Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng) - Chương 3: Không gian




Vào đêm.

Mông lung, Đường Xuân Minh tựa hồ lại trở về những ngày tháng mẹ hắn mới chết, sống nương tựa cùng cha, nghe người trong thôn nói cha hắn muốn tìm mẹ kế cho hắn, hắn ngay cả gậy của cha hắn cũng không sợ theo sát cha không ngừng nháo, người nào không biết còn tưởng là có cha dượng, hắn đã là đứa trẻ không có mẹ, không thể lại không có cha, người ở trong thôn thường thấy cha hắn cầm gậy đuổi theo sau lưng hắn.

Trận kia hắn cùng cha hắn ầm ĩ không nhỏ, huyên náo đến mức cha hắn không thể không đảm bảo với hắn sẽ không có mẹ kế, lúc này Đường Xuân Minh mới ngoan ngoãn tiến vào trường học ngồi học một lần nữa, đương nhiên không tránh được một trận đánh tàn nhẫn. Sau này hắn mới biết cha hắn sợ một đại nam nhân sơ ý không chăm sóc tốt được cho một đứa bé, lúc này mới muốn tìm thêm một người nữa, nhưng thấy hài tử mình phản đối như vậy, cũng từ bỏ tâm tư kia.

Chờ đến khi Đường Xuân Minh lớn lên nhìn thấy cha một người lẻ loi hiu quạnh muốn khuyên lão già tìm một người bạn gì thì, cha lại không còn cái tâm tư này, hắn nói chỉ chờ ôm tôn tử thôi. Đường Xuân Minh có một nỗi khổ không thể nói cho hắn hắn là trời sinh đã cong không thể thẳng lên được, không nghĩ đến cha vất vả cả đời đến phút cuối cùng lại bị ung thư gan, Đường Xuân Minh cái gì cũng không nghĩ được vội vàng từ bỏ công tác trong thành phố trở về trong thôn cũng cha đi nốt những ngày tháng cuối cùng, trước khi cha hắn lâm chung vì muốn cho cha hắn đi được thư thái còn đảm bảo với hắn, năm sau nhất định cùng vợ với đại tôn tử đến dập đầu trước hắn.

Cha đi rồi hắn liền ở lại trong thôn, bảo vệ nhà cũ được hai nắm, có thể cha hắn ở dưới đất biết được mình lừa hắn, liền tức giận rồi, không cần cầm gậy xử lý mà trực tiếp dùng sấm sét đến đánh hắn.

Ha ha.

“Ngươi tên bất hiếu, đại tôn tử ta đâu!!!!!!”

Đường Xuân Minh bị lão cha cầm gậy sắt trong tay khí thế hùng hổ trừng trừng mắt nhìn hắn dọa lập tức tỉnh dậy, ngồi ở trên giường nửa ngày mới bình tĩnh lại được, hóa ra là nằm mơ, dựa vào ánh trăng quay đầu nhìn Lâm tiểu ca nhi cuộn mình nằm bên cạnh hắn, nhất thời vui mừng, lau khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu ca nhi một chút, cha, đại tôn tử này không phải đã có sẵn sao, lão gia ngài liền yên lòng đi thôi, nếu thực sự vẫn không được thì trong bụng còn có một đứa đây.

Bị cha dọa sợ đến mức trong bụng còn chứa một đứa cũng có thể khiến cho hắn sướng một phen, cũng chỉ có loại thần kinh thô này mới có loại phản ứng này đi.

Sờ sờ ổ chăn, hơn nửa đêm giường có chút lạnh, Đường Xuân Minh cẩn thận xuống giường cho thêm ít củi vào trong phòng bếp, nói thật, hắn thực sự yêu thích trẻ con, mặc kệ là Lâm ca nhi nhìn thấy hiện tại hay là Lâm ca nhi ngoan ngoãn ở trong mộng, cũng khiến cho hắn không ngừng yêu thích ở trong lòng, người của Triệu gia không hiếm lạ tiểu tôn tử này nhưng hắn yêu thích là được rồi.

