Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan) - Chương 77




“A Tĩnh, có phải trời sáng rồi không? Mau đưa ta đến đình nhìn nhà của chúng ta, còn có hài tử.” – thời điểm Trần Tĩnh uy Dương Dật ăn xong, hắn liền nói.



Trần Tĩnh không biết phải nói gì, cứ như vậy kinh ngạc nhìn Dương Dật, bất tri bất giác hai hàng lệ cứ thế chảy ra từ khóe mắt y.



“A Tĩnh, ngươi làm sao vậy?” – Dương Dật đưa tay mò tới mặt Trần Tĩnh, cảm giác ẩm ướt này… là Trần Tĩnh khóc. Tâm Dương Dật đột nhiên co rút đau đớn, người này dù đau đến chết cũng không kêu lấy một tiếng, vậy mà, bây giờ vì hắn, rơi lệ.



“Đừng khóc, A Tĩnh, đừng khóc! Nếu như ta đi rồi, người cũng có thể sống những ngày nhẹ nhàng. Thân thể ta không tốt, những năm này ngươi chăm sóc hài tử còn không dụng tâm bằng chăm sóc cho ta. Kỳ thực, trong lòng ta vô cùng cảm động. Ngươi biết không, ta thích ngươi, yêu ngươi, thế nhưng nếu so với sủng ái ngươi dành cho ta, tất cả đều không đáng gì cả.” – Dương Dật nói xong nước mắt cũng rất nhanh rơi xuống. Hắn biết mình trước kia đã làm không ít chuyện khiến Trần Tĩnh dở khóc dở cười, cho dù hắn có làm sai chuyện gì, A Tĩnh cũng chưa từng giận hắn. Những năm này, Trần Tĩnh một mực sủng ái hắn, bao dung hắn, mười năm như một đều ngày ngày chiếu cố chăm sóc, người ta nói không sai, ở lâu mới biết được lòng người.



Trần Tĩnh không nói gì thêm, y cúi đầu hôn lên vệt nước mắt trên mặt Dương Dật, ôm lấy người ngồi ở đầu giường đi đến đình nghỉ mát trên nham bích.



“A Dật, ngươi nhất định sẽ sống, ta sẽ ở cạnh ngươi, sẽ không bao giờ để ngươi một mình.” – Trần Tĩnh ôm Dương Dật ngồi ở trong đình, thần sắc phi thường nghiêm túc nói.



“Thân thể của ta ta tự mình hiểu rõ, ngươi cũng đừng mỗi ngày đều truyền nhiều nội lực cho ta như vậy, rất lãng phí. Ta đi rồi, ngươi lại tìm một người để gả, nhất định phải tìm một người tốt với ngươi, thương ngươi, còn có, nhất định phải thỏa mãn ngươi. Ngươi nhất định không thể đi cùng ta, A Tĩnh. Ngươi còn phải trông chừng hài tử lớn lên, Tiểu Kỳ mới chỉ có mười lăm tuổi, đứa nhỏ kia còn nhỏ như vậy, ngươi phải ở bên trông chừng nó, đừng để nó lấy nhầm ca nhi cường hãn, ta còn sợ nó bị khi nhục đấy.” – ánh mắt Dương Dật vô thần, thẳng tắp nhìn ra xa xa, biểu lộ như thể hắn nhìn thấy đám hài tử đang làm cái gì.



Nước mắt Trần Tĩnh lần nữa rơi xuống, cả đời này y đều làm cường nhân, hôm nay chính thức mới hiểu cảm giác yếu đuối vì một người.



“A Dật, đời này trừ ngươi ra, ta làm sao còn có thể yêu thích người khác. Sủng cũng đã sủng ngươi nhiều năm như vậy. Kỳ thực có nhiều khi ta cảm thấy ta dưỡng ngươi như dưỡng hài tử, dù là bọn Tiểu Bảo cũng không thể chiếm của ta nhiều tâm tư như ngươi. Hiện tại ta đã không có khả năng buông ngươi ra rồi. Cho dù là ngươi rời đi, ta cũng không muốn để ngươi một mình đi đến địa phương lạnh như băng ấy. Không có ta che chở, ngươi bị người khác khi dễ thì phải làm sao bây giờ? Chỉ nghĩ đến việc sẽ có người khi dễ ngươi, không có ta che chở ngươi nhất định sẽ rất khổ sở, ta liền không bỏ xuống được.” – Trần Tĩnh nhẹ nhàng xoa xoa đầu Dương Dật, chậm rãi nói.



