Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 44: Kỳ Thi Tháng




Ngủ trên bàn không thoải mái, Tạ Tuy ôm cậu lên trên giường.



Tống Dụ lúc ngủ không nháo như ban ngày, lông mi như cánh quạt rũ xuống, hô hấp cũng nhẹ nhàng. Được ôm thì nửa tỉnh nửa mê, có chút phản ứng, cánh tay giãy dụa một chút, nhưng vì buồn ngủ quá, vừa mơ màng phát hiện ra là Tạ Tuy cũng không dùng sức mấy.



Hơi thở phả vào cánh tay hắn, vừa nóng vừa nhẹ.



Ngoan ngoãn tới mức khiến lòng người ngứa ngáy.



Tạ Tuy cúi người tới gần lỗ tai của cậu, môi gần như dán vào lớp da thịt nhẵn nhụi này, thấp giọng cười hỏi: “Tối nay ngủ ở chỗ tôi sao, Dụ Dụ.”



Tống Dụ mơ mơ màng màng, cảm giác bên tai có người nói chuyện, nhưng cậu nghe không rõ.



Cậu đã trong trạng thái học tập cao độ lâu như vậy, đầy đầu đều là chuyện thi cử, nói mê: “… Không lọt vào top 100… Giết hết mấy người…”



Tạ Tuy nghe rõ xong, thấp giọng cười ra tiếng.



Nhóc con này cũng thật là bá đạo.



Bất quá, đối với kỳ thi tháng thật sự là quá mức để bụng.



Thành phố C trời vào thu, buổi tối chuyển lạnh.



Tạ Tuy ôm cậu vào phòng ngủ của mình.



Đầu thiếu niên chìm vào chiếc gối mềm mại, thụy nhan sạch sẽ vô hại, hết sức đơn thuần.



Tạ Tuy khom người, cúi đầu, con ngươi đen nhánh sâu không lường được, dục vọng cùng tà niệm đều bị đè nén, chỉ còn nụ cười ôn nhu biểu hiện ra ngoài.



Khẽ nói.



“Tín nhiệm tôi như vậy?”



Cơ mà – hắn xác thực sẽ không làm gì với Tống Dụ.



Tạ Tuy kiếp trước thanh lãnh cấm dục, nhưng không phải cái gì cũng không hiểu. Sống ở xã hội thượng lưu thành phố A, hắn đã từng chứng kiến bao trò thối nát nhiều đếm không xuể, chỉ là hắn không muốn chơi mà thôi, một khi chơi tự nhiên cũng sẽ hết sức ác liệt.



Chỉ là, những thứ kia không phải là điều hắn muốn mang đến cho Tống Dụ.



Hắn đã từng bị một đám nam nhân điên cuồng, nhiệt liệt theo đuổi. Ánh mắt những người kia nhìn hắn rõ ràng là ham muốn chiếm hữu cùng cố chấp, dục vọng cực nóng như sắp tràn ra.



Phương thức theo đuổi vừa bá đạo vừa thần kinh.



Người người vì hắn điên cuồng, loại cảm giác đó thật buồn nôn, lại tẻ nhạt.



Hắn có thể trẻ tuổi như vậy đã tiếp quản Tạ gia, trở thành người nắm quyền mới, thủ đoạn làm sao có thể sạch sẽ, nếu hắn chỉ dựa vào chút ‘áy náy’ ít ỏi của cha hắn, phỏng chừng từ lúc bước vào Tạ gia đã bị ăn tới xương cũng không còn. Sự sạch sẽ ấm áp thời thiếu niên đã bị nghiền nát trong đêm khuya rồi.



Cho nên, về sau, mặc dù bị ba nam nhân liên thủ hãm hại, vây ở một hòn đảo biệt lập.



Đối với Tạ Tuy mà nói, cũng tựa như một trò đùa không chút khôi hài.



Trên hoang đảo.



Hắn nổ súng, dùng máu tươi kết thúc trò cười này.



Chọc phải ba tên điên là chuyện rất bất hạnh?



Nhưng phần bất hạnh này là như nhau thôi.



Dù sao, trên một ý nghĩa nào đó, hắn cũng là một người điên.



Bệnh trạng so với bọn họ chỉ nặng chứ không nhẹ hơn.





Mưa bên ngoài vẫn rơi, tí tách tí tách, ánh trăng mơ hồ, yên tĩnh mà đẹp đẽ, gọi hắn trở về từ những ký ức u ám đó.



