Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan) - Chương 78: Phiên ngoại 1




Trong một gian phòng bệnh cao cấp, thanh niên sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, một nam nhân thân hình cao lớn đẩy cửa bước vào, cẩn thận sờ lên mặt thanh niên, cẩn thận cảm nhận nhịp tim của thanh niên vẫn còn đang hôn mê kia, lúc này mới đi vào phòng tắm đem vòi nước của bồn tắm mát xa mở ra. Y đem người bế lên, cẩn thận đưa vào trong phòng tắm. Người ở trên giường đã hôn mê rất lâu, yêu cầu phải được chăm sóc thật tốt, nếu không thân mình nhất định sẽ bị phế bỏ.



“Ngươi có thể đi ra ngoài.” – nam nhân cao lớn đứng ở cửa, nói với một người thanh niên khác đang ngồi đối diện mình.



“Tôi nói này, tốt xấu gì tôi cũng là bạn của hắn. Còn anh là người nào? Không biết từ đâu chui ra, tự nhiên chạy tới chăm sóc cho hắn. Tôi không cẩn thận trông chừng, lỡ anh lại đem hắn đi bán mất. Hiện tại không phải đang có nạn buôn bán nội tạng đấy sao? Hai quả thận, mắt, giác mạc gì đó đều đáng giá a.” – thanh niên kia cười hì hì nói. Gã đặc biệt thích cái người nửa đường tự nhiên chạy tới chăm sóc cho bạn tốt của mình này. Chẳng biết tên bạn chí cốt của gã tu mấy đời mới có thể để một nam nhân như vậy cẩn thận chiếu cố. Phòng bệnh cao cấp này nằm một ngày vậy mà tốn mất năm ngàn đấy, đúng thật là có tiền, đáng tiếc không phải là đại cô nương.



Đuổi cái tên cả ngày cười cợt lưu manh kia đi, nam nhân cao lớn ôm lấy thanh niên vẫn còn đang hôn mê vào trong lòng, cẩn thận đặt vào trong bồn tắm mát xa. Tuy rằng hiện tại nội lực của y không còn mạnh như kiếp trước, nhưng mà vẫn còn một chút, giúp người trong lòng thư giãn gân cốt cũng không thành vấn đề.



Ước chừng qua khoảng hơn hai mươi phút, nam nhân mới bế thanh niên lên, dùng khăn tắm lau khô thân mình và tóc cho hắn, lúc này mới ôm người quay lại giường.



“Ngươi chừng nào mới chịu tỉnh dậy? Ta rất nhớ ngươi.” – Nam nhân cao lớn ở bên tai thanh niên nói song, liền kéo chăn mỏng đắp lên bụng cho hắn. Sau đó y lấy ra một chai tinh dầu, đổ một ít lên tay, lúc này mới chân chính giúp thanh niên vẫn còn đang hôn mê mát xa lưu thông máu.



Hai hàng lông mi dày khẽ run, Dương Dật cảm thấy có chút kỳ quái, hắn không phải đã chết rồi sao? Sao lại có cảm giác? Chẳng lẽ đây chính là cảm giác xuống địa ngục như trong tiểu thuyết?



Mở to mắt chớp chớp, trước mắt mông mông lung lung, trong phòng có chút tối, bốn bề tĩnh lặng, đây rút cuộc là chỗ nào? Dương Dật quay đầu nhìn mu bàn tay vẫn còn đang cắm kim tiêm của mình, a, hắn vậy mà đang ở bệnh viện?



Cả người mềm nhũn, Dương Dật thật vất vả mới có thể ngồi dậy, nhích lại phía đầu giường, ngay lúc đó có tiếng mở cửa vang lên.



Nam nhân cao lớn nguyên bản muốn bật đèn lên, tay bỗng dưng khựng lại, y nhìn đến cặp mắt đang mê mang nhìn về phía mình, tâm vẫn không thể buông lỏng, đồng thời từng tiếng từng tiếng cảnh báo trong lòng vang lên. Người này thật chính là người mà y muốn tìm sao? Chính là người quan trọng nhất đời y sao?



