Tư Vân vừa đến trường, đã nhận được thư của mẹ Lâm.
Mặc dù thời đại này đã có điện thoại cố định nhưng điện thoại đường dài quá đắt, người bình thường đều không nỡ gọi.Luôn chọn gửi thư.
Trong thư viết đại khái là dạo này công việc làm ăn rất phát đạt, hai đứa em trai cũng đã bắt đầu đi học. Khi mọi việc ổn định, bà ấy sẽ cùng bố đến thành phố thăm bọn họ.
Bức thư còn đề cập đến việc nhà Tư đã đến nhà họ Lâm, nói Lâm Tư Tư không hiểu vì chuyện gì muốn gặp bọn họ, còn nói Tư Vân đã cướp mất chỗ của cô ấy, v.v ... nhưng đã bị từ chối.
Mẹ Lâm có chuyện gì đều nói thẳng với cô, không hề giấu diếm chút nào.
Còn lo nếu không giải thích rõ ràng, sợ Tư Vân biết được sẽ tức giận.
Tư Vân nghe xong lời này, toàn bộ đầu óc đều choáng váng.
Lâm Tư Tư đang nghĩ cái gì vậy? Còn nói mình cướp mất chỗ của cô ấy sao?
Chỗ này không phải vốn là của Phó Thiên Thiên sao?
Dù sao đi nữa, cho dù mình không xuyên vào sách, vị trí này cũng sẽ thuộc về nguyên chủ...
Tại sao Lâm Tư Tư lại chắc chắn như vậy?
Tư Vân cau mày, chỉ mong mình đã suy nghĩ nhiều...
"Cô giáo Tư, cô đến rồi, buổi trưa cô có muốn cùng đi ăn cơm không?"
Sau chuyện ngày hôm qua, mọi người đều nhìn Tư Vân bằng con mắt khác.
Lúc này cô nghe được có người chủ động bắt chuyện, ánh mắt đột nhiên chuyển sang phía hai người.
Mọi người chỉ biết vì Tư Vân mà chủ nhiệm Lý đã bị hiệu trưởng dạy dỗ một trận, còn bị trừ tiền thưởng.
Còn nghe nói bà ấy tức giận đến đổ bệnh, phải nghỉ ở nhà không thể đến trường.
"Cô giáo Tư... à không, chị Vân! Hoá ra chị chỉ là khiêm tốn!"
"Chị Vân, chị thật dũng cảm, sau này chị sẽ là gậy chống trời của chúng tôi!"
Mọi người ở đây ít nhiều cũng từng bị chèn ép.
Nhưng họ không bao giờ dám phản bác, tất cả đều buồn bực mà không dám lên tiếng.
Nhưng không nói không có nghĩa là không có ý kiến.
Lần này chủ nhiệm Lý đá trúng tường đá, mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ.
Ngoại trừ mấy vị giáo viên ngày hôm qua có nói chuyện với Tư Vân, những người lớn tuổi khác ít nói chuyện với cô cũng nhìn cô bằng ánh mắt đầy thiện cảm.
Tư Vân gấp thư lại, lễ phép cười: "Mọi người nghĩ nhiều rồi. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Mọi người nghe vậy, đều đưa mắt nhìn nhau.
Ngoài ý muốn?
Ai mà tin chứ?
Tư Vân đúng là quá khiêm tốn.
Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Chủ nhiệm Phó bước vào, vì chủ nhiệm Lý đang nghỉ phép nên ông ấy phải đến sắp xếp công việc.
Tài liệu đã được phát đến tay tất cả giáo viên để mọi người có thể tự chuẩn bị cẩn thận.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học nên nhất định không thể xảy ra vấn đề gì.
Có nhiều học sinh mới đến nên các thầy cô đều phải chú ý một chút.
Tuy nhiên, Lý Phượng Tiên, người cùng phe Lý Phượng Hoa, trực tiếp phách lối hừ lạnh một tiếng: "Tôi chỉ nghe lời cô hai của tôi, người khác đừng hòng quản lý tôi."
Nói xong cô ta đập bàn đứng dậy.
Cô ấy còn hất hàm, đắc ý liếc nhìn Tư Vân.
Tư Vân nhìn thấy vậy thì không tài nào hiểu nổi.
Những người xung quanh cũng đưa mắt nhìn nhau, tự hỏi Lý Phượng Tiên này còn muốn gây rắc rối gì nữa.
Trước đây dựa vào mối quan hệ với Lý Phượng Hoa, Lý Phượng Tiên vô cùng kiêu ngạo trong văn phòng.
Không bao giờ để ai vào mắt.
Vì có chỗ dựa vững chắc nên ngay khi mới vào trường Lý Phượng Hoa đã được phân công dạy tiếng Anh ở lớp chọn.
Kết quả là dạy không tốt, mới được nửa năm đã bị hiệu trưởng cách chức.