Thêm củi lại đổ thêm ít nước nóng về từ từ uống, thân thể này đủ gay go, cả người vừa chua xót lại vừa đau, đặc biệt là trong bụng, sau khi uống thuốc mới tốt hơn chút ít.

Thấy Lâm ca nhi ngủ ngon lành, Đường Xuân Minh dựa vào ánh trăng hướng về lòng bàn tay trái của mình, nơi đó có một hình ngọc khấu hơi mờ, may là, không gian từ đời trước được mang đến đây, bằng không hắn thực sự không có tự tin có thể tiếp tục sống qua những ngày tháng sau này, nguyện nuôi thân thể này cũng thật sự không dễ dàng, huống hồ còn có một đại gia đình Triệu gia nhìn chằm chằm, không ai là người tốt cả.

Nói đến cha hắn, Đường Xuân Minh không có gì để nói. Bởi vì trước khi cha chết nói láo, dù vậy đó cũng là lời nói dối thiện ý a, vì để cho cha hắn ra đi được yên tâm chút. Năm đầu lúc viếng mộ cha hắn liền bị ngã chổng vó đập đầu vào tạo thành một vết sẹo to bằng cái bát, cả tay đều là máu, nhưng máu này lại làm kích hoạt ngọc khấu theo như cha hắn nói là đồ gia truyền, vậy mà lại là một cái không gian tùy thân, bên trong có suối, hiện tại khiến cho hắn có thể sống dễ dàng hơn về sau.

Khi đó hắn thường ảo não, tùy thân không gian này tới sớm không tới lại đến sau khi cha hắn đi mới xuất hiện, bằng không hắn coi như không thể cứu sống được cha hắn, nhưng ít nhất trước khi cha hắn đi có thể ít chịu khổ hơn một chút. Nước suối trong không gian vẫn có chút công dụng, uống nước suối hàng ngày sẽ cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều so với quá khứ.

Có thể là cha hắn nhìn không được, năm thứ hai viếng mộ, lại ngã xuống lần nữa, lần này không thể thức dậy được nữa, trực tiếp đưa hắn đến một thế giới lạ lẫm, cha à, người có bao nhiêu căm hận đối với con trai của người a, Đường Xuân Minh khẽ động trong lòng, người liền biến mất trong phòng.

Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc trước mắt, Đường Xuân Minh thực sự muốn khóc, tất cả trước mắt chứng tỏ hắn vẫn là Đường Xuân Minh, dù thay đổi xác nhưng linh hồn vẫn thế.

Ban đầu lúc mới kích hoạt ngọc khấu không gian mới chỉ có một chút nước suối cùng với một mẫu đất, sau một năm Đường Xuân Minh dọn dẹp, bây giờ diện tích của không gian không chỉ tăng thêm gần năm mẫu, hắn còn đào một cái bể nước cùng dựng một ngôi nhà gỗ, hắn muốn giấu người trong thôn làm những chuyện này cũng dễ dàng, cũng may sau khi cha hắn đi trong nhà liền chỉ còn lại một mình hắn, mọi chuyện cũng thuận thuận lợi lợi không xảy ra sai lầm gì.

Nhớ tới thời điểm cha hắn đem ngọc khấu giao cho hắn đã nói tổ tiên của Đường gia từng là tiên nhân, hắn còn cười một hồi, tổ tiên từng có tiên nhân, vậy Đường Xuân Minh hắn không phải cũng có thể thành tiên, hắn liền bị cha hắn mắng tại chỗ một trận, nói hắn bất kính với tổ tiên, tổ tông có thể đem ra để đùa giỡn sao?

Mà sau khi không gian được kích hoạt hắn cũng đã suy nghĩ đến lời cha hắn nói, Đường Xuân Minh vô cùng hoài nghi cha nói có thể là sự thật, nhưng đáng tiếc là tổ tiên không truyền tiên pháo cho đời sau.