“Ngươi…” – tiếng nói khàn khàn vang lên.



“Đừng vội nói, ngươi vừa mới tỉnh lại, trước uống miếng nước.” – Nam nhân cao lớn vội rót một chén nước cấp thanh niên nhuận họng.



Dương Dật nhìn người nam nhân này, y cùng người trong trí nhớ của hắn phi thường giống nhau, không phải là dung mạo, mà là biểu tình, ánh mắt y nhìn hắn vô cùng quen thuộc, đây rút cuộc là chuyện gì xảy ra? Hắn rút cuộc bị làm sao vậy? Chẳng lẽ những năm tháng mà hắn trải qua kia chỉ là một giấc mộng? Dương Dật phi thường không cam lòng, không có khả năng, những chuyện hắn đã trải qua kia vô cùng chân thật, sao có thể là mơ được.



“Ngươi, ngươi, ngươi có phải là Trần Tĩnh không? Có đúng hay không?” – Dương Dật run rẩy nói. Hắn cho rằng người này chính là Trần Tĩnh. Có thể là mộng, cũng có thể là hắn đã xuyên trở về hiện tại, Trần Tĩnh của hắn cũng đuổi đến đây. Dương Dật biết, Trần Tĩnh sao có thể buông hắn được, gia hỏa này nhất định là đuổi theo hắn đến nơi này.



Nam nhân cao lớn vào thời điểm Dương Dật cho rằng mọi hy vọng đều tan biến rút cuộc gật đầu.



Dương Dật thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tuy rằng hiện tại thân thể hắn mềm nhũn nhưng chẳng biết lấy đâu ra khí lực, bật dậy, giữ chặt lấy Trần Tĩnh hôn lên.





“Tôi nói này, Trần Tĩnh, cái tên kia ba tháng trời không đánh răng, vậy mà anh cũng chịu được?” – Trương Nghĩa Phong đứng ở cửa cười bỉ, gã thực sự thấy kỳ quái, từ khi nào tên bạn chí cốt của gã lại ở cùng với nam nhân vậy?



“Cậu không nói tiếng nào cũng không ai bảo cậu câm đâu.” – giọng nói khàn khàn của Dương Dật lại lần nữa vang lên.



“Đừng nói nữa, trước đem thân thể dưỡng tốt rồi lại tính. Ngươi có thể ngồi ở đây một lúc, hiện tại đừng chọc A Dật, nếu không ta sẽ khiến ngươi cơm cũng nuốt không nổi đấy.” – Trần Tĩnh tức giận đối Trương Nghĩa Phong nói.



“Không thèm ở đây làm bóng đèn của hai người nữa. Ca ca đi ăn cơm, tìm muội tử non mềm nộn nộn mà ôm đây. Dương Dật, cậu phải cảm tạ tôi đấy nhé. Cái người này không biết từ đâu chui ra chạy tới tiếp cận cậu, tôi mỗi ngày đều phải chạy tới trông chừng, sợ ngày nào đó mấy thứ nội tạng trên người cậu không cánh mà bay mất đấy.” – Trương Nghĩa Phong nói xong, đóng cửa chạy mất. Bạn tốt tỉnh lại là chuyện tốt, gã phải đi chúc mừng một chút, hơn nữa đã lâu rồi gã không có cuộc sống về đêm, hiện tại rút cuộc có thể thoải mái hảo hảo ngoạn.



“Ngươi nằm nghỉ một chút, ta đi tìm bác sĩ tới xem xem.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật nói.




Dương Dật nhìn Trần Tĩnh đi ra ngoài, nước mắt hắn kìm nén từ nãy đến giờ rút cuộc xoát xoát rơi xuống. Người này rút cuộc đuổi tới tận đây, y thế mà thực sự đuổi theo hắn. Dương Dật đột nhiên cười ha ha, hắn còn có thể cùng với Trần Tĩnh ở bên nhau, thực sự rất hạnh phúc. Nhưng mà, thoáng cái hắn lại cảm thấy vô cùng lo lắng, nơi này cũng không phải đơn thuần như thế giới kia, sinh hoạt trong xã hội hiện đại có rất nhiều thứ có thể mê hoặc tâm trí con người.



