, bình thường trêu nhau quen rồi, cô ta gọi thẳng cả tên của y.

Khưu Phượng Tiên cắn môi cười cười, nhân viên rửa bát của Kim Vương phủ quả thật là mặc áo phông đỏ đội mũ đó, đó là để tránh tóc rơi vào bát đũa, vừa nhìn cách ăn mặc của Tra Vi thì quả thật là giống người rửa bát ở đây.

Tra Vi từ trong nụ cười của cô ta ý thức được gì đó, hổn hển nói: "Chị Khưu, chị đừng có học theo chú em, chú ấy là một kẻ tư bản nhà giàu mới nổi chanh chua đanh đá, làm giàu bất nhân!"

Tra Tấn Bắc cười khổ, nói: "Chú bảo này Vi Vi, có nhiều bạn như vậy ở đây, cháu nể mặt chú chút được không?" Y cũng hết cách với cô cháu này.

Tra Vi ngồi xuống cạnh Trương Dương, vỗ vai hắn, nói: "Đồng chí Tra Tấn Bắc, cháu giới thiệu cho chú, đây là bạn của cháu kiêm anh em tốt của cháu, Trương Dương. Phó thị trưởng Trương, anh và chú ấy thành bạn lúc nào vậy? Không được đâu? Hai người không phải là cùng thế hệ, khẳng định là không hợp nhau!"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi bảo này Tra Vi, chúng ta có thù à? Sao vừa gặp mặt đã bắt đầu chọc ngoáy tôi rồi!"

Tra Vi cười khúc khích, nói: "Lâu rồi không gặp, giác ngộ chính trị của anh sao chẳng cao hơn chút nào thế? Anh là cán bộ quốc gia, tôi cũng là Đảng viên, anh nên gần Đảng hơn, phải vạch rõ giới hạn với những kẻ nhà giàu mới nổi này!"

Tra Tấn Bắc cười nói: "Sợ cháu rồi, mau ăn cơm đi, làm vịt phỉ thúy cung đình mà cháu thích ăn nhất nhé, để bịt cái miệng này của cháu lại!"

Khưu Phượng Tiên nâng chén, nói: "Tôi xin kính thị trưởng Trương một chén, cám ơn sự giúp đỡ cậu!"

Trương Dương cười nói: "Đã bảo không cần phải khách khí mà, các người như vậy, tôi sau này không dám tới đây nữa đâu!"

Văn Hạo Nam nói: "Đúng đó, Khưu tiểu thư, Trương Dương là em tôi, mọi người là người một nhà mà!" Hai mắt Tra Vi đảo quanh, từ trong đối thoại của họ mơ hồ nghe hiểu gì đó, gọi một đĩa bánh tôm, sau khi ăn xong mới rót một chén rượu, chạm cốc với Trương Dương, nói: "Tới Bắc Kinh mà không nói trước một tiếng, không phải là bạn bè!"

Trương Dương nói: "Lần này tới là có việc, tôi tới là để tham gia tang lễ của Thiên Trì tiên sinh."

Thiên Trì tiên sinh là ngôi sao sáng trong giới thư pháp, sự ra đi của ông ta làm giới văn hóa kinh thành chấn động, người ngồi đây trừ Trương Dương và Văn Hạo Nam ra thì ba người khác đều làm nghệ thuật, bọn họ đều nghe nói tới chuyện này.

Tra Tấn Bắc nói: "Tôi trước giờ luôn rất ngưỡng mộ Thiên Trì tiên sinh, đáng tiếc là một mực không có duyên gặp mặt, không ngờ sau này không còn cơ hội gặp ông ấy nữa rồi." Tra Tấn Bắc cảm thản như vậy là lúc trước khi y khai trương Kim Vương phủ, từng xin chữ tiên sinh, lúc đó vẫn là thông qua Văn Hạo Nam, đáng tiếc Thiên Trì tiên sinh nghe nói là đề chữ cho thương nghiệp nên không đồng ý.

Khưu Phượng Tiên nói: "Cha tôi cũng sưu tập được một bức thư pháp của Thiên Trì tiên sinh, treo ở trong thư phong, coi như chí bảo, tôi nghe nói những di tác của Thiên Trì tiên sinh sắp được lấy ra bán đấu giá, không biết có chuyện này không?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Quả thật là có chuyện này!"