Đường Xuân Minh tiến vào nhà gỗ cầm lấy cái chén nước suối uống một ngụm, thân thể không tốt khiến cho hắn cảm thấy không quen, đời trước thân thể của hắn rất tốt, ngay cả sốt cũng rất ít, giờ thì hay rồi, lại kiếm được cái thân thể ốm yếu như vậy. Sau khi uống hết một chén nước, trong cơ thể lan ra không phải là cảm giác mát mẻ, mà là từng trận từng trận ấm áp, nhiệt độ trong không gian cao hơn so với bên ngoài, chỉ trong chốc lát trên gáy Đường Xuân Minh liền có giọt mồ hôi nhỏ xuống.

Cởi áo bông bên ngoài ra, Đường Xuân Minh cẩn thận kiểm tra thu hoạch trong không gian cũng vật tư hắn dự trữ, nếu đến rồi thì phải làm sống tốt những ngày tháng sau này, từ xưa đến nay Đường Xuân Minh cũng không làm khó chính bản thân mình, đồ vật trong không gian có thể lấy ra lợi dụng, không nói đến cái khác, chính nước suối này, sau khi pha loãng rất tốt cho sinh trưởng của thực vật, hắn đã sớm làm thí nghiệm, không nói đến hoa quả sinh trưởng ở bên trong không gian, ngay cả những món ăn dùng nước suối pha loãng, cũng ngon hơn không chỉ mười lần so với rau củ giá cao trên thị trường kia.

Sau khi phát hiện sự tồn tại của không gian, bởi vì chỉ có một người sinh sống, hắn cũng không có lợi dụng hết công dụng của không gian để kiếm tiền, rau quả trồng được trong không gian đều để bản thân mình ăn, những thứ ở bên ngoài kia mới được bán ra bên ngoài để kiếm chút tiền trang trải cho cuộc sống, nếu không sẽ miệng ăn núi lở. Bởi vậy, trước kia đồ trong không gian cũng không nhiều, hiện tại bởi vì hắn xuyên qua, tất cả rau củ trong ruộng đều khô héo, cây ăn quả vừa mới lớn thêm một vòng cũng bị rụng hết hoa quả cùng lấ, tình huống này cũng không được coi là nằm ngoài dự tính của Đường Xuân Minh, hơn nữa trong nhà gỗ có hạt giống hắn bảo quản, hơn nữa cây ăn quả cũng không phải chết hẳn, còn có thể kết quả lần nữa.

Nhưng mà thân thể hiện tại của hắn đi được vài bước liền mệt lả, nếu như bây giờ cầm cuốc làm ruộng, chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ, vẫn là sớm ngày dưỡng thân thể cho tốt mới là quan trọng.

Cầm cái chén trở lại nhà gỗ, sau khi nhà gỗ được xây dựng hắn phát hiện nhà gỗ có thêm công dụng, dùng để chứa đồ, đồ để trong nhà gỗ sẽ không bị hư hỏng, vẫn luôn duy trì tươi mới. Đường Xuân Minh đẩy cửa phòng chứa đồ ra, vô cùng vui mừng, lương thực cùng hoa quả để ở đây lúc trước, không giống như bên ngoài, hắn vui sướng hài lòng đi qua cầm lấy một quả cà chua đổ mọng bắt đầu gặm, một vị ngọt nhẹ nhàng khoan khoái   cùng cảm giác hơi chua trực tiếp rót vào nội tâm hắn, ăn quá ngon.

Gặm hết một quả cà chua, lại gặm thêm một quả táo lớn, bụng nhỏ của Đường Xuân Minh đã nhô lên rồi, sức ăn này thực sự vô cũng kém so với trước đây, cũng đúng, ngay cả ăn cũng không đủ no, dưới tình huống này, khẳng định dạ dày bị co nhỏ lại, Đường Xuân Minh thỏa mãn ngáp một cái, ăn no liền bắt đầu buồn ngủ a.