Ba ngày sau, Trần Tĩnh đỡ Dương Dật chậm rãi ở trong sân đi qua đi lại. Tuy rằng hắn đã tỉnh lại, tinh thần cũng rất tốt, nhưng mà dù thế nào hắn cũng đã nằm trên giường tròn ba tháng. Bác sĩ nói thân thể hắn được chăm sóc rất tốt, sau khi tỉnh lại hai ngày là có thể ra viện rồi, đây tất cả đều là công lao của Trần Tĩnh. Còn cái tên Trương Nghĩa Phong kia, sau khi biết có Trần Tĩnh chăm sóc cho hắn rồi liền mỗi ngày chập tối mới đến thăm hắn, theo cách nói của tên kia thì, gã chỉ cần đến kiểm tra xem hắn có thiếu cái khí quan nào không, không thiếu liền xong.



“Thế nào rồi? Chân còn nhũn sao?” – Trần Tĩnh đỡ Dương Dật ngồi lên trên ghế dài. Hiện tại hắn vẫn phải ăn cháo, ngẫm lại, đã ba tháng trời rồi hắn không được ăn thịt, thế mà còn bị Trần Tĩnh bắt ăn cháo, thực là vô nhân đạo mà. Lần này, Trần Tĩnh không muốn cho Dương Dật ăn quá nhiều thứ bổ dưỡng. Đời trước chính là bởi vì bồi bổ quá nhiều, cho nên đến sau này Dương Dật dù ăn cái gì cũng không có hiệu quả. Đời này, Trần Tĩnh cho rằng, phải hảo hảo rèn luyện hắn, nhất định phải rèn cho hắn một thân thể thật tốt.



“Khá hơn nhiều rồi. A Tĩnh, ngươi chừng nào mới chịu cho ta ăn thịt? Ta thèm đến cả người vô lực luôn rồi.” – Dương Dật bất tri bất giác liền bắt đầu làm nũng.



“Mấy ngày nay ta đều ăn giống ngươi, ta thế nào không cảm thấy gì a. Qua hai ngày nữa mới có thể. Ngươi ba tháng nay đều ăn thức ăn lỏng, trước phải để dạ dày thích ứng một chút đã. Đúng rồi, hôm nay có cá, còn có canh bồ câu, bất quá ngươi vẫn không được ăn thịt.” – Trần Tĩnh cười xoa xoa đầu Dương Dật, tuy rằng ngoại hình cùng kiếp trước không giống nhau, nhưng là nụ cười kia vẫn quen thuộc như vậy.



Dương Dật nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, trên bụng được Trần Tĩnh đắp cho một cái thảm. Buổi chiều ngày hôm qua hắn mới về đến căn nhà này, là một căn biệt thự nhỏ. Phòng ở ở nơi này đặc biệt đắt, không nghĩ rằng Trần Tĩnh ở đây lại đặc biệt có tiền như vậy, có bản lĩnh hắn cũng bớt lo.



“Trần Tĩnh, chúng ta nói chuyện trước kia đi. Ta có chút nhớ bọn Tiểu Bảo. Ngươi đến đây từ lúc nào? Sau khi ta chết đã xảy ra chuyện gì?” – Dương Dật híp mắt hỏi.



“Ngày thứ ba ngươi đi, ta liền bồi ngươi, vẫn luôn bồi ngươi.” – Trần Tĩnh cười nói.



Dương Dật trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Tĩnh, đây là ý tứ gì, chẳng lẽ A Tĩnh cấp hắn hợp táng, chính hắn rõ ràng đã nói Trần Tĩnh phải tìm một người tốt để sống cùng kia mà.



“Ngươi tên ngốc này, ta cũng không biết phải làm gì với ngươi bây giờ, một sinh mệnh hảo hảo như vậy, ngươi sao có thể tùy tiện vứt bỏ.” – Dương Dật chặt chẽ cầm lấy tay Trần Tĩnh.




