Trương Tú vẫn còn nói chuyện, Đường Xuân Minh cũng không biết có nghe được vào tai hay không, vươn người đến đầu giường mở cái rương tìm một hộp gỗ ra.
“Minh ca nhi, ngươi đang làm gì vậy?” Trương Tú nhìn thấy động tác của Đường Xuân Minh liền sợ hết hồn, vội vã thả cái kim trong tay xuống.
“Không có gì, ta đang tìm cái này a.” Đường Xuân Minh xoay người cầm một cái tráp cho Trương Tú xem, không biết động tác không nặng không nhẹ của mình khiến cho Trương Tú lo lắng cho cái bụng của hắn. Ngồi lại trên giường mở tráp ra, bên trong chỉ còn lại một cái trâm bạc được điêu khắc cùng một chiếc vòng bạc long phượng, đây là món trang sức của hồi môn cuối cùng cùng nguyên chủ, Đường Xuân Minh nguyên bản có chủ ý là phải để hai cái cuối cùng để chờ đến khi Lâm ca nhi gả ra ngoài còn có chút thể diện, bằng không gả tới nhà chồng như vậy thật mất mặt lại không được coi trọng.
Thật sự là lo rất xa a.
“Minh ca nhi, ngươi định làm gì vậy?” Trương Tú vội vàng lo âu nhìn ngó bên ngoài, nếu như để cho lão già Triệu gia kia biết trong tay Minh ca nhi còn giấu hai đồ trang sức, không biết lại ồn ào đến chuyện gì nữa.
Đường Xuân Minh cũng không để ý, chỉ đem cái tráp để lên tay Trương Tú, nói, “A Tú ca, nếu không phải thân thể này không tốt ta cũng tình nguyện tự đi một chuyến, hiện tại chỉ có thể nhờ ngươi giúp ta làm ít chuyện, ta biết được, ngày hôm qua tiền xem bệnh cùng tiền thuốc chỗ Hồ lang trung đều là ngươi trả trước cho ta, lại nói trong nhà cũng cần phải dùng tiền.” Trong lòng hắn không có gì là không lỡ, người sống dù thế nào cũng tốt hơn so với vật chết.
Trương Tú vốn còn muốn khuyên bảo hắn, tiền hắn trả trước không vội, nhưng lại nghĩ đến tình huống trong nhà Minh ca nhi liền nuốt xuống lời ra đến khóe miệng, tình trạng trong nhà này làm sao hắn lại không biết, đám ma này chỉ sợ đã tiêu hết tiền trong tay Minh ca nhi, Triệu gia bên kia cái gì cũng không ra, trái lại còn thừa dịp trong nhà làm tang còn lấy đi không ít thịt cùng gà trong sân, hiện tại lại còn có thai, hơn nữa thân thể không tốt cần phải bồi bổ, không dùng những đồ trang sức này chẳng lẽ còn hi vọng lão già Triệu gia kia dùng giúp?
“Thôi thôi, để đương gia nhà ta đi một chuyến, chỉ là có chút đáng tiếc.” Chút của hồi môn cuối cùng này cũng lấy ra thực sự không còn lại chút nào, nhưng mà như vậy cũng được, đỡ phải cho lão già kia mỗi ngày nhìn chằm chằm.
“Không có gì đáng tiếc.” Đường Xuân Minh cảm thấy như vậy, một đại nam nhân như hắn dùng đồ trang sức nào.
Trương Tú thở dài thu lại, nhà bọn họ cũng không giàu có, hỗ trợ cũng chỉ là nhất thời, tháng ngày sau nhất định phải có biện pháp tiếp tục. Cho nên vốn cũng không muốn nói, Trương Tú cũng nói, “Minh ca nhi, sau này ngươi có tính toán gì?”
Đầu xuân phải gieo trồng, có hai mẫu ruộng nước cùng năm mẫu đất núi, coi như Minh ca nhi không có thai cũng không thể làm xong được a, không thể không nói trước kia Triệu Đại Hổ cũng là một người làm nông rất tốt, chuyện trong ruộng căn bản không cần Minh ca nhi bận tâm, Minh ca nhi chỉ cần ở nhà quản lý vườn rau sau nhà, gà trong sân, trước đó còn có một con lợn, nhưng mà tang sự năm trước đã dùng hết rồi.