Rời không gian trở lại phòng, lại phát hiện Lâm tiểu ca nhi ngủ cực kì không yên ổn, Đường Xuân Minh vội vàng lên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, giống như là cảm nhận được khí tức của a mẫu, Lâm ca nhi từ từ bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm trở trong lồng ngực của a mẫu.

Đường Xuân Minh nhìn người bạn nhỏ Triệu Lâm cười ngây ngô một hồi rồi mới kéo chăn nằm ngủ, ngủ trước đã, có chuyện phiền toái gì đợi đến khi ngủ xong rồi nghĩ sau, hiện tại đầu óc hắn cực kỳ mơ hồ.

&&&

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng Trương Tú liền đến nhà Đường Xuân Minh, phát hiện bên trong phòng bếp có lửa, liền biết chắc chắn đêm qua Minh ca nhi đã thêm củi cho bếp, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhóm, nghĩ thầm cuối cùng Minh ca nhi cũng coi như quan tâm đến Lâm ca nhi không còn chỉ thương tâm cái gì cũng không muốn quản.

Đại Sơn giúp hắn đưa một bó củi lớn tới, thả xuống xong liền rời đi, hai tiểu tử trong nhà cũng tới đây trợ giúp, trong nhà đã nói rồi, chờ đến thời điểm trong nhà nấu nước lại mang thêm hai thùng nước lại đây.

Nấu cháo, cho gà ăn, lại quét sạch sẽ sân nhà, trong phòng mới có động tĩnh, Trương Tú đi vào trong nhà liền thấy Minh ca nhi ngồi trên giường thì sửng sốt một hồi, hỏi: “Tốt hơn chút nào không? Sớm nay đã giúp ngươi đun thuốc để trên bếp lò rồi, ngươi nằm im đừng động, đợi lát nữa uống chút cháo cho no bụng rồi lại uống thuốc. Ai yêu, Lâm ca nhi của chúng ta đã tỉnh rồi a, buổi tối ngủ ngon không? Để Tú a sao nhìn một cái nào.”

Trương Tú vô cùng yêu thích tiểu ca nhi của Minh ca nhi, bé bé ngoan ngoãn, giống hệt như Minh ca nhi hồi bé, còn hai tiểu tử nghịch ngợm của hắn, cả ngày đều không có ở nhà suốt ngày ra ngòai chơi đùa, nào có tiểu ca nhi suốt ngày kề sát a mẫu.

Triệu Lâm tiểu ca nhi xoa xoa con mắt, ngày hôm qua khóc nhiều quá, hai con mắt của nó có chút thũng, nhìn thấy người quen liền mềm mại kêu một tiếng, “Tú a sao.” Trương Tú nghe được trong lòng liền mềm nhũn ra.

Đường Xuân Minh nửa ngồi dậy lấy áo lông khoác lên người, xin lỗi nói, “Cho ngươi thêm phiền phức a, A Tú ca.” Có trí nhớ đầy đủ của nguyên chủ, hắn cũng thích ứng khá nhanh với thân phận này, cũng không cảm thấy gọi một người còn nhỏ tuổi hơn tuổi trước của mình là ca có cái gì không đúng, hắn thường bị cha dùng côn bổng đến hầu hạ, da mặt hắn cũng đủ rắn chắc.

“Không có gì, ” Trương Tú vừa mặc quần áo cho Triệu Lâm vừa nói, “Bây giờ vẫn là trong tháng giêng a, vốn là thời điểm nhàn rỗi nhất, có chuyện gì cũng có người trong nhà quan tâm, ngươi chỉ cần quan tâm đến bụng mình thôi, trước hết đem thân thể dưỡng tốt lại rồi nói sau.”