“Ngươi nhát gan, lại sợ tối, để ngươi ngốc một mình ngươi nhất định sẽ sợ hãi. Cũng từ khi đến thế giới này, ta mới biết được, nguyên lai ở đây dù là buổi tối cũng vẫn sáng trưng. Khó trách buổi tối ngươi đi đường tối sẽ sợ như vậy.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật nói.



“Tiểu Bảo bọn nó đều đã trường thành, ngay cả Tiểu Kỳ ngươi cũng không cần lo lắng, tuy rằng thân hình của nó nhỏ nhỏ gầy gầy giống ngươi, nhưng mà kỳ thực trong cả bốn huynh đệ, nó là đứa công phu cao nhất. Con có hai ca nhi, tiểu tử Tần Hiên kia rất ổn trọng, nó lại thích ca nhi nhà chúng ta như vậy, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bọn chúng, ngươi không cần lo lắng. Còn có Tiểu Bảo, Long Ngạo sẽ chiếu cố nó. Hiện tại chúng ta chỉ cần hảo hảo sinh hoạt là được rồi.” – Trần Tĩnh thở dài nói. Thời điểm y vừa tới nơi này cũng rất nhớ hài tử, còn có Dương Dật, y nhớ hắn đến muốn phát điên. Nhưng là, y nhịn xuống, một mực nỗ lực kiếm tiền, tuy rằng y cũng đi tìm Dương Dật, nhưng mà cả nước có nhiều người tên giống hắn như vậy, y cũng không dám loạn nhận. Hơn nữa, y còn xem không ít tiểu thuyết xuyên không, sau đó lại càng không dám tùy tiện xằng bậy, sợ bởi vì y sợ sự quấy nhiễu của mình sẽ khiến mình và Dương Dật kiếp trước không thể gặp mặt.



Sau đó, y ở rất nhiều thành phố lớn trên cả nước mở quán bar, chỉ cần có người ở quán bar bị thương, đặc biệt là bị thương do dao nhỏ đâm vào ngực, y sẽ đều hỏi đến đầu tiên. Mà sau mười năm chờ đợi, cuối cùng quản lý ở một phân bộ quán bar truyền đến tin tức, có một người tên Dương Dật bị người dùng dao đâm vào tim. Trần Tĩnh thật sự hưng phấn, sau đó, y ở thời điểm Dương Dật thoát khỏi nguy hiểm liền đuổi tới. Về sau, y vẫn luôn thật cẩn thận chăm sóc hắn. Tuy rằng trong lòng cũng lo lắng đây không phải là A Dật của mình, nhưng là, có một số việc, dù không dám chắc y cũng vẫn phải làm.



“Chuyện sao có thể chỉ dễ dàng như vậy. Đúng rồi, A Tĩnh, ngươi tới đây khi nào?”



“Ta tới đây rất lâu rồi, cũng được mười mấy năm.” – Trần Tĩnh nhẹ nhàng xoa Dương Dật, có chút không đã ghiền, dứt khoát đem hắn ôm vào trong ngực luôn.



Dương Dật nhìn Trần Tĩnh, gia hỏa này mười mấy năm vậy mà vẫn kiên trì tìm mình, không bị những mỹ nữ non mềm kia câu dẫn đi mất. Nghĩ vậy, khóe miệng hắn không nhịn được mà cong lên, này nói lên điều gì, chứng tỏ Trần Tĩnh vĩnh viên yêu hắn nhất đấy.



“Đây là cá hấp Salmon, từ từ ăn, dạ dày của ngươi hiện tại còn chưa khôi phục hoàn toàn. Ta không muốn thân thể ngươi ở kiếp này lại kém như vậy, chúng ta phải cùng sống đến 99 tuổi có được không.” – Trần Tĩnh đối Dương Dật đang chậm rãi ăn nói.



