Mùa đông ngót nghét hai tuần nữa sẽ đến, hôm nay tôi cũng dẫn đoàn đi cùng mọi người, Phong không yên tâm cũng đi theo, cứ sợ khi gặp tình huống như lúc trước tôi sẽ không chống đỡ được, nói đi phải nói lại à, không biết đang quan tâm tôi hay đang trù tôi chết sớm chút a, hổ răng dài làm như muốn gặp là gặp vậy. Chuyến đi này tôi sẽ để ý đến số thú còn lại, lần này mong sẽ mang được con dê mập mạp mang về, tuy Vi Huyên lúc này đã mập mạp lên không ít, nhưng uống thêm một xíu sữa lại càng tốt. Sáng sớm tôi mang theo vài sợi dây treo trên cổ để chút nữa biến thân cũng dễ dàng không bị rớt lại, Phong cũng đã đến nhà tôi từ sớm, cứ đi qua đi lại nói tôi tại sao lại phải đi săn, hắn cũng có thể đi săn mang về cho tôi, có thể nuôi nổi tôi cùng hai đứa nhỏ, rồi gì mà gặp nguy hiểm như lúc trước thì tôi phải làm sao, sẽ như lúc trước biến mất sao, rồi hắn phải làm sao, nói đến nói lui lại sợ tôi quay về hiện đại, khi nghe đến đây tôi cũng không thể nào ngồi yên cho hắn luyên thuyên được nữa, tôi đứng dậy kéo con người đang đi vòng quanh ấy ngồi xuống, tôi cũng trực tiếp ngồi lên đùi kéo gương mặt kia lại gần mình, nhìn nhau một lúc con người trước mặt đưa môi đến gần định hôn hôn một chút nhưng tôi đã cản lại, còn nhẹ giọng nói.
“ Sao này không được suy nghĩ lung tung như vậy, cơ thể em ở hiện đại cũng đã được chôn cất, làm gì có chuyện lại xuyên về bên đấy, người yêu của anh cũng rất mạnh, làm gì có chuyện yếu đuối, dễ dàng bỏ anh như thế”
“ Ta đư nhiên biết em sẽ không bỏ ta, nhưng lỡ như trong trường hợp ta không thể kiểm soát được mà em gặp nguy hiểm, ta thật sự không muốn”
“ Em sẽ biết tự bảo vệ mình, với lại có anh bên cạnh, em còn không tin mình sẽ gặp nguy hiểm”
“ Vấn Thiên à, em bây giờ là điểm yếu duy nhất của ta, nên hãy chú ý một chút, dù xước một miếng da ta cũng sẽ đau lòng, biết không hả”
Tôi không trực tiếp đáp lại, chỉ cuối nhẹ xuống hôn lên trán của người đối diện, sao đó xuống mắt, mũi, rồi dừng lại ở miệng, nụ hôn này chỉ nhẹ nhàng an ủi, xoa dịu tâm trạng lúc này của cả hai, yêu thương này một lời cũng khó có thể nói hết. Đã đến giờ mọi người tập hợp, tôi trực tiếp biến thân cùng Phong đứng trước đội hình ra hiệu cho mọi người xuất phát, hôm nay thời tiết đặt biệt mát mẻ, đã sắp lập đông nên cái nắng cũng không còn gay gắt như trước, bay qua hàng rào bộ tộc, nhắm đến hướng Đông Nam bay đi, đáp xuống cánh rừng quen thuộc, cảm giác như đã đi rất nhiều lần, lần này tôi không biến thành hình người, cứ như thế đi săn theo đúng nghĩa, trực tiếp giết chết mang xác về, đã có nhiều lần tôi chơi game ở hiện đại, chỉ săn kẻ địch ở trong màn hình 6.0 in bây giờ lại là thực chiến, cảm giác cũng không tệ. Giờ giới nghiêm đi săn chính là 2 giờ đồng hồ, nếu lâu hơn sẽ kinh động đến thú dữ, khi đó khó có thể nào thuận lợi đi về, tôi cũng nhanh chóng tăng tốc, săn càng nhiều lại càng tốt, nhìn từ xa tôi bắt chợt thấy bóng hình con vật quen thuộc, là dê a, tuy màu sắc có chút khác biệt nhưng nhìn đến chòm râu đó làm sao có thể nhầm lẫn được, tôi lập tức ra hiệu mọi người dừng lại, biến về hình người, thấy tôi dừng lại mọi người cũng làm theo, tôi ra hiệu bắt sống con vật đấy, cả đoàn người chầm chậm chia ra theo nhiều hướng, vay nó vào vòng trong, tiến đến áp sát bắt được cũng nhẹ nhàng, tuy giọng nó có hơi lớn so với tưởng tượng, tôi kêu hai người trong đội lại trói miệng tay chân nó lại, vì dê có tập tính bầy đàn rất cao nên tôi nhẹ nhàng lần theo dấu vết của nó, Phong cũng đi theo sát bên cạnh, tôi ra dấu phải im lặng, cách đó không xa, khoảng 5m có một đàn dê tầm 10 con đang tìm thức ăn quanh đấy, đoàn còn lại của chúng tôi cũng nhẹ nhàng áp sát, có 4 con lớn cùng 6 con nhỏ được bắt sống