Chu Thuật Hoài thấy trong một ngày mà có hai người tới cửa nhà mình, mặc dù Tư Vân không nói gì nhưng hắn cũng đoán được điều gì đó.
Anh cũng không hỏi gì nhiều, chỉ nói với Tư Vân nếu không muốn làm thì không cần làm.
Không làm giáo viên cũng không sao.
Dù thế nào anh cũng ủng hộ hết lòng..
"Năm nay em muốn tham gia thi đại học, trong thời gian này em có thể ở nhà ôn luyện thật tốt."
Tư Vân bôi kem lên người, lắc đầu: "Không được, hợp đồng đã ký rồi. Nếu họ để em đi thì họ sẽ phải bồi thường tiền, nhưng nếu em tự đi thì em mới là người vi phạm hợp đồng."
Chu Thuật Hoài đứng ở một bên thay quần áo ngủ cho Oánh Oánh, nghe nói như vậy, cũng cảm thấy có lý.
Anh mặc bộ đồ ngủ cho cô bé, dẫn vào nhà vệ sinh, lúc này mới nói: "Được rồi, em đi ngủ trước đi, anh đưa Oánh Oánh về phòng."
Chu Thuật Hoài đưa Oánh Oánh vào phòng con mình, làm theo gợi ý của Tư Vân, đã kê cho cô bé một cái giường nhỏ.
Bốn phía đều có rào chắn, đề phòng ban đêm nằm ngủ bị rơi xuống.
Các phòng ở gần nhau, nếu để cửa mở, ban đêm nếu cô bé khóc, hai người cũng có thể nghe thấy.
Trước khi đi ngủ Tư Vân không cho cô bé uống nước hay ăn hoa quả, thế nên ngủ đến sáng cũng không làm ướt giường.
Tất nhiên, thỉnh thoảng vẫn làm ướt giường, nên Chu Thuật Hoài tìm một ít ván lót dưới ga trải giường, sau đó chỉ cần giặt ga trải giường là được.
Anh quay lại phòng, Tư Vân đã tắm rửa xong.
lưng về phía anh, cô đang chải mái tóc đen dài của mình.
Mái tóc dài phản chiếu một vầng sáng dưới ánh đèn, mềm mại mượt mà, khiến người ta không nỡ rời mắt.
Sau khi Tư Vân xuyên vào sách, luôn trân trọng bản thân mình.
Nguyên chủ điều dưỡng cơ thể rất tốt, đến cô thì càng thêm cẩn thận.
Dù ở quê lao động nửa năm nhưng cô cũng không vì vậy mà đen đi.
Chu Thuật Hoài nhìn một lúc rồi đi vào phòng tắm.
Cô càng chỉnh chu thì càng lộ ra vẻ cẩu thả của anh.
Một người trước đây tắm rửa chi trong vòng mười phút, bây giờ đã phải mất tới hai mươi phút.
Khi anh ở trần bước ra, Tư Vân đã nằm xuống giường.
Chu Thuật Hoài tiến lại gần ôm người vào lòng.
Sự thật chứng minh dù đã tắm hai lần nhưng da anh vẫn thô ráp.
Làn da cô lại mịn như sữa.
Yết hầu của anh giật giật, trầm giọng nói: "Vân Vân, mấy ngày tới anh phải ra ngoài."
Tư Vân lập tức nhìn hắn: "Là vì bức thư đó sao?"
Chu Thuật Hoài khẽ gật đầu: "Đúng."
Anh không nói gì thêm.
Tư Vân hiểu rõ, đặc thù nghề nghiệp trước đây của anh không cho phép anh nói cho cô biết quá nhiều
Cô cũng không hỏi nhiều.
Mặc dù cô có chút lo lắng nhưng vẫn nói: "Được, anh đi đi."
Chu Thuật Hoài thật sự không biết phải nói chuyện này với Tư Vân thế nào cho phải.
Anh lo lắng cô sẽ không vui.
Nhưng không ngờ cô lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Trong chốc lại chỉ biết im lặng.
Tư Vân nói: "Đương nhiên, nếu như anh không trở về..."
"Hả?" Chu Thuật Hoài cúi đầu nhìn cô.
Tư Vân cười: "Vậy em có thể nghĩ tới chuyện hẹn hò với người khác!"