“Không thành vấn đề, lần này ta chính là muốn dưỡng cho thân thể thật tốt, để có thể cũng A Tĩnh qua cả đời, cũng sẽ không nửa đường chết thẳng cẳng như vậy nữa.” – Dương Dật cầm cái muỗng múc một khối thịt cá bỏ vào trong miệng. Tuy rằng không phải là loại thịt mà hắn muốn ăn, nhưng dù sao thịt cá cũng là thịt. Hắn thỏa mãn nhấm nháp thịt cá tươi mới, đáng tiếc hơi ít, Trần Tĩnh chỉ cho hắn ăn mỗi một miếng nhỏ.



Buổi tối, sau khi Trần Tĩnh giúp Dương Dật tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, hắn không quá nguyện ý ngủ một mình, hắn muốn Trần Tĩnh lưu lại ngủ với mình. Tuy rằng hắn đối Trần Tĩnh không có cảm giác xa lạ gì, nhưng Trần Tĩnh lại không dám lưu lại.



Trước kia Trần Tĩnh cũng không nghĩ nhiều, nhưng từ sau khi đến nơi này y mới chậm rãi hiểu ra, nơi này chỉ có nữ nhân mới có thể sinh hài tử, nam nhân thì không thể. Ở đây, hán tử và ca nhi không có phân biệt. Trước kia, thời điểm sau khi bọn họ làm xong, Dương Dật còn hạnh phúc đắc ý tươi cười, kỳ thực chính là vì tiểu tử đó nghĩ rằng thượng được y rất đáng kiêu ngạo đi.




“A Tĩnh, ngươi bồi ta ngủ được không? Ta không muốn ngủ một mình.” – Dương Dật giữ chặt lấy Trần Tĩnh đang muốn đi ra ngoài, hai mắt trông mong nhìn y, làm ra bộ dáng đáng thương hề hề.



“Được.” – Trần Tĩnh dưới sự chờ mong của Dương Dật liền lưu lại phòng.



Sức lực của Dương Dật đã khôi phục một ít, tuy rằng chân vẫn còn có chút vô lực, nhưng mà cánh tay đã cử động rất tốt rồi.



Thời điểm Trần Tĩnh nằm xuống bên người hắn, Dương Dật liền không chịu an phận. Nguyên nhân Dương Dật không cảm thấy xa lạ với Trần Tĩnh, là bởi vì khuôn mặt và dáng người của y so với kiếp trước rất giống nhau, đẹp đến mức Dương Dật nhìn đến chảy cả nước miếng.



Nằm một hồi lâu, cánh tay của hắn liền lén lút hướng đến eo Trần Tĩnh sờ soạng, chuyển chuyển một chút liền tiến vào bên trong áo ngủ của y. Đầu tiên ở trên eo lưu luyến một lúc, sau đó lại ở cơ bụng vẽ vòng tròn mấy lượt, cuối cùng linh hoạt tiến vào trong quần ngủ của y.




Nhảy mắt, Dương Dật liền sờ tới một thứ nóng bỏng, ngạnh sinh sinh đại gia hỏa. Ngay lập tức, tay y giống như bị kinh hách, lập tức lùi về. Lúc này, cánh tay được bảo dưỡng thật tốt kia của hắn bị bàn tay to lớn của Trần Tĩnh bắt lấy, đè lại nơi đó.



“A Dật, là tự ngươi châm lửa, liền chính mình tới dập.” – giọng nói của Trần Tĩnh khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu hắn.



“Ngươi làm hay ta làm, để ta giúp ngươi.” – lúc này đột nhiên Dương Dật nhớ tới một sự kiện vô cùng khủng bố, A Tĩnh của hắn có ý định phản công hay không a. Đời trước bởi vì A Tĩnh là ca nhi, cho nên sẽ không có ý nghĩ đó, nhưng là, đời này, Trần Tĩnh có thể so cùng hắn, hỗn trong xã hội lâu như vậy, vậy rút cuộc là có phản hay không phản. Dương Dật rút cuộc rối rắm rồi.



“A Dật, đời trước ngươi làm còn chưa đủ nhiều sao, thế nào cũng nên đến phiên ta đi.” – Trần Tĩnh đột nhiên cười nói.



