Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 43: Là Tôi Theo Đuổi Cậu




152L: … +1



153L: Tôi cmn tưởng đây là sảng văn Dụ ca dùng thành tích vả mặt đám bình xịt, kết quả là chưa sảng được bao nhiêu đã khiến bản thân bị liên lụy.



154L: Quá tàn nhẫn rồi.



155L: QAQ Tôi về nhà kêu mẹ tôi khỏi thắp hương bái Phật cho tôi, mà bái cho Dụ ca. Bye bye.



Đám người lặn dưới nước xem trò vui trên diễn đàn nhìn thấy chuyển biến này đều sững sờ, còn có thể nói cái gì, chỉ dám hô to thật trâu bò.



Quả nhiên, không phải chuyện cười của ai xem cũng hay. Đặc biệt là loại người vốn là nam nhân tinh phong huyết vũ như Tống Dụ.



Kỳ thi tháng, nơi hỏa táng bọn bình xịt.



Có lẽ hiện tại, bọn họ so với bất cứ ai khác đều hy vọng Tống Dụ kiểm tra tháng đạt thành tích tốt.



Kỳ kiểm tra sắp đến.



Tống Dụ hiện giờ không tiếp tục vùi đầu trong đề thi.



Tạ Tuy sắp xếp thời gian biểu cho cậu, lúc nào học từ đơn, lúc nào học thơ cổ, lúc nào học phương trình hóa học, đều rõ rõ ràng ràng.



Cậu còn bị buộc sửa bài sai, mỗi đề vật lý đều làm ba lần mới triệt để hiểu cặn kẽ.



Toán học cũng thế, một tờ đề ôn thi in ra mấy bản, giải nhiều lần.



Do Tạ Tuy tự tay chấm bài, lần đầu tiên chữ đỏ so với phần bài giải của cậu còn nhiều hơn.



Tạ Tuy nhận xét rất chân thật, giọng điệu lãnh đạm: “Đừng hở chút lại tự sáng tạo công thức, mỗi lần cậu không chắc chắn đều làm sai.”



Tống Dụ: “… À, được rồi.”



Nhưng không thể không nói, Tạ Tuy như vậy giúp cậu hiểu rõ hơn nhiều những thứ lung ta lung tung trong đầu cậu.



Chỉ tập trung vào hàm số cùng cơ học, với lại bảng tuần hoàn hóa học.



Kiểm tra tháng hình như cũng không phải đặc biệt khó.



Để tiết kiệm thời gian, vào ngày cuối tuần cuối cùng, Tống Dụ ở lại trường ăn ở canteen.



Mã Tiểu Đinh không hề có chút tâm tình sốt sắng nào đối với kỳ kiểm tra tháng sắp tới, mỗi ngày đều chạy ra tiệm net chơi bời. Tống Dụ bận bịu chuyện của chính mình, cũng lười quản y.



Cùng nhau ăn cơm chỉ có cậu cùng Hề Bác Văn.



Hề Bác Văn ngồi bàn sau, nhìn thấy Tống Dụ khắc khổ học tập cả một tuần, khi ăn cơm đều hận không thể gắp hết thịt trong chén mình đưa qua cho Tống Dụ, ánh mắt cậu ta như cha già đau lòng đứa con trai nhà mình, “Dụ ca, ăn nhiều một chút, đừng để bản thân mệt mỏi.”



Tống Dụ nhìn thấy trong chén nhiều thêm một cục xương sườn, thần sắc hết sức quái đản.



Kỳ quái liếc cậu ta một cái, cũng không nói gì.



Hề Bác Văn trong lòng thở dài. Cậu may mắn nhìn qua được vài đề Tống Dụ giải, coi như cũng rõ ràng, giáo trình của thành phố A cùng thành phố C khác nhau vô cùng lớn.



Dụ ca vào được top 100 là có chút ảo tưởng. Nhìn xem Tạ thần dạy như thế nào.



“Dụ ca, cậu khắc khổ học tập như vậy, là định thi vào đại học A sao?”



Hề Bác Văn hỏi thăm.



Tống Dụ ăn một miệng đầy rau, nghĩ một hồi.



Đại học A kỳ thực là trường học của Tạ Tuy trong nguyên tác, cũng là nơi hắn nhận biết tên công hai cặn bã, cái thằng giám đốc óc chó xem hắn là thế thân.





Có điều, Vương Từ đi rồi, bà Trần lớp 12 hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, chuyện tương lai bởi vì hiệu ứng bươm bướm phát sinh thay đổi gì, cũng khó nói.