Chu Thuật Hoài sắc mặt đột nhiên tối sầm lại: "Không được."
Nhận ra giọng nói của mình hơi lớn, anh lập tức dịu giọng nói: "Anh chỉ đi mấy ngày, sẽ quay lại."
Tư Vân còn muốn nói thêm nữa nhưng Chu Thuật Hoài đã ôm chặt cô vào lòng.
Anh kiên quyết nói: "Ngủ đi." Anh không muốn nghe lại những lời khó chịu đó từ miệng cô.
Anh chỉ trở về làm một số việc lặt vặt, cũng không phải chết ở nơi đó.
Tư Vân Tiêu ôm anh hôn một cái: "Ngủ ngon."
Chu Thuật Hoài mím chặt môi rồi thả lỏng ra, anh âu yếm hôn lên môi cô: "Ngủ ngon."...Bên này là những tháng ngày bình yên, nhưng bên kia Tư gia lại ầm ĩ long trời lở đất.
Chú ba Tư không đạt được mục đích, đã đến tìm bố Tư gây gổ.
Nói ông ta nhận tiền mà không làm việc.
Bố Tư bị dọa sợ, lập tức mời người về nhà. Sau khi nghe được Tư Vân không làm được việc, ông ấy cũng vô cùng kinh ngạc.
Ông ta chỉ đành an ủi, còn phải bồi thường cho yên chuyện mới tiến được người đi.
Trương Thuý Mai cười khẩy: "Tôi đã nói sao con bé có thể tốt bụng như vậy, lại đi giúp đỡ ông. Hóa ra là nó đang tìm cách hại ông. Đáng đời ông, ông vẫn còn coi nó là người nhà, cũng không nhìn xem người ta có cần không, con bé đó là một con sói mắt trắng!"
Nghĩ đến cảnh bố Tư và chú ba Tư tìm đến cửa dùng tiến lấy lòng Tư Vân, nhưng cô lại không thèm để ý đến người thân nhà mình.
Lại thêm chuyện lần trước, Trương Thuý Mai và bố Tư còn đang trong tình trạng chiến tranh lạnh.
Bây giờ nhìn thấy ông ấy ỉu xìu như cái bánh bao bị nhúng nước, bà ấy không nhịn được cười chế giễu.
Bố Tư vốn đang kìm nén cơn giận, nghe được lời này, lập tức nổi trận lôi đình!
"Nói tới nói lui còn không phải là do bà hại à, lúc trước nếu không phải bà vi Tư Tư nhất định gả con bé về quê, con bé cũng sẽ không hận chúng ta như vậy!"
Bố Tư lúc này rất tức giận, Tư Vân không có ở đây, Trương Thúy Mai còn chọc giận, đương nhiên phải trút giận lên bà ấy.
Hai người đã nhiều năm không cãi nhau, nhưng sau lần cãi nhau lúc trước, đã bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn.
Lúc này không ai nhường ai, đêm hôm khuya khoắt nên mọi người xung quanh đều nghe thấy hết..
Cuối cùng, bố Tư đóng sầm cửa rời đi, suốt một đêm không về.
Lưu Tùng Tùng an ủi Trương Thúy Mai, nhưng trong mắt lại có chút giễu cợt.
Cô ấy có linh cảm cái nhà này sắp tan vỡ....Nhà trường bao ăn cơm trưa nên Tư Vân tiết kiệm được thời gian chuẩn bị bữa trưa.
Tuy nhiên, nghĩ tới chuyện Chu Thuật Hoài sắp phải đi xa một chuyến nên buổi sáng cô thức dậy sớm định làm gì đó cho người đàn ông ăn trên đường.
Dù sao, ở thời đại này, đi đến những nơi xa xôi đều phải đi ngồi tàu hoả, đồ ăn trên tàu rất đắt còn rất khó ăn.
Cô phải làm nhiều đồ ăn một chút để anh ăn lúc đi đường.
Người đàn ông thích ăn thịt nên Tư Vân cắt một miếng thịt ba chỉ lớn, băm thành thịt băm, ướp gia vị khoảng mười phút.
Sau đó nhào bột làm thành bánh bột mì, cho thịt đã ướp vào giữa rồi kẹp lại là bánh mì thịt đã sẵn sàng.