Biết được Trương Tú là một người nhiệt tình, Đường Xuân Minh cũng không có nhiều lời khách khí hơn nữa, nói nhiều lại khiến cho người hoài nghi, cho nên liền không khách khí ngồi ở trên giường nhìn Trương Tú bưng nước nóng tới lau mặt cho con trai hắn, nhận lấy một cái khăn nóng hầm hập cẩn thận lau mặt cùng tay.

Trương Tú đem nước bưng ra ngoài đổ đi, lại bưng cháo mới nấu xong vào hầu hạ hai người một lớn một nhỏ.

Chờ đến khi Đường Xuân Minh ăn còn điểm tâm cùng uống thuốc, hai tiểu tử nhà Trương Tú cũng chạy tới, hai tiểu tử này giống với a mẫu của bọn hắn vô cùng yêu thích Lâm tiểu ca nhi, giờ hay rồi, biết a mẫu của mình ở chỗ Đường Xuân Minh, liền ném bát chạy tới, ngược lại ở bên phòng bên kia, Lý Đại Sơn cũng không có cái gì không yên lòng.

Hai tiểu hán tử, một người tên là Lý Thành Trụ, hơn tám tuổi, một người tên là Lý Thành Lương, năm tuổi, bình thường đều gọi là Đại Mao Nhị Mao, theo như lời của Trương Tú, dùng Trương Tú  tới nói, hai cái tiểu tử đều là độ tuổi miêu hiềm cẩu khí (*mèo chê chó bỏ ~ ý nói đáng ghét đến nỗi chó mèo cũng không thèm*), cả ngày ầm ĩ chỉ còn kém đến nỗi lật tung nóc nhà, hán tử nhà hắn rất thật thà, cũng là một người chịu khó, cũng không biết hai tiểu tử này sinh ra giống ai.

“Lâm ca nhi, chúng ta mang ngươi ra ngoài bắt chim được không, ngày hôm qua ta cũng ca bắt được vài con, đây là ta cũng ca cố ý để lại cho ngươi ăn.” Nhị mao nhanh chóng khoe thành tích, cầm trong tay một cái bọc đen thùi lùi.

Trương Tú vừa nhìn liền nở nụ cười, nói cho Đường Xuân Minh: “Ta cũng không biết hai tiểu tử này còn cất giấu đồ vật như thế này, có lẽ cha hắn cũng không biết bọn chúng giấu chỗ nào. Được rồi, ra ngoài chơi đi, nhưng mà chỉ ở trong sân đừng chạy ra xa a, thân thể của Lâm ca nhi không thể nghịch ngợm giống như các ngươi, cũng không thể động ở bên ngoài.”

Triệu Lâm được Đại Mao ôm xuống dưới giường, cầm lấy tay Đại Mao quay đầu nói rõ với Đường Xuân Minh, “A mẫu, ta cùng Đại Mao ca Nhị Mao ca ra ngoài chơi được không?” Trong lòng còn có chút không yên lòng, con mắt chớp  nhìn a mẫu mình.

“Cố gắng theo Đại Mao Nhị Mao, đừng có ra khỏi sân.” Đường Xuân Minh căn dặn  một câu, bây giờ hắn vẫn phải đề phòng người Triệu gia a, nếu nói ra gia đình bọn họ thực sự có thể làm được chuyện cướp người này.

“Ta biết rồi A Mẫu, Tú a sao, ta ra ngoài chơi.” Triệu Lâm tiểu ca nhi ngoan ngoãn chào hỏi hai người rồi theo hai tiểu tử kia ra ngoài, không lâu sau, trong sân liền truyền đến âm thanh cười đùa. Trương Tú nhìn ra liền thở dài, nói: “Nhìn, vẫn là tiểu ca nhi nhà ngươi ngoan ngoãn hiểu chuyện, hai tiểu tử nhà chúng ta lúc nào lại hiểu chuyện như vậy, mắt thấy  liền lớn hơn, cũng không biết kiềm chế lại.”