“A Tĩnh, ngươi đúng là biết cách làm cho ta cảm động.” – Dương Dật nói xong nở nụ cười, hắn gượng người ngồi dậy, mò mẫm hôn Trần Tĩnh.



“A” – Tiểu Kỳ vừa xuất quan liền nhìn thấy cha hôn a mỗ nó, nó liền đem thanh âm nuốt trở về.



Trần Tĩnh ra dấu im lặng, y không muốn quấy rầy đến hưng trí của Dương Dật.



Dương Dật từng chút từng chút một hôn xuống, từ khi bị Trần Tĩnh đánh bột bạt tai, trong đầu hắn liên tục xuất hiện những âm thanh kỳ quái, thậm chí kể cả khi ngủ những âm thanh đó cũng không biến mất, khiến hắn căn bản không có tâm tư làm chuyện như vậy.



Dương Dật mò mẫm cắn lấy điểm đỏ trên ngực y, hắn biết rõ đây là địa phương mẫn cảm nhất của Trần Tĩnh, chỉ cần cắn nhiều một chút, Trần Tĩnh sẽ chống đỡ không được, mặc hắn bài bố. Không đúng, phía trên này như thế nào lại ẩm ướt như vậy, lại còn mặn mặn, giống như còn có mùi máu tươi? Hắn hôm nay còn chưa có cắn bị thương Trần Tĩnh a.



“A Dật!!!” – Trần Tĩnh ôm chặt lấy Dương Dật, đem đầu của hắn vùi vào trong ngực mình, tại sao có thể như vậy.





“Tiểu Kỳ, mau đi gọi các ca ca ngươi tới!!!” – Trần Tĩnh đối với nhi tử đã ngốc lăng một bên nói.



Máu mũi Dương Dật từng giọt từng giọt rơi xuống, hắn rút cuộc biết, chính mình sợ là đã chảy máu mũi rồi đi. Thật là không có tiền đồ, đã là lão phu lão thê nhiều năm như vậy, vậy mà suy nghĩ đến thân thể Trần Tĩnh hắn lại có thể chảy máu mũi.



“Tần Hiên ca ca, ngươi nhanh nhanh đến đình xem cha và a mỗ, ta đi gọi các ca ca.” – Tiểu Kỳ vừa đi đến chân núi thì gặp Tần Hiên đang mang đồ lên.



Tần Hiên nhìn Tiểu Kỳ chạy như một cơn gió, không hiểu chuyện gì xảy ra, gấp gáp vội vàng như vậy, chẳng lẽ… linh quang chợt động, Tần Hiên rất nhanh nghĩ đến một khả năng, liền nhanh chóng chạy đến sơn cốc.



“A Tĩnh, ta làm sao thế này? A Tĩnh, ta nhìn thấy ngươi rồi, thực sự nhìn thấy ngươi rồi, ta nhìn thấy ngươi rồi này, A Tĩnh.” – Dương Dật vui vẻ cười rộ lên, hắn đưa tay sờ lên mặt Trần Tĩnh. Khuôn mặt của y vẫn anh tuấn như vậy, tựa như ngày đầu bọn họ gặp nhau, ngoại trừ một chúng lắng đọng qua năm tháng thì chẳng có gì thay đổi, vẫn còn trẻ trung như thế. Hắn kỳ thực cũng không sợ chết, hắn đi rồi, Trần Tĩnh sẽ được tự do, người này rút cuộc sẽ không cần vì hắn mà lo toan nữa, tốt xấu gì, y sống sẽ tự tại hơn rất nhiều.




“A Tĩnh, đừng khổ sở, nếu như ta đi rồi, ngươi phải hảo hảo chăm sóc cho hài tử. Nhất định phải tìm cho mình một người thật tốt, một người có thể chăm sóc cho ngươi, ngàn vạn lần đừng tìm người giống ta, nếu như ngươi dám tìm một người giống như ta, dù là có xuống địa ngục ta nhất định cũng sẽ bò lên kéo ngươi theo cùng.” – Dương Dật vừa cười vừa nói, hắn đưa tay lau mặt một cái, trên ống tay áo thấm toàn là vết máu đỏ tươi chói mắt. Hắn biết rất có thể mình đây là hồi quang phản chiếu. Khó trách, mấy ngày nay hắn một mực cảm thấy lạnh, rất lạnh, nguyên lai cỗ thân thể này đã sớm như đèn cạn dầu.