Đổ một ít dầu vào chảo, đặt từng cái bánh thịt vào rồi lật cho đến khi cả hai mặt đều có màu vàng nâu.
Cô rán năm cái bánh mì thịt lớn, lúc này mới dùng hết nhân thịt.
Các đứa trẻ thích ăn đồ ngọt nên trước đây Tư Vân đã mua một ít nhân bánh hạt vừng ngọt.
Vốn định dùng để làm chè trôi nước nhưng bây giờ cô dứt khoát dùng làm bánh đường.
Bánh đường làm bằng bột nếp sẽ ngon hơn.
Mềm mềm, thơm ngọt sẽ là đồ ăn mà bọn trẻ thích nhất.
Mấy đứa trẻ trong nhà đều thích ăn đồ nếp.
Tư Vân cũng thích ăn món này, dứt khoát nhào thêm chút bột nếp.
Cách làm bánh đường cũng đơn giản không kém, cho hạt vừng ngọt vào giữa, nhào thành từng viên chè trôi nước, cuối cùng ép thành hình bánh, chiên vàng hai mặt là có thể vớt ra.
Cứ như vậy bánh rán đường ngon lành ra lò, mềm mềm ngọt ngọt.
Cô ăn liền ba cái mới chịu dừng lại.
Cô lấy mấy hộp cơm trẻ em xếp bánh vào rồi đóng gọi lại cho bọn trẻ, lại gói cho Chu Thuật Hoài một phần, lúc này, hai đứa trẻ cũng đi xuống lầu.
Không nói những chuyện khác, hai cậu bé mặc đồng phục học sinh chỉnh chu, bỗng toát ra vẻ quý tộc.
Không hề giống hình ảnh khỉ con gầy gò đáng thương khi gặp cô lần đầu cách đây hơn nửa năm.
Sau khi ăn sáng xong, mỗi người cầm hộp cơm của mình, cả gia đình lên đường.
Tư Vân đẩy xe đạp, Oánh Oánh ngồi phía trước.
Hai đứa trẻ đeo cặp sách đi theo sau cô.
Một lúc sau, một nhóm trẻ con tụ tập phía sau họ.
Mấy ngày nay bọn chúng đều quen biết Chu Việt Hàn, sau khi nghe tin cậu bé trở thành đại ca của Tưởng Cứu, bọn chúng đều rất ngưỡng mộ cậu bé.
Hơn nữa cậu hai cũng đã nhập học vào trường của bọn chúng, nên mọi người đã hẹn nhau cùng đi học.
Tư Vân không biết đứa nào trong số chúng
"Chào mẹ của anh hai!"
"Chào cô giáo Tư!"
"Cô giáo Tư đẹp quá!"
"Em gái cũng xinh đẹp quá, lớn lên tôi muốn cưới em ấy!"
Nói còn chưa dứt lời, đã nhận ngay ánh mắt lạnh lùng của cậu cả và cậu hai.
Tư Vân nheo mắt lại: "Sao các cháu biết dì là giáo viên?"
"Anh hai nói vậy. Anh hai nói bây giờ dì là giáo viên tiếng Anh, dì thật là tài giỏi."
"Đúng vậy, anh hai cũng rất giỏi tiếng Anh, còn có thể nói Good morning."
"Bọn cháu học lớp một cũng không biết nói, mà anh ấy lại biết!"
Tư Vân khịt mũi một cái.
Cậu hai lúc ở quê bị mọi người ghét bỏ, sao đến ssaay lại được chào đón như vậy?
Cậu hai nghe được đám đàn em nịnh nọt thổi phồng, cái mũi hếch lên trời.
"Đây đã là cái gì, tôi còn có thể nói nhiều hơn."
Tưởng Cứu lập tức đi tới nói: "Anh hai, anh đã đồng ý dạy cho em rồi."
"Đúng, em cũng muốn học..."
Một đám trẻ con líu ra líu ríu, vô cùng ầm ĩ.
Bọn họ vừa rời đi, một chiếc xe địa hình màu xanh quân đội đã đậu trước nhà họ Chu.
Chu Thuật Hoài lạnh lùng xách một túi hành lý màu xanh quân đội bước ra ngoài.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Đi thôi."