“Chỗ nào lớn hơn, ta thấy hiện tại rất tốt, chờ đến khi bọn họ lớn hơn liền báo hiếu ngươi a đi.” Ngẫm lại bản thân mình khi còn bé, còn nghịch ngợm hơn Đại Mao Nhị Mao mấy lần, ngày nào chẳng bị cha cầm gậy đuổi theo phía sau đòi đánh.

Trời tháng giêng thời tiết còn rất lạnh, giường được đốt rất nóng, Trương Tú ôm rổ kim chỉ ngồi vào  trên giường, vừa thiêu thùa may vá hoạt vừa cũng Đường Xuân Minh nói chuyện, lỗ tai còn tiện thể  lưu ý động tĩnh bên ngoài.

Mà Đường Xuân Minh có chút mất tập trung  nghe Trương Tú, trong lòng đều suy nghĩ làm sao để nuôi sống mình cũng nhi tử, thời tiết này chính là thời điểm giáp hạt, lương thực trong nhà cũng chỉ có hạt cao lương mùa thu trồng được cùng bột đen đổi được,lúa trồng bên trong ruộng nước còn phải dùng để nộp thuế, còn mấy loại lương thực thường được thấy trong các ruộng đời trước như ngô khoai sắn, bên trong trí nhớ của nguyên chủ căn bản không tồn tại. Làm người có xuất thân từ nông thôn, Đường Xuân Minh vô cùng rõ ràng, cao lương thỉnh thoảng ăn vẫn còn được, nhưng mỗi ngày ăn, thực sự là không có gạo trắng ăn không được, tuy rằng thay đổi thân thể, có lẽ Đường Xuân Minh muốn một ngày ba bữa no vẫn còn khó khăn.

Trong không gian đúng là có dự trữ lương thực, nhưng không có nguồn gốc hắn cũng không dám quang minh chính đại lấy ra, coi như mình muốn ăn cũng chỉ có thể giấu người len lén lấy ra.

Thực sự là sầu muộn a, bây giờ trong tay không có bạc, bằng không có thể nhờ người từ trấn trên lấy chút gạo trắng trở về che mắt người khác. Nguyên chủ là một người thành thật, lão đồng sinh khi chết đi cũng ý thức được điểm này, vì vậy khi giao của hồi môn mẹ đẻ lưu lại cho hắn đã ngàn dặn vạn dò, những đồ hồi môn này đều phải tự  mình thu cẩn thận không thể giao nộp cho nhà chồng, chỉ lo ca nhi ngoan nhà mình bị người khác dụ dỗ một hồi liền nộp toàn bộ ra ngoài, đem bạc cầm trong tay mình lưng cũng có thể ưỡn thẳng hơn người một chút. Vì vậy, dù cho Triệu a ma cùng Triệu Đại Hổ khuyên bảo làm sao, Đường Xuân Minh cũng không đem những trang sức hồi môn kia lấy ra.

Đến sau khi bị đuổi ra ngoài, ngoại trừ hai mẫu ruộng hai người cũng không có đồng nào, Đường Xuân Minh cũng không thể để cho mình cùng trượng phu ăn gió nằm sương, liền đem hầu hết của trang sức hồi môn lấy ra, hắn cũng mạnh dạn hơn, coi như phân gia cũng phải đem những tháng ngày sống được rất tốt không thể khiến người ta xem thường, vì vậy sau ki bỏ ra hơn hai mươi lượng bạc xây ba gian phòng lớn liền xây thêm hai gian sương phòng.

Những tháng ngày sau khi phân ra cũng rất gian khổ, Đường Xuân Minh khó khăn tích được một chút tiền sau khi trượng phu hiếu kính Triệu a ma, nhưng đám người kia có thể bòn rút được bao nhiêu liền đào bấy nhiêu. Đường Xuân Minh nhớ vô cùng rõ ràng, bây giờ số tiền tích cóp trong nhà cũng chỉ còn lại không đến một trăm đồng.

Hết chương 3.