“A Tĩnh, ta nói cho ngươi nghe một chuyện, ta kỳ thực không phải là Dương Dật kia. Ta biết, người ngươi thích nhất định là ta. Lúc Tiểu Bảo ba tuổi, cái lần Dương Dật ngã bị thương đầu ấy, kỳ thực sau khi tỉnh lại là ta. Ta là một linh hồn đến từ một địa phương rất xa, Dương Dật nguyên bản vốn đã chết rồi. Về sau khi ta cùng ngươi ở cùng một chỗ, khi đó ta vẫn cảm thấy kỳ quái, kỳ quái ngươi vì sao đối với một người không thích mình tốt như vậy. Về sau, ta cảm thấy, kỳ thực là do ngươi quá có trách nhiệm, bởi vì a mỗ của Dương Dật cứu ngươi, chỉ vì lúc chết nhờ ngươi chiếu cố hắn, sau đó lại là vì Tiểu Bảo, ngươi mới không muốn vứt bỏ hắn và Tiểu Bảo. Kỳ thực, với khả năng của ngươi, dù ngươi muốn rời đi, bất kể ai cũng không thể ngăn cản được, huống chi lại là con ma ốm Dương Dật kia.” – Dương Dật đem máu đều cọ hết lên ngực Trần Tĩnh, vừa cười vừa nói.



“Ngươi tên gì có thể nói cho ta biết được không? Kỳ thực sau khi ngươi tỉnh lại không bao lâu ta đã biết ngươi không phải là Dương Dật nguyên bản rồi. Dương Dật căn bản không biết làm rượu nho, chỉ là vì ngươi không muốn nói, cho nên ta cũng sẽ không hỏi. Ta vốn nghĩ, ngươi chính là thần linh trên núi nhập vào trên người Dương Dật.” – Trần Tĩnh nâng mặt Dương Dật lên, nhẹ nhàng hôn đến khóe miệng đầy máu của hắn.



Dương Dật nhẹ liếm lấy bờ môi Trần Tĩnh – “Ta tên là Dương Dật, đến từ C quốc. Ta thực sự rất không may a, bị người ta đâm cho một dao, chính là chỗ này.” – Dương Dật chỉ chỉ ***g ngực mình, kỳ thực, lúc ấy hắn ngay cả đau đớn cũng không có cảm giác liền đã trước mắt tối sầm, đi đến nơi này.



“Ngươi biết không, hôm đó ta đi quán bar uống rượu, bời vì có người cản trở ta xem biểu diễn, ta đẩy hắn một cái, sau đó bị người ta một đao đâm qua, lần nữa mở mắt đã nhìn thấy ngươi rồi.” – Dương Dật buồn cười nói. Thế giới thật sự quá thần kỳ, nếu như không phải tự mình trải nghiệm, hắn căn bản cũng không tin có chuyện xuyên việt này.



Quán bar Trần Tĩnh cũng đã từng đi rồi, Thượng Kinh cũng có một cái, là do cái tên Long Ngạo kia mở, chẳng lẽ Long Ngạo và Dương Dật đến cùng một chỗ?



“Chúng ta nơi đó có ô tô, xe lửa, máy bay, thuyền ca nô, tốc độ đều rất nhanh. Nếu như dùng ô tô đi Thượng Kinh chỉ cần một ngày là đủ rồi, máy bay thì chỉ cần ngồi một canh giờ có thể đến, đáng tiếc ngươi không thể đến nơi đó nhìn xem.” – đồng tử Dương Dật có chút co rụt, thật giống như hắn có thể thấy được tình cảnh kiếp trước, tuy rằng ở nơi đó hắn không có thân nhân, nhưng mà nơi đó vẫn khiến hắn vô cùng tưởng niệm.



“Thật thần kỳ.” – Trần Tĩnh nói.



“Cha, a mỗ, con đem sủi cảo đến rồi.” – Tần Hiên đem thực hạp đến gần nói. Hắn nhìn thấy vết máu loang lổ trên ngực a mỗ, mà hai mắt của cha hôm nay lại đặc biệt sáng, từ khi cha sinh bệnh đến nay, đôi mắt xinh đẹp kia đã mất đi một ít thần thái, lần này nhìn đến, Tần Hiên có dự cảm bất hảo, tựa như hồi quang phản chiếu.