“Thử xem thôi.”



Tống Dụ đối với việc thi đại học gì cũng không chờ mong lắm.



Cậu cảm giác mình xuyên sách một chuyến chính là vì Tạ Tuy.



Vừa nhai cơm, đại não mệt mỏi bởi vì học tập quá dài của Tống Dụ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhưng thoáng chốc đã vụt qua, không cách nào bắt giữ.



Lúc này, trong canteen truyền đến tiếng động ồn ào.



Hề Bác Văn ngẩng đầu, sững sờ, nhỏ giọng nói với Tống Dụ: “Dụ ca, hình như là hotgirl toàn trường Nhất Trung kìa. Ôi chao.”



Tống Dụ nuốt cơm xuống, ngẩng đầu.



Nhìn thấy từ cửa một người nữ sinh bước tới, xung quanh rất nhiều người vây quanh. Trong lúc tất cả mọi người đều mặc đồng phục, cô ta trông đặc biệt nổi bật, đại khái là theo con đường ‘thanh thuần’, tóc đen dài tới eo, thân mặc một chiếc đầm trắng không tay giá cả đắt đỏ.



Cô ta không để ý đến ánh mắt của mọi người, đi thẳng tới chỗ bọn họ.




Hề Bác Văn miệng há lớn, hết hồn tới muốn rụng rời.



Tiếng xì xào bàn tán của người bên cạnh truyền tới.



“Đó là Bạch Tuyết Hân?”



“Cô ta không phải luôn được tài xế đưa đón, chưa bao giờ đến canteen à.”



“Ôi chao ôi chao, đi về phía bên kia kìa.”



“Tìm người à? Ai mà có diễm phúc như vậy?”



Tống Dụ chỉ liếc mắt một cái lại tiếp tục ăn cơm.



Thẳng tới khi một bóng người ngồi xuống đối diện cậu.



Thiếu nữ dùng giọng điệu dịu dàng, cười nói.



“Xin chào, mình tên là Bạch Tuyết Hân.”



Đối tượng yêu đương của Tống Dụ đã sớm biến thành học tập, giương cặp mắt nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, câu trả lời bộc lộ bản sắc thẳng nam rõ rành rành: “Ồ, chị ngồi đi, không có người.”



Hề Bác Văn: “…”



Nói xong cậu chăm chú ăn cơm, không để ý cô.



Bạch Tuyết Hân hít sâu một hơi, miễn cưỡng duy trì nụ cười. Cô từ nhỏ đã xinh đẹp, biết cách lợi dụng tướng mạo của bản thân, cũng biết hình tượng nào sẽ khiến cho nam sinh xao động.



Trong lòng cô buồn bực không chịu được. Một người không lịch sự, không có giáo dục như vậy, Tạ Tuy tại sao lại giao du với cậu ta.



Nhưng bề ngoài vẫn giả bộ cho đủ, cô dùng ngón tay gõ xuống bàn, vừa bực mình vừa buồn cười, giọng điệu mang chút làm nũng.



“Dụ ca, bạn có thể nhìn mình một cái hay không. Mình vì thấy bạn nên mới cố tình tới đây đó.”



Tống Dụ đối xử với bạn học vẫn rất bình thường, đưa ra lời đề nghị cho cô: “Vậy chị gặp được rồi, còn muốn làm gì khác sao. Đây là canteen, có thể ăn trưa.”



“…” Bạch Tuyết Hân.



Bạch Tuyết Hân sắp tức chết rồi.




Hề Bác Văn nuốt ngụm nước bọt, ở dưới bàn dùng tay kéo kéo tay áo của Tống Dụ, nhỏ giọng nói: “Dụ ca, người ta coi chừng thích cậu, cậu đừng nói chuyện cộc lốc như vậy. Tôi thấy chị ấy sắp giận điên lên rồi.”



Tống Dụ ăn no xong, đôi đũa tùy tiện gom phần cơm còn thừa lại, xì cười một tiếng.



Thôi đi, nhìn ánh mắt cô ta liền biết, tuyệt đối không hề thích cậu.



Mục đích không minh bạch.



Nhưng cậu vẫn nể mặt Hề Bác Văn, nâng mắt hỏi cô ta.



“Có chuyện gì sao?”