Đường Xuân Minh bĩu môi, nhìn về phương hướng nhà lớn của Triệu gia nói, “Trước đó nghĩ biện pháp phủi sạch quan hệ với Triệu gia đã, bằng không ta có nghĩ ra nhiều biện pháp sống hơn cũng không được.” Chính vì hắn lớn lên trong thôn, từ trong trí nhớ của nguyên chủ cũng hiểu được già trẻ Triệu gia là những người như thế nào, vì vậy chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là làm thế nào để kiếm tiền làm giàu, mà là muốn chém đứt quan hệ với Triệu gia, bằng không hắn thực sự là sợ thời điểm nào đó không chú ý liền đem con trai của hắn bán mất.
Tuy nói Triệu Đại Hổ bị Triệu gia phân ra sống một mình, nhưng mà hiện tại Triệu Đại Hổ chết rồi, làm phu Triệu gia, hộ tịch của hắn muốn ở lại Triệu gia hay không, hắn liền không có người thân làm chủ, vì vậy Triệu lão ma có thể làm chủ đem hắn tái giá. Đương nhiên nếu như mẹ đẻ có thể làm chủ, Triệu lão ma cũng không dám làm thế, nhưng mà trong thôn Bình Sơn này ai lại không biết, nhà mẹ đẻ của Đường Xuân Minh chỉ còn một mẹ kế cùng với một đệ đệ khác mẹ, không nói đến mẹ kế của hắn, đệ đệ cũng chỉ mới hơn mười một tuổi, tiểu hán tử tuổi này có thể làm cái gì? Có thể tới giúp hắn tới cửa nhà Triệu gia cãi vã sao?
Nghĩ đến đây Đường Xuân Minh liền khó chịu, hắn là ca nhi! Ca nhi có địa vị gì? Chính là nữ nhân sinh con! Tuy nói địa vị của ca nhi so với nữ nhân cổ đại ở Trung Quốc cao hơn một chút, nhưng ở chỗ này chính hán tử mới là người chống đỡ gia đình.
Đường Xuân Minh thật không cam lòng lạc đến nước này, hắn chính là nam nhân thân cao bảy thước a!
Trương Tú vừa nghĩ cũng thấy đúng, hắn cũng không tin Minh ca nhi mang thai liền có thể làm cho hắn đứt đoạn mất những tâm tư đó, sau này những tháng ngày của Minh ca nhi chẳng phải là gà bay chó sủa không được yên lành? Ngay cả con trai ruột cũng có thể độc ác như vậy, Trương Tú cũng không tin được toàn gia đình kia sẽ có chút thiện tâm với Minh ca nhi.
Hắn cũng là bị hồ đồ rồi, coi như có bạc cầm được trong tay chỉ sợ cũng không giữ được a, ngay cả phòng này cũng đánh chủ ý đến, hôm qua lúc cãi lộn chẳng phải nói đây chính là nhà của Triệu gia hay sao, đây chính là muốn đem Minh ca nhi sạch sẽ đuổi ra ngoài a. Mắt thấy Triệu lão tam nhà đấy sắp làm mai, hắn đã sớm nhìn chằm chằm gian phòng này củ Triệu Đại Hổ này?
“Phải làm sao mới ổn đây?” Dù cho Trương Tú là một người lanh lẹ, nhưng dù sao cũng chỉ là một ca nhi, thân phận khiến cho tầm mắt hữu hạn, hắn không nghĩ ra được biện pháp nào xả sạch quan hệ với Triệu gia, trừ một con đường tái giá, nhưng ứng viên tuyệt đối không thể là người lão già kia chọn, hán tử nhà ai lại đồng ý một ca nhi mang theo một đứa trong bụng lại một đứa gả vào? Dưới cái nhìn của hắn, Lâm tiểu ca nhi tuyệt đối không thể để lại cho Triệu gia.
“A Tú ca yên tâm đi, ta đã có chủ ý, chờ đến khi thân thể ta khá hơn một chút ta liền làm, việc này không thể tiếp tục để lâu, bằng không ta không yên lòng Lâm ca nhi.” Đường Xuân Minh không phả là nguyên chủ hát gan sợ phiền phức,hắn có thủ đoạn bắt bí Triệu gia, có câu nói nạo sợ hoành, hoành sợ không muốn sống (*ta cũng k hiểu câu này đâu*), hắn đã sớm chuẩn bị náo loạn một hồi với Triệu gia kia.
Đường Xuân Minh bỗng nhiên kích động lên, đánh nhau a, hắn thích nhất, tuy nói hắn là một người lẫm lẫm liệt liệt, nhưng thân phận ca nhi này vẫn khiến cho hắn có cảm giác uất ức. Đường Xuân Minh theo thói quen quên mất sự thực trong bụng mình còn có một đứa.