Dương Dật ngẩng đầu nhìn hướng Tần Hiên, hắn lo lắng hai đứa ca nhi đã bị mình làm hư kia. Tiểu Kỳ ngược lại không có vấn đề, tiểu tử ấy rất biết điều, thân thể không tốt, Trần Tĩnh cũng không nỡ giáo huấn nó. Nhưng hai ca nhi thì không như vậy, chính là do hắn đem hải tử làm hư, nếu như hắn không còn nữa, hai ca nhi gây họa có thể sẽ bị A Tĩnh đánh chết.



“Tới, A Hiên.” – Dương Dật kêu lên.



Tần Hiên đi đến bên người Dương Dật quỳ xuống.



“A Hiên, cha biết ngươi là hảo hài tử, cũng yêu thích Quân An Quân Hạo. Ngươi hiện tại thích bọn nó thì phải thương bọn nó, sau này phải một mực yêu bọn nó, nếu như bọn nó có làm sai chuyện gì, ngươi cũng phải nhân nhượng một ít. Hai hài tử kia bị cha dạy hư rồi, nếu như bọn nó làm sai điều gì, ngươi phải nhắc nhở bọn nó, không nên vứt bỏ, được không? Kỳ thực hai hài tử kia rất thích ngươi, cha có thể nhìn ra được.” – Dương Dật nhìn Tần Hiên nói.



“Cha, ra sẽ chăm sóc tốt cho Quân An Quân Hạo, tựa như a mỗ chăm sóc cho ngài, ta cũng không nỡ để bọn họ mất hứng.” – Tần Hiên cầm chặt lấy cánh tay đang duỗi ra của Dương Dật.



“Ân, có những lời này của ngươi, cha yên tâm. Ngươi đi xuống đi, cha muốn ở đây ngốc với a mỗ ngươi một chút.” – Dương Dật phẩy tay nói.



Dương Dật không nói gì nữa, hắn tựa ở trong ngực Trần Tĩnh im lặng, Trần Tĩnh cũng im lặng nhìn hắn.



“A Tĩnh, ta đi rồi ngươi đem ta chôn ở chỗ này đi. Như vậy ta có thể nhìn thấy nhà của chúng ta, còn ngươi nữa, nhớ rõ, nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải… hạnh phúc.” – đây chính là câu nói cuối cùng của Dương Dật ở thế gian này.



Khí tức của Dương Dật càng ngày càng yếu, thần thái trong mắt cũng dần dần tắt đi.



Thời điểm người trong nhà chạy tới, bọn họ nhìn thấy a mỗ của như vậy lặng yên ôm lấy cha, mà cha của bọn họ cũng giống hệt như trước kia, lặng yên nằm trong ngực a mỗ.




Hai ngày sau, trong đình có thêm một bộ quan tài bằng thủy tinh, mà bên phải đình cũng được Trần Tĩnh đào ra một cái động rộng rãi.Quan tài bằng thủy tinh được đặt trên bệ đá trong sơn động, Dương Dật yên tĩnh nằm ở bên trong, sắc mặt vẫn hồng nhuận tựa như lúc còn sống.



“Long Ngạo, ngươi đi đi, ta đã quyết muốn cùng hắn, ngươi cũng không cần ngăn cản ta. Tiểu Bảo đành nhờ ngươi chiếu cố.” – Trần Tĩnh đối với Long Ngạo muốn nói lại thôi nói.



Long Ngạo nhìn Trần Tĩnh, hắn vốn không phải là tới để khuyên Trần Tĩnh a, hắn là muốn nói một chuyện khác.



“Ta không phải tới khuyên ngươi. Là thế này, ngươi phải nhớ kỹ nhé Trần Tĩnh, ngày 24 tháng 8 năm 2040, ngày đó ngươi nhất định không được gọi ta về nhà, ta không muốn lại dẫm vỏ chuối ngã chết, cái chết này, chết tiệt, thực sự là quá oan ức rồi.” – Long Ngạo nói.




“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.” – Trần Tĩnh có chút nghi hoặc nhìn về phía Long Ngạo.



Nhìn Trần Tĩnh nghi hoặc, Long Ngạo cũng không biết phải giải thích thế nào, cái chuyện này mà giải thích chắc còn lâu mới xong mất.



“Ngươi không cần phải hiểu, chỉ cần ngươi nhớ kỹ những lời này là được. Ngươi cùng Dương Dật có thể tái tục tiền duyên, nhất định phải nhớ kỹ, không được để ta về nhà đấy.” – Long Ngạo sau khi nói xong liền cạy ra khỏi sơn động đặt quan tài thủy tinh.