Bạch Tuyết Hân dù có kiên nhẫn với Tống Dụ, nhưng cũng sẽ không đối xử với cậu tốt như với Tạ Tuy, sắc mặt phủ một tầng sương lạnh, nụ cười cũng biến mất, nhưng trong trường cô ta đã quen trưng ra bộ dáng thanh thuần cao ngạo, “Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi bạn vài điều có liên quan đến Tạ Tuy.”



Lần này Tống Dụ còn chưa mở miệng, Hề Bác Văn đã bất mãn nói thầm: “Hỏi về chuyện của Tạ thần, không đi tìm chính chủ, tìm Dụ ca làm cái gì?”



Bạch Tuyết Hân nở nụ cười với Tống Dụ: “Mình chỉ có chút tò mò mà thôi. Mình cùng Tạ Tuy tuy rằng không có quan hệ máu mủ, nhưng cô của mình được gả cho gia đình mẹ của cậu ấy, theo một nghĩa nào đó cũng là thân thích. Mình muốn quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn.”



Thân thích?



Hề Bác Văn sững sờ. Nếu như cậu ta nhớ không lầm, gia thế của Bạch Tuyết Hân vô cùng tốt.



Hóa ra Tạ thần còn là công tử đại gia ngầm?



Tống Dụ nghe tới đó, bàn tay cầm đũa dừng lại, ánh mắt lạnh lùng.



“Được, chị hỏi đi.”



Bạch Tuyết Hân hài lòng, khóe môi cong lên, “Toàn bộ trường Nhất Trung, hình như chỉ mỗi mình bạn khá thân thiết với cậu ấy. Tống Dụ, bạn là vừa chuyển trường tới, hai người cũng không phải là bạn học thời cấp hai. Mình thật tò mò, trước khi vào học đã xảy ra chuyện gì, làm cho một người như cậu ấy đối xử tốt với bạn như vậy?”



Hề Bác Văn đầu óc mơ hồ, đầu óc mọt sách chẳng hiểu gì tất, nghiêng đầu hỏi Tống Dụ: “Dụ ca, chị ta hỏi gì vậy?”



Tống Dụ lạnh nhạt nói: “Hỏi tôi làm sao để tạo mối quan hệ với Tạ Tuy.”



Hề Bác Văn: “… Hả?”



Cậu nói thẳng ra như vậy làm Bạch Tuyết Hân sửng sốt, sau đó xấu hổ tới nghiến răng nghiến lợi, chỉ khẽ cười chứ không phủ nhận.



“Đúng.”




Tống Dụ liếc nhìn cô ta một cái, mí mắt mỏng, đôi mắt nhạt màu, tùy tiện nói: “Ai mà biết được, đại khái chính là nhất kiến như cố đó.”



Bạch Tuyết Hân nhíu mày, lặp lại lời nói của cậu: “Nhất kiến như cố?”



Tống Dụ: “Vừa gặp mặt đã cảm giác như là bạn cũ quen biết nhau lâu năm. Hẳn là cảm giác này. Cho nên tôi đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy tốt với tôi, không có lý do gì.”



Tống Dụ tình nguyện nghe cô ta nói chuyện chính là để kiếm tin tức từ trong miệng cô. Cậu khẽ nhíu mày, trong đôi mắt hiện ra chút lãnh ý.



“Tạ Tuy không muốn trở về nhà, tôi hy vọng chị đừng nói lung tung khắp nơi.”



Bước ra khỏi canteen, Hề Bác Văn một mặt mơ hồ, nửa ngày mới hiểu được cái logic này. Hotgirl toàn trường muốn theo đuổi Tạ thần, tìm gặp Dụ ca thân với Tạ thần nhất trường, hỏi làm cách nào để tán đổ người ta?



“… Mỗi một bước đều rất hợp lý, nhưng khi tổng kết lại tôi cứ cảm giác có cái gì sai sai. Một người nữ sinh theo đuổi nam sinh, tại sao lại hỏi anh em của người nam sinh làm sao để tạo quan hệ tốt? Tình bạn cùng tình yêu có thể giống nhau sao!”



Tống Dụ nói: “Đừng để ý tới chị ta, chị ta bị bệnh đó.”



Buổi tối, trời bắt đầu mưa, thời tiết đầu tháng chín của thành phố C biến hóa thất thường.



Kỳ kiểm tra cũng sắp tới rồi.




Tống Dụ đặc biệt nghiêm túc, dù sao cậu thật sự muốn học cho thật tốt. Sau tiết tự học buổi tối, cậu trực tiếp tới phòng Tạ Tuy làm bài tập.



Trong căn hộ có một gian phòng được Tạ Tuy sắp xếp thành phòng học.