Trương Tú thấy Đường Xuân Minh bỗng nhiên mắt sáng lên gò má ửng hồng, sợ đến nhảy lên, đưa tay sờ trán hắn, phát hiện không nóng mới tức giận với hắn một chút, “Ngươi làm gì vậy, lại như ngươi nói, mặc kệ ngươi có tình toán gì cũng phải đem thân thể dưỡng cho tốt, sáng sớm mai ta đem một chút trứng gà lại đây, chờ đến trưa ta làm bánh trứng gà cho ngươi.” Hiện tại trong sân cũng chỉ còn lại hai con gà mái.
“Cảm ơn ngươi A Tú ca.” Đường Xuân Minh cười hì hì, đối với hỗ trợ của Trương Tú cũng không có từ chối, chỉ là đem phần ân tình này giấu ở trong lòng, chờ có cơ hội thì báo lại.
“Nói gì thế, ai cũng chẳng có thời điểm khó khăn.”
….
Nhi tử có Đại Mao Nhị Mao giúp đỡ chăm non, việc nhà có Trương Tú giúp đỡ, bổ củi nấu nước có hán tử nhà Trương Tú, Đường Xuân Minh chỉ cần nằm ở trên giường nghỉ ngơi cố gắng thích ứng với thân phận này là được rồi.
Nếu là nguyên chủ, vào lúc này có lẽ sẽ thêu một chút hầu bao chờ đến thời điểm được nhiều thì nhờ Trương Tú cầm bán đổi lấy tiền, đây là phương pháp các ca nhi thường dùng để kiếm lấy tiền, chứ đừng nói nguyên chủ Đường Xuân Minh có một tay nghề thêu vô cùng tốt, trước kia vẫn luôn nhờ vào đó mà trợ giúp gia đình rất nhiều, nhưng đổi lại Đường Xuân Minh hiện tại, hắn vừa nhìn thấy kim may sáng loáng kia trong lòng liền hoảng hốt, đánh chết hắn cũng không chịu chạm vào kim may.
Đường Xuân Minh ban ngày thì ngủ, đến buổi tối lúc mọi người không ở Lâm ca nhi cũng ngủ say liền tiến vào trong không gian làm việc, có nước suối trong không gian trợ giúp, tốc độ khôi phục của thân thể Đường Xuân Minh sẽ khiến cho Hồ lang trung giật nảy mình. Nhưng mà dù làm như vậy hắn cũng không dám làm quá nhiều hoạt động, ở trong không gian trước tiên thu dọc một mảnh đất trồng chút rau dưa cùng lúa mạch. Hai ngày này, nhưng cái lá còn lại trên mấy cây ăn quả cuối cùng đã rơi xuống hết, nhưng mà Đường Xuân Minh cũng không lo lắng, bởi vì hắn nhìn thấy, trên cây ăn quả đã bắt đầu nảy mầm non, chỉ cần chờ thêm một quãng thời gian, chúng nó sẽ nở hoa kết quả một lần nữa.
Tới cái ao trước kia, cá tôm trước đó cũng không thấy, ngay cả rong cũng chết héo, hiện tại cũng chỉ đành vậy, chờ có cơ hội liền mang theo cá tôm đi vào.
Ban ngày lúc tỉnh dậy, có lúc hắn sẽ vận dụng lực lượng tinh thần tiến hành thao tác trong không gian, nhưng mà cái này so với lao động tay chân còn mệt người hơn, cho nên, sắc mặt hắn vẫn trắng xám như trước, Trương Tú vẫn như thường lệ sắc thuốc cho hắn, việc trong nhà đều không cho hắn động vào, mà Lâm ca nhi cũng vô cùng hiểu chuyện không cho hắn phiền lòng.
Đến ngày thứ ba, cũng chính là ngày mười chín tháng giêng, Đường Xuân Minh đón một khách mời không tưởng tượng được.
Nói tới khách mới này có không ít quan hệ với Đường Xuân Minh, là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn, họ Đường tên Xuân Vanh.
“Ca…” Đường Xuân Vanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Xuân Minh lại cúi đầu, có vẻ vô cùng bất an, Đường Xuân Minh có thể thấy được lo âu và khổ sở trên mặt hắn, nghĩ thầm đệ đệ này ngược lại không tệ, tuy rằng quan hệ của hắn cùng mẹ kế rất không hòa hợp, kỳ thực trong này Đường phụ có một phần trách nhiệm rất lớn, nhưng không thể phủ nhận, quan hệ của Đường Xuân Minh cùng đệ đệ cũng không kém, trước khi xuất giá đệ đệ kia vẫn là do hắn trông nom, chỉ là mẹ kế rất hung hăng, đệ đệ lại nhỏ tuổi, không thể nói được cái gì, sau khi xuất giá vì có mẹ kế ngăn cản, Đường Xuân Minh cũng ít khi gặp được vị đệ đệ này.
