Y Đạo Quan Đồ

Chương 392




Thường Lăng Phong nhìn thấy hắn, không khỏi bật cười, chuyện thằng ôn này uy chấn cục tài chính đã được đồn đại ầm ĩ khắp cả Phong Trạch, Thường Lăng Phong phát hiện bất kỳ ai cũng không đoán được suy nghĩ của Trương Dương, phương thức giải quyết vấn đề của hắn có rất nhiều loại, thằng ôn này thường thương sẽ lựa chọn một loại khiến người khác không thể tưởng tượng được nhất, có lẽ rất nhiều người đều cho rằng đây là lập dị, nhưng ngẫm kỹ lại, cách làm của Trương Dương có chỗ thông minh của hắn, sự thành công của hội kinh mậu Phong Trạch không chứng minh được gì, mâu thuẫn của Thẩm Khánh Hoa và Trương Dương cũng sẽ không bị sự thành công này che đây, quy kết tới cùng, hai người sản sinh mâu thuẫn vẫn là vì tranh giành quyền lực, Thẩm Khánh Hoa là người nắm quyền của Phong Trạch, mà sự xuất hiện của Trương Dương đã không ngờ làm lung lay địa vị của y, Thẩm Khánh Hoa vì bảo vệ quyền lực của mình khẳng định sẽ sản sinh chiến tranh với Trương Dương, chỉ là bản chất của trận chiến này không nên tới sớm như vậy, là Trương Dương châm ngòi chiến tranh một cách có ý thức. Khi Thẩm Khánh Hoa thích dùng ám chiêu nước ấm đun ếc, nhưng phán đoán của Trương đại quan nhân đối với tình thế lại đặc biệt cảnh giác, không đợi Thẩm Khánh Hoa đun nóng nước đã dùng nước lạnh hắt vào mặt y.

Trương Dương mỉm cười bước vào, vẻ mặt của hắn trấn định bình hòa, căn bản không giống như là vừa phát hỏa, lòng dạ của Trương đại quan nhân không hẹp hòi như vậy, chút chuyện chỉ như cái rắm, khiến kẻ địch run rẩy trong phẫn nội và sợ hãi mà thôi. Ta vẫn cứ tiêu sái đối diện với nhân sinh...cái đó là thân ở nơi nào thì mưu tính công việc ấy, ta vẫn phải tiếp tục nỗ lực vì sự nghiệp cải cách văn giáo vệ sinh của Phong Trạch.

Trương Dương mỉm cười bắt tay với Tả Ủng Quân, Vu Tử Lương, hắn ngồi xuống cạnh Tả Ủng Quân, nói: "Viện trưởng Tả là tiền bối của tôi, bác sĩ Vu là bạn tốt của tôi, hai người đều là người mà tôi tôn kính nhất!"

Tả Ủng Quân cười nói: "Thị trưởng Trương quá cất nhắc rồi, nghe cậu nói vậy, chúng tôi đều ngại lắm."

Trương Dương cười bảo: "Ngài là nhìn tôi từng bước đi lên, có gì mà ngại?"

Cục trưởng cục vệ sinh Phong Trạch Phùng Xuân Sinh đứng dậy rót đầy chén rượu cho Trương Dương, y tuy tuổi lớn hơn Trương Dương không ít, nhưng cấp bậc sờ sờ ra đó, vẫn đành phải biểu hiện ra vẻ lễ mạo và khiêm cung.

Viện trưởng bệnh viên nhân dân Phong Trạch Lương Phương nói: "Thị trưởng Trương, tôi vừa mới sơ bộ trao đổi ý kiến với viện trưởng Tả, cũng cơ bản đạt thành ý nghiệp liên hợp rồi, nếu chúng tôi có thể thực hiện liên thủ, sau này bệnh viện nhân dân số một Giang Thành trên kỹ thuật y tế sẽ chỉ đạo cho chúng tôi rất nhiều."

Tả Ủng Quân cười nói: "nên nói là cường cường liên thủ, hai bệnh viện của chúng ta đều có ưu thế riêng, trên kỹ thuật thì chúng tôi chiếm ưu thế, nhưng trên bệnh nguyên (nguồn bệnh nhân) thì các anh lại có ưu thế, sau này chúng ta chỗ dài bù chỗ ngắn, bổ sung cho nhau. Tranh thủ làm lớn mạnh thị trưởng y tế, xây dựng ưu thế, để sức cạnh tranh của hai bệnh viện chúng ta giành được sự đề thăng vượt bậc.

Trương Dương cười nói: "Được, chúng ta cùng nhau cạn chén này!" Dưới sự đề nghị của gã, tất cả mọi người đều uống cạn chén rượu, Trương Dương lại nói: "Bất kỳ cải cách nào cũng cần có một quá trình lần mò, chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, trước chúng ta không có nhiều kinh nghiệm thành công để bắt chước, cho nên rất nhiều chuyện đều phải dựa vào chúng ta khai tác sáng tạo, chỉ cần chúng ta nhận rõ mục tiêu, đề thăng trình độ kỹ thuật ưu thế của chúng ta, phục vụ sự nhiệp sức khỏe toàn dân được tốt hơn, khiến tố chất thân thể của cả dân tộc đều càng lúc càng tốt, càng lúc càng mạnh, dân giàu nước mạnh, mà dân mạnh thì quốc gia mạnh!"