Nháy mắt, tâm Dương Dật liền lạnh thấu. Hắn vậy là coi như xong, đời này hắn so với Trần Tĩnh vẫn giống như đời trước, tay nhỏ chân nhỏ, luận võ lực cùng A Tĩnh, hắn chết lúc nào cũng không biết.



“A Tĩnh, ngươi không thể như vậy, ta sợ đau, đặc biệt sợ.” – Dương Dật vội vàng nói.



“Ha ha, dọa ngươi rồi, chỉ là dùng tay, ta sẽ không cưỡng ép ngươi, yên tâm.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật nói. Y vẫn luyến tiếc làm Dương Dật không cao hứng. Người này chính là động lực để y sống sót, cũng là nguyên nhân mấy năm nay y nỗ lực kiếm tiền, y muốn để A Dật được hưởng sinh hoạt tốt nhất.



Dương Dật đột nhiên nghĩ đến, Trần Tĩnh ở nơi này cũng mười mấy năm, y không tìm người đến giải tỏa sao? Đây chính là đại sự a. Gia hỏa này còn mở nhiều quán bar như vậy, sao có thể còn đơn thuần như kiếp trước được.



“Được, ta giúp ngươi. Nhưng là, ngươi nói cho ta biết, ngươi có hay không cùng nữ nhân hoặc nam nhân thử qua.” – Dương Dật bò tới bên người Trần Tĩnh hỏi.



“Tiểu tử thúi, ngươi đây là đang tính sổ sao? Vậy ngươi nói, trước kia có hay không tìm qua nam nhân hoặc nữ nhân khác?” – Trần Tĩnh ở trên mông Dương Dật vỗ một cái.



“Ngươi nói cái gì, ta còn là xử nam a.” – Dương Dật lập tức hét lớn.



“Ha ha ha, ngươi đã hai mươi lăm tuổi, thế mà vẫn còn là xử nam.” – Trần Tĩnh vừa nghe được câu trả lời của Dương Dật thì cao hứng vô cùng, tuy rằng lời của y nói ra có cảm giác như đang chê cười hắn, nhưng thực ra là bởi vì y vui vẻ. Kỳ thực, hơn mười năm nay, y cũng chưa từng tìm người nào khác, một lòng tìm kiếm A Dật.



Thời điểm Dương Dật bị Trần Tĩnh cười ra tiếng, bỗng nhiên phát giác đã hai mươi lăm tuổi rồi mà còn là xử nam cũng đủ mất mặt, thẹn quá thành giận, hắn liền một ngụm cắn lên miệng Trần Tĩnh. Trên tay cũng không nhẹ không nặng niết đại gia hỏa đã ngạnh đến phát tím kia.



“Được rồi, đừng nóng giận, ta trừ ngươi ra trong lòng không chứa nổi người nào khác, vẫn luôn một lòng tìm kiếm ngươi, nếu như thực sự không tìm thấy, một đời này cũng sẽ chỉ sống một mình.” – Trần Tĩnh nói ra những lời này khiến Dương Dật đặc biệt cao hứng, hắn bắt đầu nghiêm túc đi lấy lòng tiểu Trần Tĩnh. Chỉ là cánh tay vừa mới khôi phục một chút sức lực, lăn qua lăn lại khiến nơi đó cũng mềm luôn. Cuối cùng, đêm hôm đó, bàn tay to của Trần Tĩnh nắm lấy bàn tay mảnh dài của Dương Dật giúp y giải quyết vấn đề sinh lý. Vấn đề ai trên ai dưới hai người vẫn như cũ không giải quyết được.



Gia hỏa kia của Dương Dật được Trần Tĩnh dùng miệng hầu hạ, đó là do Trần Tĩnh cấp hắn khen thưởng vì đã thủ thân như ngọc. Tuy rằng chuyện này Trần Tĩnh cũng không quá để ý, nhưng thời điểm y biết được, vẫn là vô cùng vô cùng vui vẻ.