Cùng một thôn đi ra, Trương Tú lại quá rõ ràng tình huống bên nhà mẹ của Đường Xuân Minh, hắn đúng là hi vọng Đường Xuân Minh cùng đệ đệ của hắn có quan hệ tốt, chờ thêm hai năm sau tiểu hán tử này cũng có thể làm chỗ dựa cho hắn, hắn bưng một chén nước cho Đường Xuân Vanh, sau đó mang hai đứa con trai cùng Lâm tiểu ca nhi cùng theo vào đi ra ngoài, trước khi đi còn nháy mắt ra dấu với Đường Xuân Minh, để hắn cùng đệ đệ nói chuyện cẩn thận.
Người nhanh chóng đi hết, Đường Xuân Vanh càng không dễ chịu, có dũng khí đến nhưng cũng không biết nói cái gì,
Đường Xuân Minh nhìn nam hài trước mắt, mười một tuổi, cũng chỉ là một học sinh tiểu học, ăn mặc tám phần mười là áo choàng mới, trên đầu mang khăn vuông, tiểu học trò nhìn rất nhã nhặn, chỉ sợ là trên đường đi học đã trốn để đến đi, phải biết rằng khi Triệu Đại Hổ chết báo tin, mẹ kế cũng chỉ sai người đem đồ lại đây, người lại không đến, nguyên chủ xuất giá dù chồng chết cũng không thể trở về nhà.
Cái này cũng là một trong những nguyên nhân Triệu gia dám cưỡng bức Minh ca nhi tái giá.
Đường Xuân Minh không khỏi cười ra tiếng, cười đến mực khiến cho Đường Xuân Vanh càng cúi thấp đầu hơn.
“A Vanh, lên giường ngồi đi.” Không cần Trương Tú nhắc nhở, Đường Xuân Minh cũng quyết tâm cùng đệ đệ này cố gắng ở chung, bản tính của đệ đệ này cũng không xấu, hắn sinh hoạt ở đây cũng không thể không có bất kì chỗ nào để hướng về.
Đường Xuân Vanh ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Đường Xuân Minh, sau khi xác định hắn không có tức giận với mình mới nhanh chóng đi mấy bước ngồi bên mép giường, mở miệng, “Ca, ta thật sự không biết chuyện trong nhà của ca, a mẫu cũng không nói cho ta, bằng không ta…” Nói xong mắt liền đỏ, sau khi ca xuất giá, a mẫu không còn đề cập đến chuyện của ca trước mặt hắn nữa, cũng không cho phép hắn tiếp tục nói, lại càng không cho hắn đến nơi này, vì vậy chờ đến khi hắn biết được vị ca phu chỉ gặp mặt được mấy lần của người ca bất hạnh không còn nữa, hắn không biết ca sẽ thương tâm đến mức nào, liền một mình chạy ra ngoài.
Đi tới nơi này hỏi thăm một chút, những tháng ngày ca trải qua thật không tốt đẹp gì, Triệu gia quá lừa người, lại muốn để cho ca còn mặc áo tang mà tái giá cho một hán tử chân thọt đã hơn bốn mươi.
“Không có chuyện gì.” Đường Xuân Minh an ủi đệ đệ, nhìn thấy tình cảm của đệ đệ với mình cũng không phải chỉ hời hợt, nói: “Triệu gia sẽ không được như ý, ca đã nghĩ ra được biện pháp, đang chuẩn bị bắt tay làm đây, chờ đến khi thành công Triệu gia cũng không có cách nào bắt bí ta.” Đem nước nóng đổ vào cốc rồi đưa cho đệ đệ, nhìn thấy mặt hắn đỏ bừng chỉ sợ là một đường chạy tới.
Đường Xuân Vanh cẩn thận uống một hớp, ngẩng đầu chờ đợi nhìn hắn, “Ca, vậy ta có thể ở lại giúp ngươi được hay không? Dù sao đi nữa ta cũng là một hán tử, trước đây cha đã nói ta chính là chỗ dựa tương lai của ca ca a.”