Phùng Xuân Sinh khen: "Hay! Câu dân mạnh thì quốc gia càng mạnh hơn của thị trưởng Trương nói đúng tâm khảm của tôi rồi."

Tả Ủng Quân nói: "Thị trưởng Trương, trừ phương diện y tế thường quy mà chúng ta tiến hành hợp tác diện rộng ra, chúng tôi định liên thủ triển khai một loại những thủ thuật cao, dùng thủ thuật tiên tiến nhất để đề thăng phẩm bài liên hợp của chúng ta, đã sơ bộ chuẩn bị xong máy móc phẫu thuật cấy ghép rồi!"

Lương Phương gật đầu, nói: "bệnh viện của chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật ghép thận, viện trưởng Tả đã đáp ứng toàn lực ủng hộ chúng tôi trên kỹ thuật rồi."

Trương Dương cười nói: "Các ông cứ mặc sức mà làm, trên chính sách chính phủ thành phố Phong Trạch chúng tôi khẳng định sẽ ủng hộ toàn lực!"

...

Sau khi ăn tối, Thường Lăng Phong tới phòng của Trương Dương, hắn cười nói: "Anh cuối cùng là vẫn động thủ!"

Trương Dương cười nói: "Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền ngàn dặm, anh đã biết rồi à?"

Thường Lăng Phong gật đầu, nói: "Vừa rồi viện trưởng Lương có nhắc tới chuyện này, Ngô Kiến Tân tới bệnh viện khám bệnh, gã yêu cầu xét nghiệm vết thương, có thể là muốn dùng xét nghiệm vết thương để báo cáo gì đó, nhưng gã bị thương không nặng, về sau này vứt bỏ ý nghĩ này, xử lý vết thương xong liền bỏ đi."

Trương Dương nói: "Hắn là tự mình vỡ đầu, chẳng liên quan gì tới tôi cả!"

Thường Lăng Phong nói: "Thẩm Khánh Hoa lần này bị anh chơi cho không còn mặt mũi nào cả."

Trương Dương cười lạnh: "Là y tự chuốc lấy thôi, hội kim mậu tôi giúp y làm nên, khoản quyên góp kháng hạn cứu tai cũng tới tay rồi, y không ngờ lại lật mặt không nhận người, làm khó tôi trong chuyện phí hội nghị, không dạy dỗ y một chút, y còn cho rằng là tôi dễ khi phụ."

Thường Lăng Phong nói: "Cường long bất áp địa đầu xà, Thẩm Khánh Hoa ở Phong Trạch kinh doanh nhiều năm, anh muốn lật đổ y thì không dễ đâu."

Trương Dương mỉm cười hỏi lại: "Ai nói là tôi muốn lật đổ y? Tôi cũng muốn cùng y sống yên ổn, nhưng y lại cứ đòi gây sự!"

Thường Lăng Phong nói: "Cây cao thì gió cả, anh kỳ thực sớm đã biết rõ đạo lý này rồi, nhưng gần đây biểu hiện của anh quá đột xuất, tôi nghe được chút phong thanh, đám lão thị ủy của thị lý lại rục rịch muốn động, nói rằng anh vì mò vớt chính tích cá nhân, không tiếc làm tổn hại lợi ích của Giang Thành, kéo khoản đầu tư vốn là của Giang Thành về Phong Trạch."

Trương Dương cười nói: "Tùy họ muốn nói thế nào thì nói, tiền là ở trong túi người ta, người ta muốn bỏ vào đâu thì tôi không thao túng được!"

Thường Lăng Phong nói: "Thẩm Khánh Hoa lần này chịu thiệt là bởi vì y vẫn thiếu hiểu biết về phương pháp làm việc của anh, cẩn thận y sau này chơi cho anh sống giở chết giở đấy."

Trương Dương nói: "Con ngươi anh càng lúc càng đa nghi, đúng rồi, chuyện của hệ thống giáo dục thế nào rồi?"

Thường Lăng Phong nói: "Anh đội cái mũ hiệu trưởng trường Phong Trạch nhất trung lên đầu tôi, tôi hiện tại cưỡi ngựa khó xuống, trình độ của người quản lý kiểm tra đánh giá trường học khác với những ngành khác, đa số người nhìn vào suất lên lớp. Nếu cuộc thi vào trường cao đẳng năm nay mà suất lên tuyến thấp hơn năm ngoái, người ta sẽ có lí do để nói tôi, và mũi mâu cuối cùng cũng sẽ nhắm vào tôi."

"Nhắm vào tôi cái gì?"

"Nói anh dùng người không giỏi!"

Trương Dương cười ha ha, hắn mở tủ lạnh ra lấy hai bình nước khoáng, ném một bình cho Thường Lăng Phong, tự mình mở một bình ra uống một ngụm, nói: "Nói thật, anh đối với cuộc thi lên cao đẳng năm nay thấy thế nào?"

Thường Lăng Phong nói: "Các giáo viên của Phong Trạch nhất trung đều rất yêu nghề, trình độ dạy học rất cao. Tuy thành tích thi thử không thể khiến người ta hài lòng, nhưng gần đây chuyện của Phong Trạch nhất trung xảy ra quá nhiều, các giáo viên và học sinh hoặc nhiều hoặc ít đều bị ảnh hưởng."

Trương Dương gật đầu.