Đêm mùa hạ ở thành phố C vẫn có chút lạnh.



Dưới ánh đèn mờ tối, Tống Dụ ngủ rất say. Ngũ quan của cậu thanh tú nhu hòa, khóe môi khẽ mím, thật rất khó tưởng tượng khi mở mắt ra lại là một thiếu niên anh tuấn, sáng sủa đến như vậy.



Tựa như ánh mặt trời vàng kim ấm áp, tựa như cơn gió vị bạc hà giữa mùa hè.



Đôi mắt Tạ Tuy tối sầm lại, lệ khí âm u trong lòng nhìn thấy cậu một cái liền tản đi.



Hắn đắp chăn cho cậu, tắt đèn bàn.



Trong phòng quy về một mảnh tối tăm.



Giữa tiếng mưa rơi không ngừng ngoài cửa sổ, hắn khẽ cười, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán thiếu niên.



Âm thanh hơi khàn.



“Ngủ ngon, Peter Pan của tôi.”




Một giấc này Tống Dụ ngủ rất ngon.



Không biết vì cái gì, thân thể của cậu một khi trời mưa thần kinh sẽ đặc biệt uể oải, làm gì cũng mệt mỏi.



Cậu ngủ một mạch đến hừng đông, may mắn là thứ bảy, bằng không sẽ đi học muộn.



Giường rất mềm, có mùi thơm rất nhạt, nhưng không phải là mùi hoa nhài mà cậu quen thuộc.



Trước khi cậu nhập học bà ngoại Mạnh có đưa cho cậu một túi thơm an thần tự làm, hương hoa nhài, cậu liền treo ở bên giường, lâu dần cũng quen thuộc mùi vị đó.



… Không phải là phòng ngủ của cậu?



Tống Dụ ngồi dậy, dụi dụi mắt, vẫn chưa thanh tỉnh.



Nắm cửa vặn một cái, đã có người đẩy cửa bước vào.



Tạ Tuy một thân nhẹ nhàng khoan khoái, áo phông trắng, quần đen dài, giọng điệu phi thường tự nhiên, “Tỉnh rồi thì ra ngoài ăn sáng đi.”



Tống Dụ sững sờ nhìn hắn, đôi mắt nhạt màu có chút ngốc lăng, đuôi mắt ửng đỏ, là dáng vẻ vừa tỉnh ngủ.



Vẫn chưa rõ tình hình.



Tạ Tuy ngừng vài giây, nhìn cậu, cười hỏi: “Cậu ngủ giường tôi ngủ tới nghiện, không chịu xuống?”



Tống Dụ: “…”



Rõ tình hình rồi.



Cậu vội vàng vén chăn lên nhảy xuống giường, đeo giày vào, nhanh chóng chạy vào WC, đầu óc không thể bình tĩnh được.



Cậu lại phát hiện Tạ Tuy đã chuẩn bị cho mình một bộ đồ rửa mặt.



Khăn mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, cốc, đều có.



Sau khi cậu mang tâm tình phức tạp đánh răng rửa mặt xong, ngồi xuống bàn, nhìn thấy bát cháo cùng quẩy trước mặt mình, Tống Dụ cầm muỗng, chần chờ nửa ngày mới trực tiếp hỏi: “Vậy là hôm qua tớ giải đề toán xong ngủ thiếp đi? Cậu đưa tớ lên giường?”



Tạ Tuy nhàn nhạt nói: “Không, cậu ngủ xong ngoan lắm, chính mình mộng du leo lên giường.”



Tống Dụ: “…”




Cậu biết mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn, không để ý tới sự trào phúng trong giọng hắn.



Tống Dụ nuốt một ngụm cháo, lại hỏi tiếp: “Thế tối qua cậu ngủ ở đâu?”



“Sofa.”



“… Ngủ, ngủ thế nào?”



Tạ Tuy ngước mắt, cười rộ lên: “Không ra gì cả. Vậy nên cậu định bồi thường tôi như thế nào đây.”



Tống Dụ quỷ dị trầm mặc một chút, có chút xấu hổ, sau đó đột nhiên thông suốt, nghĩ ra một chủ ý hết sức công bằng và chính trực.



“Cậu có muốn tối nay lên chỗ tớ ngủ, tớ cho cậu ngủ giường tớ, còn tớ ngủ sofa?”



Cậu như thế nào mà thông minh dữ vậy cà, tự khen bản thân một cái.