tất cả. Vì gây tiếng động khá lớn, nên chúng tôi chuẩn bị quay về, bất ngờ lúc đó có con heo rừng xông đến, con heo rừng này phải nói là quá khổng lồ đi, răng nanh cũng đặc biệt sắt nhọn, nhìn cặp nanh ấy nếu chủ nhân thân thể này ở đây cũng phải hoảng một chút a. Tôi lập tức phản xạ biến thân ứng chiến, những giống đực phía sau vẫn chưa phản ứng kịp nên tôi đành dùng hết lực của mình cản lại cú hút của nó, nếu không phải có đoàn người phía sau tôi đã bay lên đáp trên lưng nó, như thế sẽ dễ dàng hạ gục hơn, tôi cúi nhẹ đầu hạ thấp trọng tâm, lúc nó vừa chạm đến tôi trực tiếp hắt văng nó lên, sau đó dang rộng đôi cánh bay theo đẩy nó thẳng vào cây to phía trước, cây gãy sập xuống lưng nó đáp xuống những gai nhọn do cây ngã xuống tạo thành, tôi nhe răng nanh sau đó cắn thật mạnh vào cổ, trực tiếp hạ sát được con vật điên cuồng này. Sức chiến đấu của cơ thể này không thể nào xem thường được, lúc nguy hiểm nó lại chở nên nhanh nhẹn, nhạy bén với mọi thứ xung quanh, nếu lúc nảy tôi không phản ứng kịp, chỉ sợ sẽ có thương vong, nói cả quá trình lại thấy dài nhưng thật ra có lẽ là 5p nhỉ, Phong đứng bảo hộ phía hai người ở lại cùng con dê đầu tiên nghe được động tĩnh cũng biến thân chạy nhanh đến, khi đến đã thấy tôi đứng trên thân con vật gầm lên, trên miệng còn có vết máu động lại, cảnh tượng này lại bị người yêu của tôi thấy à, đó là bản năng, không phải là tôi đâu nha. Cả đoàn lập tức mang chiến phẩm về, nơi đây bây giờ không thể ở lâu, về đến nơi cũng chạm đầu giờ chiều, hôm nay tộc trưởng và tôi ra trận, tất cả các giống cái, trẻ con đều tập trung đầu tộc đón chúng tôi trở về, vừa đáp xuống tôi đã thấy Vi Huyên cùng Tư Hạ cũng ở trong nhóm người, tôi quay về hình người thì hai đứa nhỏ cũng chạy lại, quay tôi qua lại xem xem có bị thương không, kiểm tra một lượt trước sau thấy không có gì mới hỏi xem hôm nay tôi đã săn được gì, tôi chưa trả lời thì đoàn người phía sau đã mang vật phẩm đến, ai nấy đều há mồn, đã lâu như thế mới có vật phẩm nhiều như vậy, có sống có chết, còn lại có động vật to a, cả tộc liền ầm ĩ hoan hô, không khí nhộn nhịp phủ lên bộ tộc, nhưng song song đó cũng đã có người giận tôi, không nói không rằng lướt qua đoàn người, bảo Vi Huyên nhờ người mang dê về nhà nhốt vào chuồng, tôi trực tiếp đi theo con người phía trước, bước đi không nhanh không chậm nhưng tôi cũng không dám tiến lên, chỉ nhẹ nhàng bước theo phía sau, người đấy đi trực tiếp về nhà, khí tức âm trầm khiến người đi đường không dám ngước nhìn, cũng phải thôi, tôi còn không dám đây, mở cửa bước vào nhà nhưng cũng không có khóa cửa, tôi rón rén bước vào, thấy người đấy ngồi trên ghế đá tôi cũng bước đến ngồi cạnh, tôi rót miếng nước ra ly đưa cho người đấy, chỉ thấy ánh mắt không dao động cuối cùng cũng nhìn tôi, bây giờ cứ im lặng thật không tốt, tôi định lên tiếng nhưng người kia đã nhàn nhạt nói.
“ Biết mình sai ở đâu chưa?”
“ Biết rồi, sau này sẽ không như thế nữa”
“ Sau này không được đi săn nữa”
Tôi không vội trả lời chỉ nhẹ nhàng lại gần ngồi lên người tên mặt lạnh, đầu cũng cuối xuống ngay hổm cổ, cọ cọ dụi dụi một chút, mong là tâm tình hắn sẽ dịu xuống, thấy hắn đã thả lỏng rồi tôi mới lên tiếng.
“ Sau này em hứa sẽ không tự mình hành động như vậy nữa, với lại lúc đấy em không hành động lại sợ không kịp, tình hình nguy cấp quá nên em mới thế, đừng cấm em đi săn mà, có được không”
“ Nhìn ta dễ giải như thế? Chỉ vài câu của em định xoa dịu ta à? Lúc đấy nếu em xảy ra chuyện, em muốn ta phải như nào, ta đã dặn dò em kĩ như thế, vì sao lại không nghe ta?”
“ Không phải, không phải, chỉ là lúc đấy quá bất ngờ, Phong à, đừng như thế”
Bầu không khí lại tiếp tục im lặng, người trong lòng tôi thật sự giận rồi.