Thường Lăng Phong nói: "Tôi nghĩ ra một cách, trực tiếp gắn tiền thưởng của giáo viên và suất lên lớp năm nay lại với nhau, dùng cách này dể kích thích tính tích cực của họ, tuy đây không phải là một biện pháp tốt, nhưng trong thời gian ngắn, phương pháp này là hữu hiệu nhất."

Trương Dương nói: "Nên làm như vậy, cuộc thi năm nay phải làm thật tốt, Phong Trạch nhất trung mấy năm nay suất lên tuyến đều là số một Giang Thành, năm nay vẫn phải số một, nếu không khẳng định lại có lắm kẻ nói ra nói vào."

Thường Lăng Phong nói: "Đối với chuyện này tôi vẫn có chút nắm chắc, có điều suất lên tuyến chỉnh thể có vượt qua năm ngoái hay không thì phải dựa vào chút may mắn."

...

Hôm Trương Dương uy chấn cục tài chính, Tôn Đông Cường quay về Giang Thành, lúc tối gã đem chuyện này kể lại từ đầu đến cuối cho ông bố vợ Triệu Dương Lâm, Triệu Dương Lâm vừa nghe vừa cười, Trương Dương vẫn là Trương Dương của trước kia, cho dù là tới Phong Trạch, vẫn không thay đổi chút nào.

Tôn Đông Cường nói: "Người này quá ngông cuồng, Thẩm Khánh Hoa dẫu sao cũng là lão bí thư, hắn nói trở mặt là trở mặt, không nể nang chút nào!"

Triệu Dương Lâm cười cười: "Đông Cường, đổi lại là con, con sẽ xử lý như thế nào."

Tôn Đông Cường nói: "Con sẽ không phát sinh xung đột chính diện với Thẩm Khánh Hoa!"

Triệu Dương Lâm nói: "Thẩm Khánh Hoa có ham muốn quyền lực quá mạnh, đã giao một bộ phận quyền lực vào tay Trương Dương, vậy thì nên làm việc này trước sau vẹn toàn, không nên lấy chút chuyện nhỏ như phí hội nghị ra để làm khó Trương Dương."

Tôn Đông Cường nói: "Không thấy Thẩm Khánh Hoa cũng không phải là thật sự không muốn cấp cho hắn, chỉ là muốn kéo dài thời gian để làm nhụt đi duệ khí của Trương Dương thôi!"

Triệu Dương Lâm cười nói: "Y tính toán không đúng về tính nóng của Trương Dương rồi, không ngờ được rằng thằng ôn này chỉ vì chút chuyện nhỏ mà nổi giận hầm hầm, Thẩm Khánh Hoa làm vậy cũng là tự chuốc lấy nhục nhã!"

Tôn Đông Cường nói: "Trương Dương chính là một tên vô lại!"

Triệu Dương Lâm lắc đầu, nói: "Đông Cường, con thực sự cho rằng hắn chỉ là một tên vô lại ư?"

Tôn Đông Cường im lặng nghe bố vợ nói.

Triệu Dương Lâm nói: "Trương Dương ngoài mặt thì nóng tính dễ xung động, nhưng trong lòng thì lại tỉ mỉ vô cùng, ngày trước khi Đỗ Thiên Dã rơi vào khốn cảnh, là ai giúp gã giải trừ nguy cơ? Bí thư huyện ủy Xuân Dương Chu Hằng vì sao lại đột nhiên bị mất chức, một loạt những chuyện này đều có liên quan tới Trương Dương."

Tôn Đông Cường sở dĩ nói Trương Dương là một tên vô lai, đó là bởi vì sự phản cảm của gã đối với Trương Dương từ trước tới nay, gã khinh thường Trương Dương, nhưng lại không thể không thừa nhận năng lực của Trương Dương ở rất nhiều phương diện đều hơn hẳn mình.

Triệu Dương Lâm nói: "Tràng biến động của cục công an Phong Trạch là ai làm ra? Triệu Quốc Đống là em vợ của Thẩm Khánh Hoa, tòa nhà văn phòng của cục công an Phong Trạch cũng hoàn tất xây dựng ba năm rồi, ai đã đào cái chuyện vốn đã chôn sâu dưới lòng đất này ra? Triệu Quốc Đống xuống đài, ai là người giành được lợi ích? Thường Lăng Phong vì sao lại tới Phong Trạch, Phong Trạch khai sáng thể chế của Bình Hải, làm ra phòng cải cách văn gáo vệ sinh, chẳng lẽ tất cả những điều này đều là kết quả của sự hứng chí nhất thời của Trương Dương ư?"

Tôn Đông Cường im lặng không nói gì, xâu chuỗi một loạt những sự kiện này lại với nhau, ngẫm nghĩ tử tế, liền phát hiện Trương Dương làm việc tuyệt đối không phải là theo cảm tính, mỗi một chuyện mà hắn làm đều có mục đích của mình, thậm chí còn tính trước rất kỹ bước tiếp theo.

Triệu Dương Lâm nói: "Thời gian Trương Dương tới Phong Trạch không dài, nhưng hắn trừ văn giáo vệ sinh mà mình được phân quản ra, còn đoàn kết vững vàng hệ thống công an, bất kể là Thẩm Khánh Hoa có tình nguyện hay không, công tác chiêu thương của Giang Thành cũng đã rơi vào trong tay hắn, Thẩm Khánh Hoa vì sao lại muốn làm khó hắn, chính là bởi vì ý thức được thằng ôn này khoách triển thực lực qúa nhanh, y muốn áp chế nhuệ khí của hắn một chút! Trương Dương vì sao lại muốn đánh Ngô Kiến Tân, là bởi vì Trương Dương muốn để cho tất cả những người ở trong thể chế Phong Trạch biết rằng, mình dám đánh vào mặt Thẩm Khánh Hoa, hơn nữa hắn có thực lực đó!