Đôi mắt đen nhánh của Tạ Tuy nhìn cậu một hồi, nói, “Ăn đi.”



Tống Dụ hôm qua chiếm lấy giường của Tạ Tuy, còn bức người ta phải ngủ sofa, trong lòng vẫn hết sức áy náy, cố gắng đấu tranh tiếp: “Giường của tớ đặc biệt mềm, đặc biệt thoải mái, tớ có thể cho phép cậu ngủ một đêm. Thật sự không muốn thử một chút à?”



Tạ Tuy cười khẽ: “Tôi không muốn ngủ giường của cậu.”



Trong lòng còn hơi ác liệt bổ sung thêm, tôi muốn ngủ với cậu. Chỉ là, những tâm tư này, Tống Dụ một quãng thời gian rất dài nữa cũng sẽ không biết.



Tống Dụ: “… Ồ.”



Kỳ kiểm tra tháng sắp tới, ngày cuối tuần đương nhiên cũng phải học tập đàng hoàng.



Tống Dụ ngoại trừ hai đời đều không giỏi môn ngữ văn, những môn khác trong lòng đều tương đối nắm chắc.



Tiến độ học tập của cậu đang được toàn trường lo lắng hãi hùng quan sát.



Mã Tiểu Đinh chuyên môn lập một group chat nhỏ gồm bốn người, đặt tên là ‘Hội giao lưu học bá trường Nhất Trung thành phố C’ – được ủy thác bởi tất cả học sinh lớp 10A1, chuyên để giám sát Tống Dụ.



Thứ hai là kiểm tra rồi.



Buổi tối cuối tuần, Mã Tiểu Đinh điên cuồng gõ chữ.



[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, Dụ ca, học hành sao rồi?]




Tống Dụ hiếm khi khiêm tốn một lần.



[Ông xã Dụ ca của cưng: Tạm được.]



Hề Bác Văn đặt ra câu hỏi.



[Bác Văn cường thức: Tạm được là được bao nhiêu vậy? Dụ ca, đám bạn cấp hai của tôi đều gấp muốn chết rồi, hận không thể cộng điểm của mình vào thêm cho cậu.]



Mã Tiểu Đinh khịt mũi coi thường.



[Sadako không quên người đào giếng: Tôi cảm thấy Dụ ca như vậy khẳng định lọt top 100 không thành vấn đề, chả biết bọn họ lo lắng cái gì. *móc mũi*]



[Sadako không quên người đào giếng: Tôi thấy trong diễn đàn đã có người bắt đầu kêu gọi, top 100 nộp giấy trắng, top 200 xin nghỉ bệnh – Hừ.]



Tống Dụ mừng muốn chết, bọn họ thật sự muốn bằng cách này để đưa cậu vào top 100, cậu cũng không có gì để nói. Tuy rằng thắng mà không vẻ vang gì, nhưng dù sao cũng là tâm ý từ các bạn học, thịnh tình không thể chối từ.



Danh sách chia phòng thi được phát ra, là dựa theo thành tích thi chuyển cấp mà sắp xếp. Tạ Tuy là thủ khoa toàn thành, vào phòng thứ nhất, còn Tống Dụ bởi vì chuyển trường tới đây, không có thành tích, đến phòng cuối cùng, cũng đứng cuối.



Mã Tiểu Đinh dựa vào ghế, thổn thức bảo: “Dụ ca, anh cùng Tạ thần chênh lệch cũng có chút lớn nha. Một người đứng nhất, một người đứng chót.”




Tống Dụ cắn ống hút sữa đậu nành, ngồi trên ghế, nhướng mày cười: “Lớn gì đâu, lần sau bọn tôi sẽ cùng một phòng thi rồi.”



Cậu dùng tay đụng đụng cái ghế bên cạnh.



“Có đúng hay không, Tạ Tuy.”



Tạ Tuy liếc cậu một cái, khẽ cười: “Ừm, muốn tôi nộp giấy trắng mấy môn, tôi đều nghe theo cậu.”



Mã Tiểu Đinh cùng Hề Bác Văn cười đến không ngậm miệng lại được.



Tống Dụ tức giận đặt hộp sữa đậu nành lên bàn: “Cậu làm bài thi đàng hoàng cho tớ! Xem thường ai đó!”



