Ăn uống xong tôi lại loay hoay chuẩn bị lên núi, thấy tôi chuẩn bị Phong cũng tiếp một tay, anh ấy nói hôm nay không bận, mọi việc hôm qua đã giải quyết xong, nghe nói hôm qua cũng không có gì quan trọng chỉ là mấy việc trùng tu lại nhà cửa để đón mùa đông, mùa đông ở đây rất khắt nghiệt nên tôi cũng mau chóng thu xếp mọi chuyện ở nhà, sau đó chuẩn bị giúp quản lí, xây nơi trú ẩn bảo vệ thú nhân nhỏ cùng giống cái không có người thân bên cạnh một mái ấm, nếu không qua mùa đông này không biết bao nhiêu thú nhân phải ngã xuống. Lên núi quay lại chỗ nấm thông, mấy nấm còn nhỏ hôm qua tôi chừa lại, hôm nay đến có thể thu hoạch, tôi chỉ Phong những nấm có thể ăn được và không ăn được, sau đó hai chúng tôi mạnh ai nấy thu hoạch khu của mình, sau hơn nữa giờ đồng hồ thì cũng đã đủ cho hôm nay, nên tôi và anh ấy chuẩn bị qua đường mòn núi bên cạnh tìm ít trái cây mang về, Phong mang túi da nấm đi trước cùng nắm tay tôi kéo đi, nhìn bóng lưng vững vàng, cái nắm tay chắc chắn càng làm lòng tôi rung động, dù đã ở bên nhau nhưng cảm giác cũng thật mơ hồ, tôi còn không tin mình thật sự khiến cho con người trước mặt yêu thương che chở cho mình như thế, suy nghĩ xong vẫn không nhịn được tiến lên phía trước buông tay đang nắm ra khiến cho người phía trước có chút hoảng hốt, tôi cười cười sau đó đi ngang mặt lấy tay vòng qua ôm cánh tay, sau đó còn hôn hôn lên mặt một chút, đột nhiên người bên cạnh dừng lại không nói không rằng hôn tôi thật sâu, tôi cũng không chịu thua, hai chúng tôi dằn co một chút cũng buông đối phương ra, ai cũng mang gương mặt thỏa mãn, mặt tôi có chút nóng nóng, bây giờ mà nhìn thì chắc như con tôm luộc rồi. Hái xong mọi thứ quay về đi ngang qua dây lang tôi có dừng lại hái một ít đọt để mai nấu canh cho nhóc con ăn một chút, vừa hái tôi vừa quay qua nói với Phong.
“ Ngày mai chúng ta nói với mọi người chuyện dây lang này đi, hôm nay đã cận lập đông, nên chuẩn bị sớm một chút, với lại em định nói với anh chuyện mấy đứa nhỏ ở cuối thôn, cũng nên giải quyết rồi”
“ Được, ngày mai ta sẽ thông báo, chuyện của mấy đứa nhỏ vẫn chưa có ai đứng ra, sợ sẽ không đủ nhân lực trong đợt này, giống đực đang đẩy mạnh chuyện săn bắt nên việc chọn ra người khỏe xây dựng cũng hết sức khó khăn”
“ Chuyện này anh cứ giao cho em, chút nữa về em sẽ đưa bản danh sách phân chia công việc của mọi người, em đã phân chia một nhóm sẽ đi săn, một nhóm sẽ xây dựng, sau đó hai ngày sau sẽ đổi lại, tất cả động vật bắt về đều sẽ chia đều ra, bao gồm cả phần của mấy đứa nhỏ nữa”
“ Như thế chưa chắc mọi người đã đồng ý, việc như thế sợ sẽ không công bằng, mọi người cũng sẽ không nổ lực hết mình”
“ Anh cứ yên tâm, em đã lườn trước được, nếu thú nhân đi săn mang động vật về không như mọi khi thì đều sẽ phải phạt dựng nhà mà không được phân chia động vật của nhóm khác, song song đó nếu mang về càng nhiều sẽ được thưởng một phần tôm khô, cá khô ta làm. Nhưng trước tiên đêm mai hãy tổ chức tiệc, ta muốn cho mọi người biết mấy thứ này trước đã”
“ Em nghỉ sẽ thành công chứ?”