Tôn Đông Cường hít một hơi lạnh, xem ra Trương Dương không phải là hồ đồ, bản thân mình cũng không thông minh được như vậy.

Triệu Dương Lâm nói: "Cây cao gió cả, ở Phong Trạch, câu này không chỉ thích hợp dùng cho riêng Trương Dương!"

Nghe thấy bố vợ nói câu này, Tôn Đông Cường đột nhiên hiểu ra, câu này cũng thích hợp dùng cho Thẩm Khánh Hoa, ở Phong Trạch y mới là cây đại thụ cao nhất, y cho rằng mình có thể một tay che trời ở Phong Trạch, nhưng không ngờ ở xung quanh lại là tiếng gió tiếng hạc, chỉ sợ người muốn thấy y mất mặt không phải chỉ có mình.

Triệu Dương Lâm nói: "Đông Cường, trên thế giới này dân tộc thông minh nhất là người Do Thái, nhưng có trí tuệ chính trị nhất lại là người Trung Quốc, người Do Thái đặt sự thông minh của mình trong việc truy cầu tiền tài, đây là tiểu trí tuệ, người Trung Quốc của chúng ta mới là đại trí tuệ! Loại trí tuệ này trong chính trị mới có thể được biểu hiện ra đầy đủ!" Y vỗ vai con rể, nói: "Biết bí quyết của thuận nước đẩy thuyền, tá lực đả lực là gì không?"

Tôn Đông Cường nói: "Quan trọng là phải biết nắm thời cơ!"

Triệu Dương Lâm ý vị thâm trường cường nói: "Vẫn là chọn vị trí, quan trọng nhất là đứng ở vị trí thích hợp, chỉ cần đảm bảm chỗ đứng của con là chính xác, mới có thể phát huy ra lực lượng quan trọng nhất vào thời khắc quan trọng nhất!"

...

Ngô Kiến Tân đấu quần băng, vẻ mặt ủy khuất nhìn Thẩm Khánh Hoa, vợ của gã, chủ nhiệm chính ban y khoa cục vệ sinh là Thẩm Khánh Mai không ngừng khóc lóc, chị dâu Triệu Quốc Hoa thì đang ở bên cạnh an ủi em chồng.

Thẩm Khánh Hoa bực bội nói: "Khóc! Khóc! Khóc! Cả ngày chỉ biết khóc, em tốt xấu gì cũng là một cán bộ quốc gia, trừ khóc ra thì còn biết làm gì nữa?"

Thẩm Khánh Mai nói: "Em mặc kệ, Kiến Tân là người thật thà, không thể bị người ta khi phục như vậy, hắn là phó thị trưởng thì sao chứ? Em cũng vẫn kiện hắn!"

Thẩm Khánh Hoa trừng mắt lườm em gái, quay người bỏ vào thư phòng, thuận tay đóng cửa cái rầm.

Thẩm Khánh Mai khóc càng thương tâm hơn: "Người ta làm anh đều bảo vệ em gái, nhưng anh ấy thì ngược lại, em đi tìm mẹ phân xử!"

Triệu Quốc Hoa thở dài, nói: "Tiểu Mai, tính của anh em là vậy đó, mẹ gần đây sức khỏe không tốt, em ngàn vạn lần đứng khiến bà ấy thêm buồn lòng!"

Thẩm Khánh Mai mắt đỏ lựng, nói: "Chị, em không hiểu, hắn là phó thị trưởng, ngay cả thường ủy cũng không phải, anh em sợ gì hắn?"

Ngô Kiến Tân vội vàng kéo kéo tay cô ta, tỏ ý bảo cô ta đừng có nói tiếp nữa, kỳ thực hôm nay Ngô Kiến Tân bị Trương Dương đánh cho sợ vãi ra quần rồi, nếu như không phải là bà vợ Thẩm Khánh Mai khăng khăng kéo gã tới đây xin phân xử, vậy thì gã nói gì cũng không dám tới.

Thẩm Khánh Mai gạt tay chồng ra, nói: "Anh sợ, anh em sợ, nhưng em không sợ, em ngày mai sẽ tới chính phủ thành phố tìm hắn, hắn dựa vào gì mà đánh người? Hắn là cán bộ quốc gia hay là lưu manh? Ở ngay đơn vị công tác đánh người chính là phạm pháp, em muốn kiện hắn! Em không tin..."

Cửa thư phòng bị kéo ra, Thẩm Khánh Hoa giận đến mắt trợn tròn xuất hiện ở ngoài cửa, thấy y thật sự tức giận rồi, Thẩm Khánh Mai sợ đến nỗi đành nuốt nửa câu sau vào bụng.

Thẩm Khánh Hoa chỉ vào Ngô Kiến Tân: "Cậu vào đây cho tôi!"

Ngô Kiến Tân có chút sợ hãi cắn chặt môi, Thẩm Khánh Mai đẩy gã, muốn đi cùng gã, nhưng Thẩm Khánh Hoa tức giận quát: "Không gọi cô, tôi bảo một mình cậu ấy vào thôi!"