Trần Tĩnh nghĩ mãi cũng không rõ liền không thèm nghĩ nữa. Y nhìn người an tường nằm trong quan tài kia, để Dương Dật một mình nằm ngủ ở nơi này y phi thường lo lắng, người này phải đặt ở dưới mí mắt mình y mới có thể yên tâm.



“A Dật, mấy ngày nay không có hảo hảo ở cùng ngươi, thực xin lỗi, bất quá, ngươi yên tâm, mọi chuyện đều đã làm xong cả rồi, về sau ta sẽ đều cùng ngươi, một mực đều cùng ngươi.” – Trần Tĩnh nói xong bước vào quan tài thủy tinh vẫn còn rộng, thò tay đem nắp quan tài mở ra một nửa đậy lại, nhìn cửa động đã bị y dùng cự thạch lấp lại. Hài tử chắc sẽ không tiến vào, y đã để lại thư, bọn chúng sẽ không dám làm bậy.



Trần Tĩnh sửa sang lại quần áo Dương Dật, cuối cùng hôn một chút lên khóe miệng hắn, lúc này mới nằm xuống ôm lấy eo Dương Dật, nhắm mắt lại. Trầm miên này quả nhiên đủ độc, thời gian ngắn như vậy, ngay cả công lực của y cũng chống đỡ không nổi.



Trong sơn động đốt hai ngọn nến đỏ, lần đầu tiên Trần Tĩnh mặc vào quần áo trang sức của ca nhi, y nghiêng thân nằm vào bên người Dương Dật, để Dương Dật gối lên cánh tay mình, tay kia vòng qua eo hắn, hô hấp càng ngày càng yếu. Nến đỏ cũng từng chút từng chút một tắt đi, thời gian trong sơn động thoáng cái như dừng lại vĩnh viễn.



“Hỗn đản, ngươi thả ta ra!!!” – Tiểu Bảo đẩy tay Long Ngạo ra, hắn muốn đem a mỗ từ trong sơn động ra ngoài. Tuy rằng cha đi rồi, bọn họ đều rất khổ sở, nhưng mà a mỗ sao có thể cứ vậy mà vứt bỏ bọn họ kia chứ. Như thế nào có thể cứ như vậy đi theo cha.



“Ngươi không được nháo, mở ra cửa đá có thể đem toàn bộ sơn động này hủy, ngươi thực sự muốn hài cốt của cha và a mỗ ngươi không còn sao? Hơn nữa, trên thư a mỗ ngươi đã nói, y đã uống trầm miên, dù ngươi có thể đem y ra cũng không thể cứu sống, độc này trên đời không có thuốc giải a.” – Long Ngạo đối Tiểu Bảo hai mắt đỏ bừng nói.



“Các ngươi sao lại không coi chừng a mỗ, sao lại để a mỗ cùng cha đi rồi, y cứ như vậy bỏ lại tất cả chúng ta mà đi.” – Tiểu Bảo quỳ dưới đấy gào khóc.



“Ca ca, ca ca, ngươi đừng khóc!!!” – Tiểu Kỳ nước mắt lưng tròng nói. A mỗ rõ ràng nói muốn ở lại cùng cha, nó chỉ mới xuống núi lấy thức ăn trưa đưa lên cho a mỗ, kết quả, nó vừa trở lại đã không thấy người đâu, cha không còn, a mỗ cũng không ở.



Long Ngạo nhìn mấy người khóc thành một đoàn, hắn cũng muốn nói, kỳ thực hai người kia cũng là cha nuôi của hắn. Long Ngạo đột nhiên nhớ tới một sự kiện – “Móa, Trần Tĩnh, quả nhiên là ngươi làm. Bởi vì Tiểu Bảo yêu thích ta, ngươi liền mẹ nó để ta trượt vỏ chuối té chết đến nơi này, cái tên âm hiểm này a.” – Long Ngạo phi thường sinh khí. Hắn tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho mấy người đang thương tâm gần chết này đâu.



Long Ngạo cứ mỗi lần nhớ tới câu nói kia liền sinh khí – “Ngươi nếu không chết, vậy Tiểu Bảo phải làm sao bây giờ? Tiểu gia hỏa kia thích ngươi như vậy, cho nên, tuy rằng ngươi đã nhờ ta hôm nay đừng gọi ngươi về nhà, nhưng mà ta vẫn quyết định tiễn người đến chỗ Tiểu Bảo.” – Đây chính là câu nói cuối cùng của Trần Tĩnh mà kiếp trước Long Ngạo nghe được.



TOÀN VĂN HOÀN