“ Ta chưa từng quản lí người, nhưng ta nghĩ thú nhân họ có tâm tính tốt, yêu ghét rõ ràng, mong rằng hôm nay họ sẽ chấp nhận sự sắp xếp này, một tập thể muốn mạnh không phải sẽ cần đồng lòng với nhau sau, việc thuyết phục họ ngày mai cũng nhờ vào tộc trưởng của chúng ta một phần”
“ Có em bên cạnh, ta cũng sẽ cố gắng hết mình”
Buổi tiệc tối diễn ra, thú nhân tổng cộng có 1102 người, gồm 630 giống đực, 472 giống cái, con số này chênh lệch như thế cũng vì không người nào có thể đứng lên giải quyết việc chỗ trú ẩn cho thú nhân nhỏ mồ côi ở đây, qua mùa đông các giống cái nhỏ đều đồng loạt chết đi, tuy số lượng không đáng kể nhưng khi qua nhiều đời tộc trưởng, con số này nếu tổng kết, thật sự không thể nào tưởng tượng được. Bữa tối hôm nay tôi đã huy động nhóm giống cái, cùng nhau hoàn thành bữa tối này, hôm nay có tôm, thịt nướng sa tế, lẩu gồm tôm khô, nấm, tôm tươi, cá, một chút lá chua, ớt khô, sa tế, sự kết hợp mùi này quả là không thể cưỡng lại, cũng may ta đã nhờ Vi Huyên nói với tư tế làm cho ta ba cái nồi to, ông ấy có hỏi nhưng tôi đã nói làm ra sẽ có thức ăn ngon mang đến nhà, nên ông ấy cũng không có hỏi thêm, vì đồ ăn như thế nhưng mấy cái nồi làm ra tôi cũng rất vừa ý, nồi này được làm từ thân cây Tử Đăng, loại cây chịu nhiệt, thân cây luôn nóng không cháy trong lửa, nếu nó xuất hiện ở hiện đại thì lại hao chút giấy mực của nhà báo.
Tất cả đều được bày biện gọn gàng, chỉ có con người ta chú ý luôn loay hoay với công việc, làm sao ta lại không biết tâm tính của người này, tốt bụng đến nỗi làm ta phải động tâm chú ý, nếu đợt này thành công, không chỉ mấy đứa nhỏ được ổn định mà ta còn cố định được vị trí của mình trong lòng tộc nhân, cũng mang đến tiếng thơm cho ta đến tận thế hệ sau, suy nghĩ rồi chuẩn bị chắc đã từ rất lâu, từ lúc bắt tôm, cá liên tục đến tận bây giờ không phải vì tham ăn mà là vì suy nghĩ giúp mọi người, một người luôn hiểu tâm ý ta, cùng ta giải quyết mọi vấn đề, bên cạnh song song bước cùng ta, con người tâm đầu ý hợp như thế phải đi đâu để có được, thú thần trên cao nếu là người sắp xếp cho ta, ta liền phải cảm tạ sâu sắc với người. Buổi tiệc diễn ra thuận lợi, lúc mọi người đã ăn xong ta mới lên tiếng.
“ Hôm nay ta tập hợp mọi người đến đây chính là muốn thông báo đến mọi người một chuyện vô cùng trọng đại, chúng ta sẽ chia nhóm đi săn cùng xây dựng chỗ ở cho bọn trẻ ở cuối bộ lạc, về việc những đứa trẻ không có gia đình ở bên vẫn chưa từng được giải quyết khiến ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, qua mỗi năm lại có mấy chục giống cái nhỏ phải chết đi, thế hệ sau này của chúng ta cũng chính vì thế mà dễ dàng lung lay, mọi người cũng phải biết, đối với việc duy trì nồi giống qua từng đời là rất quang trọng, nhưng số lượng giống đực cùng giống cái càng ngày càng cách biệt, càng làm sự sinh tồn của chúng ta bị đe dọa, những gia đình tử trận đều có công với chúng ta, họ từng là bạn bè, là chiến hữu, nhưng khi họ mất chúng ta chưa bao giờ nhớ đến người thân duy nhất của họ, chúng ta tôn thờ họ nhưng lại bỏ lỡ cái họ cần nhất, ta tộc trưởng đời 127 của bộ tộc Dực Lang, Dực Lang Băng Phong cúi xin mọi người hãy cùng ta xây dựng một bộ lạc đoàn kết, mạnh mẽ, cùng nhau bước qua mùa đông thuận lợi, no ấm”.
Cả tộc đều im lặng, nhưng lời phát biểu của Phong hôm nay đến tôi còn phải động tâm, nhiều năm không nhắc đến mọi người cũng không còn nhớ đều quan trọng tất yếu ở đây, chỉ chăm chăm việc sinh tồn của bản thân, vì số lượng thức ăn ngày càng sụt giảm họ càng ngày càng phải đi xa kiếm thức ăn, chuyện thân xác này bị tập kích cũng vì thế mà ra, những giống đực có giá trị vũ lực mạnh đều phải đứng đầu, đa số những người dẫn đoàn khi có nguy hiểm đều phải chắn trước mọi người, yểm trợ mọi người tháo chạy, những tộc nhân dễ chết nhất cũng chính là họ, sự mạnh mẽ, kiên cường như thế cuối cùng nhận lại chính là con cái bạn đời không chỗ ăn chỗ ở, tệ hơn là khi a ba bọn trẻ cũng mất đi, không nơi nương tựa, được no một bữa cũng là vấn đề. Qua ngày hôm nay, bất ngờ là mọi người không ai ý kiến, chỉ nghe theo sự sắp xếp của Phong, giống cái cũng chuẩn bị nước, thức ăn cung cấp đến, họ thì làm ngày đêm chạy nhanh tiến độ, nhóm đi săn bắt cũng không tệ, họ đã đoàn kết cùng nhau.