Ngô Kiến Tân đi vào trong thư phòng, đầu cúi thấp, giống như là học sinh tiểu học làm sai chuyện.

Thẩm Khánh Hoa lạnh lùng nói: "Đóng cửa vào!"

Ngô Kiến Tân quay người lại đóng cửa phòng, nói khẽ: "Anh..."

Thẩm Khánh Hoa thở dài, đầy vẻ đồng tình nhìn cái đầu quấn băng của Ngô Kiến Tân, quan tâ hỏi: "Bị thượng có nặng không? Bác sĩ nói thế nào?" Một câu an ủi này suýt nữa khiến cho Ngô Kiến Tân rơi lệ.

Ngô Kiến Tân ra sức lắc đầu, nói: "Không đau, bác sĩ nói không sao cả... chỉ là... chỉ là trong lòng em ấm ức lắm..."

Thẩm Khánh Hoa thở dài, Ngô Kiến Tân ấm ức trong lòng, chả lẽ y lại không như vậy, Thẩm Khánh Hoa nói: "Cậu chịu ủy khuất chút, chuyện này tạm thời cứ để đó, được không?"

Ngô Kiến Tân hiểu rồi, Thẩm Khánh Hoa nói vậy là muốn bảo gã đừng tiếp tục làm lớn chuyện, tạm thời bỏ qua việc này, trong lòng gã có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu: "Anh, em nghe theo anh!"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Chuyện công việc, đừng có để đàn bàn nhúng vào, thị phi trắng đen, sớm muốn gì cũng sẽ có công đạo!" Lúc nói câu này, trong đôi mắt thâm thúy của y bắn ra ánh sáng kiên định và vững tin!"

...

Trong cuộc họp thường ủy Giang Thành, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã cũng tiến hành khái quát và tổng kết đối với công tác nửa năm đầu của địa khu Giang Thành. Trọng điểm trong đây chỉ ra thành tích đột xuất của hiệp hội chiêu thương mùa hè của Phong Trạch, gã mỉm cười, nói: "Thành tích chiêu thương của Phong Trạch khiến cho lão đại ca như Giang Thành cũng phải xấu hổ, chiêu thương năm nay của Giang Thành tựa hồ như đình trệ không tiến, ngạch độ chiêu thương dẫn tư còn không bằng một nửa Giang Thành! Cứ luôn miệng nói rằng mình giành được thành tích, nhưng thành tích không phải là miệng nói ra, mà là so sánh ra!"

Vẻ mặt của phó thị trưởng Tiếu Minh rất xấu hổ, hiện tại công tác cải cách xí nghiệp và chiêu thương đều là do y phục trách, thành tích giành được năm nay quả thật là không được vẻ vang gì cho cam.

Đỗ Thiên Dã nói: "Không chỉ không bằng Phong Trạch, mà chúng ta so với bản thân mình thì thành tích chiêu thương năm nay có thể dùng hai chữ ế ẩm để hình dung!"

Tiếu Minh mặt lại nóng rực lên.

Có điều Tiếu Minh vẫn rất biết quan hệ, người trong thường ủy có quan hệ với y rất nhiều, thường ủy thành phố Giang Thành, chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị Mã Ích Dân, nói: "Theo tôi thấy, nguyên nhân tạo thành thành tích chiêu thương không tốt của Giang Thành năm nay có rất nhiều."

Đỗ Thiên Dã mỉm cười nhìn Mã Ích Dân, trong lòng thì đầy vẻ khinh thường, sau khi tầng lãnh đạo cao nhất của Bình Hải tiến hành tân lão giao thế, Đỗ Thiên Dã trên chính trị cũng áp dụng phương thức nhún mình giữ ổn định, để tránh mâu thuẫn trên chính đàn Giang Thành lại một lần nữa kích thích hóa, trong lòng gã hiểu rằng, mâu thuận có thể tạm thời lắng đi, nhưng tuyệt không thể biến mất. Từ tình huống mà y nắm được, Mã Ích Dân, Viên Thành Tích, Triệu Dương Lâm, những người này đã hình thành phái phản đối trong thường ủy, bọn họ sở dĩ dám công khai làm khó mình, là bởi vì tìm được toàn núi dựa trên chính trị, phó thị trưởng Tiếu Minh lúc trước cũng từng là đối tượng mà Đỗ Thiên Dã muốn đoàn kết, nhưng khi Đỗ Thiên Dã lúc trước gặp nguy cơ chính trị, lập trường mơ hồ mà Tiếu Minh biểu hiện ra đã khiến Đỗ Thiên Dã vô cùng thất vọng.

Người thực sự khiến Đỗ Thiên Dã lo lắng vẫn là thị trưởng Tả Viên Triêu, trong công tác, sư bất đồng giữa Tả Viên Triêu và gã càng lúc càng lớn, điều này đối với Giang Thành mà nói thì không phải là chuyện tốt, Đỗ Thiên Dã cũng thử tiêu trừ bất đồng, nhưng Tả Viên Triêu lại không biểu hiện ra một chút chủ động nào. Trên chính trị nếu như không thể khiến đối phương công nhận mình, vậy thì phải khiến đối phương khuất phục mình, đây là lời mà khi Đỗ Thiên Dã còn công tác ở Trung Kỷ ủy, một vị lãnh đạo thượng cấp đã nói với gã.