Chuông tan học tiết tự học buổi sáng vừa vang lên, mọi người bắt đầu hướng về phòng thi. Phòng của Tống Dụ ở tại một tòa nhà khác, lại là trên tầng cao nhất. Đi vào, đầu tiên nhìn thấy chính là mấy tên học sinh cá biệt đồng phục hỗn độn lung tung, tóc tai dài ngoẵng. Bọn họ ngồi cạnh nhau, nhai trầu, cà lơ phất phơ.



Vị trí của Tống Dụ đúng là sau cùng.



Cậu ngồi vào chỗ, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện trên bàn lít nha lít nhít tài liệu, nhìn qua bên cạnh, trên tường cũng thế, bất quá đều là được để lại từ kỳ thi trước, không liên quan gì đến kiểm tra tháng lớp 10 lần này, cũng không sợ bị bắt.



Nhưng Tống Dụ vẫn thấy chướng mắt, cầm cục gôm xóa sạch vết bút chì trên bàn. Trong lúc cậu nghiêm túc tỉ mỉ lau bàn, chỗ ngồi phía trước cậu có người đến, là một nam sinh hết sức gầy yếu, rất lùn, gầy đến kỳ lạ, đeo đôi kính vuông dày cộp, cặp sách cũng nặng như vỏ ốc sên.



Đôi vai sụp xuống, làm cơ thể y trông rất căng cứng.



Vừa nhìn chính là loại nam sinh trầm mặc, ít nói, không ai để ý trong lớp.



Tống Dụ lau xong, đặt cục gôm qua một bên, thừa dịp thời gian còn sớm, liền dứt khoát nằm xuống chợp mắt.



Nhưng cậu vừa buồn ngủ, âm thanh di chuyển ghế chói tai đã vang lên.



Có người đi về phía bên này, nhưng không ảnh hưởng đến việc ngủ của cậu.



“Ôi chao, bạn học nhỏ.”



Là giọng điệu cà lơ phất phơ chẳng chút thân mật kia.



Cũng không phải nói với Tống Dụ, mà với nam sinh trước mặt cậu.



“Lát nữa vào thi, chăm sóc anh em tôi đây chút chứ. Nhìn dáng vẻ của cậu, thành tích hẳn phải khá tốt nhỉ. Làm bạn học với nhau, giúp đỡ nhau một tẹo.”



Chia danh sách kì kiểm tra tháng đầu tiên, vị trí đếm ngược cơ bản đều là học sinh chuyển trường, không nhất định là thành tích kém.



Người đeo kính sững sờ, trên mặt nổi lên vệt đỏ, quẫn bách mà nói: “Thành tích của tôi cũng rất kém, tôi, tôi không dám truyền giấy đâu.”



Tên lưu manh được voi đòi tiên, trực tiếp nhấc cặp sách của y lên, ước lượng hai lần: “Ôi, nặng như vậy, còn bảo là học không giỏi? Chẳng lẽ bên trong đều đựng mấy thứ bậy bạ gì sao?”



Người đeo kính vừa sợ hãi vừa tức giận, muốn giành lại, nhưng lại bị người ấn đầu xuống, không thể di chuyển một bước. Tên lưu manh lùi về sau, mở cặp sách ra, lật ngược lại dốc đồ trong đó ra, sách vở ào ào rớt đầy đất, sau đó là bình nước, chìa khóa, hộp bút.



Trên mặt gã tràn đầy vẻ đùa cợt, nghiêng đầu sang một bên cười nhạo: “Học sinh ngoan cùng chúng ta đúng là không giống nhau.”



Xong rồi, gã tùy tiện một cước giẫm lên sách vở.



Tên lưu manh ném cặp sách lại cho người đeo kính đang tức giận, nửa uy hiếp nửa trào phúng: “Lớn bao nhiêu rồi còn sợ một cuộc thi, bảo mày truyền giấy thì mày truyền, nếu anh đây không nhận được, môn tiếp theo mày đừng hòng thi.”



Nam sinh đeo kính tức giận đến run rẩy cả người, nước mắt dâng lên, “Cậu, cậu, cậu quá đáng vừa thôi.”



Tên lưu manh hớn hở đắc ý ngồi lên bàn, hai chân khoát lên bàn Tống Dụ, ngông cuồng không chịu được: “Tao quá đáng đấy, mày méc giáo viên đi, xem xem cuối cùng xui xẻo là ai.”



Tống Dụ ngủ không được an ổn, rốt cuộc bị tiếng động lớn vang lên bên tai làm cho tỉnh rồi.