Đường Xuân Minh nghe thấy tuyên ngôn như tiểu đại nhân này không khỏi vui vẻ một hồi, vuốt đầu hắn một cái cười nói, “Được rồi, sau này ngươi chính là hán tử làm chủ gia đình, nhưng mà hán tử này, ngươi đến đây a mẫu có biết hay không? A mẫu sẽ lo lắng ngươi biết không? Sau khi trở về dù là hán tử cũng phải chịu mắng.”
Tựa hồ như đã trở về như lúc trước khi ca ca chưa xuất giá, Đường Xuân Vanh cũng dần dần yên tĩnh lại, nhưng vừa nghe thấy ca ca nói như vậy mặt hắn liền khổ sở, kéo dài âm thanh kêu lên: “Ca ——” không được cười hắn như vậy, “Ca, ta không trở về, ta không thể để cho Triệu gia bắt nạt ngươi như vậy.” Lần này nói thế nào hắn cũng không đồng ý cách làm của a mẫu.
“Được rồi, ta nghĩ được biện pháp, ta sẽ nói với a mẫu ngươi, ngươi ở chỗ của ta, nhưng chờ đến khi trở về thì phải nghe theo a mẫu đi, đi học cho tốt, a mẫu cùng ca đều phải dựa vào hán tử là ngươi đó.” Nếu muốn tạo dựng quan hệ với đệ đệ, cửa ải của mẹ kế không thể không vượt qua, tuy rằng khó làm, nhưng vì đệ đệ này hắn cũng có thể thử xem. Nói ra kì thực mẹ kế hắn cũng không phải người xấu, mẹ kế nhà ai vừa gả vào liền nhìn thấy trượng phu chăm chú theo dõi hắn như đề phòng trộm, chỉ lo hắn khi dễ ca nhi chồng trước, còn có thể cùng con riêng có quan hệ tốt mới lạ đấy? Thân cha chính là cha đẻ, mẫu thân Đường Xuân Minh khi sinh hắn thì khó sinh, để lại con nhỏ hắn mà đi, cha của Đường Xuân Minh Đường Thăng có tình cảm khá thâm sâu đối với phu lang đầu tiên, đối với ca nhi hắn lưu lại cũng rất bảo vệ, chỉ muốn nuôi lớn tốt ca nhi này, nhưng mà sau này có thể là phát hiện hắn không có cách nào làm được, vô dụng nhất chính là thư sinh, chính là để chỉ những người như hắn, coi như có đọc sách cũng chỉ là một người học trò nhỏ.
Phu lang đầu tiên chính là ca nhi nhà tú tài, nhưng lại có thể làm việc, trong ngoài đều lo liệu không cần Đường Thăng phải lo lắng một ngày nào, nhưng sau khi phu lang ra đi hoa màu trong ruộng liền thu hoạch giảm, chính mình sẽ không quản lý người làm lại phát hiện công nhân thuê ăn bớt nguyên liệu, hơn nữa một hán tử đơn độc nuôi nấng một đứa bé càng hao tâm tốn lực hơn, ngay cả người bên ngoài cũng khuyên Đường Thăng nên tái giá một phu lang về, một mặt giúp đỡ lo liệu việc trong việc ngoài, mặt khác cũng giúp đỡ nuôi nấng ca nhi.
Lo lắng ca nhi bị bắt nạt, Đường Thăng tốn một phen tâm tư để chọn ca nhi thích hợp, chọn một ca nhi là con cả trong gia đình bần cùng. Không thể không ánh mắt tìm phu lang của Đường Thăng rất tốt, hai phu lang trước sau đều có thể làm việc,nhưng phu lang sau này dù là gia thế hay tướng mạo vẫn không bằng được phu lang trước đó, Đường Thăng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm người phía trước, quan hệ phu lang phu phu sau này cũng đương nhiên không hòa hợp.
Đường Xuân Minh không nhớ rõ lúc mẹ kế mới gả vào có nỗ lực cải thiện quan hệ với con riêng của trượng phu không, nhưng chờ đến khi Đường Xuân Vanh sinh ra, mẹ kế thực sự là lạnh tâm, đối với Đường Xuân Minh cũng coi như không có gì, sau đó vấn đề liên quan đến gả cưới cũng chưa từng hỏi, nhưng trong ấn tượng của Đường Xuân Minh, mẹ kế ngoài trừ khá lạnh lùng ra những phương diện khác cũng không hà khắc với hắn, vì vậy thực sự không thể xem là người xấu.
Nhưng mà mẹ kế bận rộn tứ phía, tiểu Xuân Vanh sau khi sinh ra vẫn là được Đường Xuân Minh trông coi nhiều lắm, vì vậy tình cảm huynh đệ còn tốt hơn so với trưởng bối.
Hết chương 4.