Đỗ Thiên Dã nói: "Chủ tịch Mã nói cách nhìn của mình đi!"

Mã Ích Dân nói: "Bí thư Đỗ đã nhắc tới hội kinh mậu mùa hè của Phong Trạch, tôi cũng muốn nói về chuyện này. Đương nhiên, hội kinh mậu mùa hè của Phong Trạch đã giành được thành tích không nhỏ, nhưng chúng ta cũng phải nhìn vào, thành tích này là xây dựng trên cơ sở nào, tập đoàn Thiên Niên của Nhật Bản lúc trước đã đạt thành ý hướng sơ bộ là xây dựng cơ sở sản xuất ở khu phát triển Giang Thành, nhưng hiện tại lại ký hợp đồng với Phong Trạch, đối với địa khu Giang Thành mà nói thì không có tổn thất gì, nhưng đối với khu phát triển của Giang Thành thì sao? Tôi có thể nói một cách không khách khí là, đây là một loại cạnh tranh không lành mạnh, là người mình đào góc tường của người mình, điều này sẽ mang tới ảnh hưởng như thế nào đối với các thị huyện dưới quyền quản lý của Giang Thành?"

Phó thị trưởng Lý Trường Vũ cười nói: "Chủ tịch Mã, anh đừng kích động như vậy. Hội kinh mậu mùa hè của Phong Trạch, tôi cũng tham gia, nên tôi cho rằng mình cũng có chút quyền phát ngôn, hội kinh mậu làm rất thành công, chúng ta làm lãnh đạo trước tiên phải khẳng định thành tích công tác của người ta, còn chuyện của tập đoàn Thiên Niên, trước khi chưa ký hợp đồng, chẳng ai có thể khẳng định được người ta nhất định sẽ lựa chọn khu phát triển của Giang Thành, Phong Trạch là một bộ phận của Giang Thành, chúng ta nên đứng ở trên góc độ của đại Giang Thành mà nhìn chứ không thể xuất phát từ sự hạn chế."

Mã Ích Dân nói: "Tôi không phải là bởi vì tập đoàn Thiên Niên chọn Phong Trạch mà tức giận, chỉ là cảm thấy chuyện này không đáng để đề xướng, đây là một loại tự làm hao tổn mình từ bên trong!"

Lý Trường Vũ đang định nói thì Tả Viên Triêu cướp lời: "Tôi thấy hiệp ước giữa Phong Trạch và tập đoàn Thiên Niên, so với khu phát triển của Giang Thành thì điều kiện ưu đãi hơn nhiều, nói một cách khác, lần này Phong Trạch trên lợi ích nhượng bộ không ít, tôi muốn hỏi các vị thường ủy ngồi đây, cái mà Phong Trạch hi sinh là lợi ích của ai?"

Mã Ích Dân nói: "Đương nhiên là lợi ích của quốc gia rồi, điều kiện mà khu phát triển Giang Thành đưa ra thì hợp lý hơn Phong Trạch nhiều!"

Múi thuốc súng trong phòng họp lập tức tràn ngập, chủ nhiệm đại hội nhân dân Triệu Dương Lâm vui vẻ bàng quan, y không nói gì cả, lặng lẽ nhìn Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã nói: "Chỉ là một khối đất, nhưng giá thành ở Phong Trạch và ở Giang Thành lại khác nhau, điều kiện đưa ra tất nhiên là khác nhau, thấy mọi người quan tâm và bảo vệ lợi ích của Giang Thành như vậy, tôi rất vui mừng, nhưng tôi cũng phải nhắc nhở một số đồng chí, khi bảo vệ lợi ích của Giang Thành, đồng thời cũng phải giành thời dan đi học tập, không yêu cầu anh phải hiểu rõ về mỗi một lĩnh vực, nhưng một số lời không chuyên môn thì đừng có nói, để tránh là trò cười cho thiên hạ!" Lúc Đỗ Thiên Dã nói những câu này, ánh mắt hữu ý mà như vô ý nhìn về phía Mã Ích Dân và Tả Viên Triêu một cái, ý tứ của hắn rất rõ ràng, hai người các ông căn bản là tay ngang trong kinh tế.

Tả Viên Triêu trong lòng không vui, những lời này có thể là thích hợp với Mã Ích Dân, nhưng Đỗ Thiên Dã dựa vào gì mà nói mình như vậy, Tả Viên Triêu trước giờ luôn cho rằng nghiên cứu của mình về kinh tế rất sâu, cũng có thể coi là một nhân sĩ chuyên nghiệp, Đỗ Thiên Dã cậu mới là tay ngang. Tả Viên Triêu nói: "Đúng vậy, đừng có nói những lời không chuyên nghiệp!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Thành tích của hội kinh mậu mùa hè của Phong Trạch là đáng để công nhận! Sau này đừng có đem chuyện này ra dị nghị nữa, có thời gian thì nghĩ xem làm thế nào để công tác chiêu thương của Giang Thành đi lên đi, trồng cho tốt cây ngô đồng của mình, lo gì không có phượng hoàng tới?" Gã nói với Tiếu Minh: "Lão Tiếu, năng lực chiêu thương của Tiếu Quế Đường có phải là có vấn đề không, anh phải tăng cường khảo hạch cán bộ, cuối năm nếu như công tác chiêu thương vẫn không có bất kỳ sự khởi sắc nào, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của anh đó!"