Bật đèn bàn lên, ngồi xuống bàn, Tống Dụ cắn bút, đấu tranh với một đề hàm số cậu đã làm sai vô số lần, chau mày. Tạ Tuy ngồi bên cạnh cậu, chỉnh đèn bàn tối xuống, hỏi: “Còn muốn giải tới bao lâu?”



Bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách.



Tống Dụ mỗi khi trời mưa không biết vì sao sẽ dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, mí mắt đã bắt đầu díp lại, nhưng vẫn cố chấp muốn giải cái đề này cho xong.



“Chờ đã, tớ sắp giải ra ‘a’ là bao nhiêu rồi, còn vài công thức nữa thôi.”



Tạ Tuy liếc mắt nhìn đề, nói: “’a’ bằng 5. Về nhà ngủ.” Nhóc con này có biết là ngủ trễ không tốt với thân thể hay không?



Tống Dụ yếu ớt bảo: “Cậu nói cho tớ cũng vô dụng, tớ giải hai phương trình này nữa là ra rồi.”



Cậu mệt mỏi làm, rồi dứt khoát nằm úp sấp xuống mặt bàn, cầm bút tính toán trên tờ giấy nháp. Bởi vì là một phép tính rất cơ bản, Tống Dụ cảm thấy đặc biệt buồn ngủ. Cậu đầu óc mơ hồ, thuận miệng gợi chủ đề, nói nhỏ: “Hotgirl toàn trường hình như đang định theo đuổi cậu, tìm tới tớ hỏi chuyện rồi đây này.”



Tạ Tuy khép quyển sách đang đọc trong tay lại, trong lòng không quan tâm chút nào về chuyện này, nhưng vẫn tiếp lời của cậu.



Hắn lạnh nhạt hỏi: “Vậy à?”



Tiếng mưa rơi phảng phất như bài hát ru dịu dàng nhất, tầm mắt Tống Dụ bắt đầu mơ hồ, chữ viết cũng trở nên xiêu vẹo, âm thanh càng ngày càng nhỏ, như đang lẩm bẩm.



“Đúng vậy. Tớ cảm thấy chị ta đầu óc có bệnh, theo đuổi một người còn phương pháp gì nữa chứ, cứ đối xử tốt với người đó không phải là được rồi à. Thành công hay không thì chưa nói, nhưng điểm này ít nhất phải làm được chứ.”



“Còn nữa, cô ta hỏi tớ làm gì. Tớ có theo đuổi cậu đâu.”



Tạ Tuy nghe, chỉ thấy cổ họng có chút ngứa, muốn cười một tiếng. Hắn nhẹ nhàng nói:



“Ừ, cậu không theo đuổi tôi.”



Đôi mắt Tống Dụ bên mở bên nhắm, giải xong hai phương trình hai ẩn, xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống con số ‘5’, động lực chống đỡ tinh thần của cậu ngay lập tức không còn nữa, hài lòng gục xuống bàn ngủ thiếp đi.



Đèn bàn sắc màu ấm áp, chiếu xuống trên mặt thiếu niên. Da dẻ cậu nhẵn nhụi trắng nõn, lông mi rũ xuống tạo thành cái bóng. Hô hấp của cậu lúc sâu lúc thiển, thụy nhan yên tĩnh mà ngoan ngoãn.



Bên ngoài trời mưa, khí trời chầm chậm sang thu.



Tạ Tuy đặt sách xuống, ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ một cái.



Bóng đêm ảm đạm, màn mưa vô tận, rõ ràng là thời tiết rất khó chịu, nhưng thời khắc này trái tim hắn lại mềm mại dị thường.



Hắn nghiêng đầu, cúi người sát tới bên tai Tống Dụ, khẽ cười, nhẹ giọng gọi một câu: “Dụ Dụ?”



Thiếu niên không trả lời hắn.



Tạ Tuy cụp mắt, trong đôi mắt đen kịt như chứa ý cười, mang theo cả dải ngân hà.



Âm thanh thanh lãnh đè nén, như thể hòa vào bóng đêm ôn nhu.



“Cậu không theo đuổi tôi. Là tôi theo đuổi cậu.”



Thậm chí từ khởi điểm, nữ nhân kia đã đoán sai.



Không phải Tống Dụ đối xử tốt với hắn, hắn mới thích Tống Dụ.



Mà là vì hắn thích Tống Dụ, nên mới cho phép phần tốt này.



Đại khái, cũng có thể coi như là nhất kiến chung tình.