Nụ cười của Tiếu Minh vô cùng xấu hổ, Đỗ Thiên Dã lôi mình ra gõ ở trước mặt nhiều thường ủy như vậy, rõ ràng là rất không hài lòng với mình, y gật đầu, nói: "Bí thư Đỗ yên tâm, tôi nhất định sẽ trọng điểm nắm tốt công tác chiêu thương."

Đỗ Thiên Dã đứng dậy, nói: "Tan họp!"

Đỗ Thiên Dã vừa đi ra khỏi phòng hội nghị thì Tả Viên Triêu đuổi theo, nói: "Bí thư Đỗ!"

Đỗ Thiên Dã thả chậm bước, đợi Tả Viên Triêu theo kịp, mỉm cười nói: "Thị trưởng Tả tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Tả Viên Triêu gật đầu, nói: "Chuyện công trình mở rộng sân bay sao rồi?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Đưa lên trên rồi, phía quân ủy Trung ương muốn thẩm hạch, tôi chắc nhanh nhất tới cuối năm là có tin tức."

Tả Viên Triêu thở dài, nói: "Tốc độ phát triển kinh tế của Giang Thành rất nhanh, hiện tại giao thông vận tải, vận tải đường hàng không đã không thích ứng kịp với sự phát triển của thời đại nữa rồi."

Đỗ Thiên Dã nói: "Công trình xây lại trạm xe lửa đang tiến hành, cải tạp đường xá nội thành cũng đang tiếng hành, tin rằng theo thời gian, diện mạo giao thông của Giang Thành sẽ thay đổi trên căn bản."

Tả Viên Triêu nói: "Vẫn hi vọng hạng mục mở rộng sân bay có thể được phê chuẩn sớm!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Đúng vậy, Giang Thành đích xác là thiếu một sân bay hiện đại hóa, sân bay hiện tại đã không thể thỏa mãn được nhu cầu của sự phát triển nữa rồi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, người chơi chính trị đều như vậy, rõ ràng trong lòng không ưa đối phương, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hòa khí, Đỗ Thiên Dã đã ý thức được, Tả Viên Triêu đang kết bè kết phái trong thường ủy, hình thành ăn rơ ngầm với chủ nhiệm đại hội nhân dân Triệu Dương Lâm. Nhưng ngoài mặt gã vẫn rất khách khí với Triệu Dương Lâm.

Hai người chia tay ở trước thang máy, Đỗ Thiên Dã về văn phòng của mình, thư ký Giang Nhạc thấy gã về, nói khẽ: "Bí thư Đỗ, vừa rồi Trần lão tiên sinh có gọi điện thoại tới!"

Đỗ Thiên Dã ngây ra, Trần lão tiên sinh mà Giang Nhạc nói chính là Trần Sùng Sơn, cha của gã, lão gia tử hiện tại nên ở Bắc Nguyên Tĩnh An, cùng với lão chiến hữu Sở Trấn Nam mới đúng chứ. Đỗ Thiên Dã nói: "Ông ấy nói sao?"

"Nói là ở quán bánh chẻo đối diện thị ủy đợi ngài!"

Đỗ Thiên Dã cũng không ngờ cha mình lại tới Giang Thành, gã dặn dò Giang Thành một câu rồi đi tới đối diện thị ủy.

...

Trần Sùng Sơn ở quán bánh chẻo đợi hơn một tiếng rồi, mặc một thân quân trang. Là Sở Trấn Nam đưa cho ông ta, trên bàn đặt một cái mâm trống, túi du lịch quân dụng thì đặt ở dưới chân.

Đỗ Thiên Dã vô cùng vui mừng ngồi xuống đối diện cha, nói khẽ: "Cha, cha về sao không tới văn phòng của con?"

Trần Sùng Sơn nói: "Không muốn tạo thêm phiền phức cho con, con có đói không? Tiện ăn chút bánh chẻo luôn nhé?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu, gọi nửa canh bánh chẻo, Trần Sùng Sơn đã ăn rồi, ông ta tỏ ý bảo không ăn nữa, gọi một cốc trà, ngồi ở đó nhìn Đỗ Thiên Dã ăn. Trong mắt của Trần Sùng Sơn đầy vẻ từ ái, đây chính là con trai của ông ta, cốt nhục của ông ta.

Đỗ Thiên Dã nói: "Sao cha đột nhiên lại từ Bắc Nguyên về thế? Cũng không báo trước cho con một tiếng để con đi đón cha?"

Trần Sùng Sơn cười nói: "Cha trốn về đấy!"

Nghe thấy ông già nói vậy, Đỗ Thiên Dã không khỏi bật cười: "Vì sao cha lại trốn về?"

Trần Sùng Sơn nói: "Bác Sở của con quá nhiệt tình, cả ngày gọi một đám người tới, cha không thích nào nhiệt, chỉ thích yên tĩnh, mà ở Tĩnh An cái gì cha cũng chơi rồi, cái nên xem cũng xem rồi!" Trần Sùng Sơn có một chuyện không nói cho con trai, ông ta sở dĩ tới Bắc Nguyên, mục đích chính là muốn tới trước mộ của vợ là Khưu Mẫn bái tế, lần này ông ta cũng mang cả tro cốt của Khưu Mẫn về, ông ta muốn dẫn Khưu Mãn về núi Thanh Đài, chôn ở cạnh con trai lớn.

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Tính khí của bác Sở là vậy mà, không chịu được nhàn rỗi, còn cha thì lại thích yên tĩnh, không ở được với bác ý đâu." Gã nghĩ một chút rồi nói: "Thế này đi, cha theo con về nhà sống, dẫu sao thì con cũng chỉ ở một mình, bình thường cũng không có ai làm phiền, cha nếu cao hứng thì con tiếp cha mấy chén, muốn viết chữ thì con sẽ chuẩn bị bút mực giấy nghiên cho cha, như vậy con cũng có người nói chuyện."

Trần Sùng Sơn nói: "Cha muốn về núi Thanh Đài, lần này về, cha là muốn thăm con, xem tình hình khai phá núi Thanh Đài, lão đạo sĩ hai ngày trước từ trên núi chạy xuống xã gọi điện thoại cho cha, nói rằng Tử Hà quan đang xây lại, ông ta ở sau núi dựng mấy gian nhà cỏ, hẹn cha về làm bạn, cha biết ông ấy cũng cô đơn lắm!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cha, tuổi cha lớn rồi, trên núi điều kiện gian khổ, bên cạnh lại không có người chiếu cố, con không yên tâm!"

Trần Sùng Sơn cười nói: "Cha sống một mình nhiều năm rồi, cũng nuôi thành cái tính cô độc, con bảo cha quan hệ với người ngoài, cha thật sự là không thích ứng được, tuổi cha tuy lớn, nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh lắm, điều kiện trong núi tuy gian khổ, nhưng không khí lại tốt, cha không thích thành thị lớn, không khí lúc nào cũng có mùi bụi bặm, không khí trong núi trong lành, sinh hoạt ở trên núi, cảm giác mình như là một bộ phận của đại tự nhiên, trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều."

Đỗ Thiên Dã thấy cha ý nguyện đã quyết, cũng không miễn cưỡng ông ta nữa, nói khẽ: "Con đưa cha về!"

Trần Sùng Sơn lắc đầu, nói: "Không cần, cha tới chợ Đông Hoa rồi ngồi xe buýt về, con làm việc đi, đừng có rời thị lý!"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Gần đây công việc cũng không bận lắm, vả lại, chẳng chuyện gì quan trọng bằng chuyện của cha!"

Trần Sùng Sơn vốn còn muốn kiên trì, nhưng Đỗ Thiên Dã đã vươn tay ra cầm lấy túi hành lý của ông ta, Trần Sùng Sơn vội vàng nói: "Không cần, để cha tự cầm!"

Đỗ Thiên Dã ngây ra, từ vẻ mặt của cha gã ý thức được trong túi du lịch này nhất định là có gì đó rất quan trọng.

Hai cha con bước ra khỏi quán bánh chéo, Đỗ Thiên Dã rút di động ra định gọi lái xe thì Tô Tiểu Hồng lái chiếc Audi màu đỏ chậm rãi dừng lại ở trước mặt hai người họ, cười nói: "Bí thư Đỗ, đi đâu vậy? Có cần tôi chở ngài một đoạn không?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Thôi, tôi đi Xuân Dương cơ!"

Tô Tiểu Hồng nói: "Tôi cũng đi Xuân Dương đây, lên đi!"

Đỗ Thiên Dã có chút lấy làm lạ, nói: "Cô tới Xuân Dương làm gì?"

Tô Tiểu Hồng nói: "Tới làng du lịch suối nước nóng cốc Xuân Hi, gần đây thực sự là mệt mỏi quá, tìm một cái cớ cho bản thân được nghỉ ngơi!"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Xem ra là cùng đường rồi, đưa bọn tôi tới núi Thanh Đài với, vừa hay không phải dùng xe công!"

Trần Sùng Sơn vốn không muốn lên xe, nhưng thấy con trai mình đã bảo lên xe, ông ta cũng chỉ đành ngồi lên. Tô Tiểu Hồng đưa cho lão gia tử một bình nước khoáng, nói: "Chú Trần, chú cầm uống đi, trời nóng thì phải bổ sung nước!"

Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: "Cô nhận ra tôi à?"

Tô Tiểu Hồng nói: "Nhận ra chứ, trong văn phòng của cháu còn treo một bức tranh chữ của chú mà, là Trương Dương xin chữ của chú giúp cháu!"

Trần Sùng Sơn cười ha ha: "Tên tiểu tử đó không nói với tôi, có điều mỗi lần nó tới chỗ tôi, luôn tìm tôi đòi mấy bức tranh chữ!"

Tô Tiểu Hồng nói: "Chú viết chữ quả thật là đẹp quá!" Miệng cô ta rất khóe, nói chuyện rất được người ta thích.

Trần Sùng Sơn nói: "Chữ của Trương Dương mới gọi là đẹp, cháu nên tìm nó xin mấy bức tranh chữ mới đúng!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu ấy hiện tại sợ là không còn thời gian viết chữ nữa rồi, dồn toàn bộ tinh lực làm thị trưởng rồi, ở Phong Trạch làm rất thuận buồm xuôi gió."

Trần Sùng Sơn cười nói: "Nhưng tôi thấy, thằng nhóc đó trông chẳng giống làm quan gì cả, vậy mà giờ không ngờ lại là thị trưởng Phong Trạch!"

"Phó thị trưởng!" Tô Tiểu Hồng sửa lại.