Trong khoảng thời gian này sau khi được chuyển đến dạy lớp một lớp hai, cô ấy càng thêm oán giận.
Cô ấy suốt ngày mặt nặng như chì, giống như người khác nợ cô ấy mấy trăm nghìn.
Lúc này, cô ta vậy mà còn dám làm ầm ĩ giống như ngày hôm qua.
Có phải cô ấy đang cố gắng bắt chước người khác không?
Mọi người đều không nói nên lời.
Chủ nhiệm Phó cũng tối sầm mặt mũi, tay đưa tài liệu cũng thu về: "Được, không thích thì đừng đọc."
Nói xong ông ấy quay người rời đi.
Tuyệt nhiên không nói một lời khách sáo nào.
Lý Phong Tiên lại có chút bối rối.
Điều cô tưởng tượng chính là cô là họ hàng của Lý Phượng Hoa, chủ nhiệm Phó phải nể mặt, đối phương nhất định sẽ dùng lời lẽ tử tế nói cô ấy xem qua tài liệu mới đúng.
Nếu ông ta dám hung dữ với cô ấy, cô ấy sẽ quay người bỏ đi.
Tư Vân cũng làm như vậy, nhà trường phải tới mời cô quay lại.
Bản thân cô ấy thì càng không cần phải nói.
Tuy nhiên, cô ấy vừa đứng dậy, đối phương đã... bỏ đi?
Cứ vậy mà đi sao?
Lý Phượng Tiên không nhận được tài liệu, đứng đó sửng sốt.
Tài liệu này lát nữa phải dùng để điểm danh.
Cô ấy không có tài liệu, lát nữa phải làm sao?
Nhìn vẻ mặt thất thần của cô ấy, những người xung quanh không nhịn được cười trộm
Muốn bắt chước người khác, còn không nhìn xem tính tình chủ nhiệm Phó như thế nào.
Thực sự khiến người ta cười chết mất.
Khi Lý Phượng Tiên nghe thấy tiếng cười nhẹ, mũi phập phồng vì tức giận.
"Cười cái gì mà cười? Tại sao các người lại cười? Có gì đáng cười chứ?" Nói xong, cô ấy đá vào ghế, trừng mắt nhìn Tư Vân rồi quay đầu đi ra ngoài.
Tư Vân càng thêm bối rối.
Cũng không phải mình cười, tại sao cô ấy lại trừng mình?
Cô đùng là nằm không cũng dính đạn.
Tư Vân cũng không thèm so đo với cô ấy, xem xong tài liệu thì đi đến lớp học.
Hôm nay chỉ có hai tiết học, không nhiều, đều vào buổi sáng.
Sau khi dạy học hai tiết liên tiếp, cô cũng đã miệng đắng lưỡi khô.
Oánh Oánh có thể được mang theo vào lớp, cô bé ngoan ngoãn, không gây ồn ào, có thể ngồi yên trên ghế nhỏ cả ngày.
Khi Tư Vân dạy học sinh hát những bài hát tiếng Anh, không biết có phải ở nhà lúc rảnh rỗi cậu hai hay nghêu ngao hát vài câu, nên cô bé cũng có thể hát được.
Ngay khi nghe học sinh bắt đầu hát, cô bé cũng lắc lắc đầu hát theo.
Thấy vậy, những học sinh khác đều mở to mắt ngạc nhiên.
Khi cô trở lại văn phòng, vẫn còn khoảng mười phút nữa mới đến mười hai giờ.
Tư Vân pha một ít sữa bột với nước nóng rồi lấy bánh ngọt gói buổi sáng ra cho Oánh Oánh lấp đầy bao tử.
Bánh ngọt đặt trong hộp giữ nhiệt đã hết dòn nhưng vẫn còn rất thơm.
Tư Vân vừa mở ra, người bên cạnh đã đi tới.
"A. Cái gì thế này? Mùi thơm quá."
Tư Vân nói: "Bánh đường, cô ăn thử không?"
Cô nói xong, liếc nhìn qua bàn làm việc của đối phương.
Vương Hiểu Lệ.
Giáo viên dạy Ngữ văn.
Nhưng là dạy lớp một và lớp hai.
Hôm qua lúc Lý Phượng Hoa gây rắc rối, cô ấy đã âm thầm nhắc nhở cô.
Tư Vân đưa cho cô ấy một cái bánh đường.
Đối phương khoảng chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, để tóc mái ngang trán, khuôn mặt tròn tiêu chuẩn, đôi mắt hình hạnh nhân.
Nhìn có vẻ rất phúc hậu.
Vương Hiểu Lệ vừa ăn vừa nói chuyện với cô về tình hình ở trường.
Nói Lý Phụng Tiên và những người nào thuộc phe của Lý Phượng Tiên, những người nào thuộc phe chủ nhiệm Phó, tất nhiên, cũng có một nhóm người không theo phe ai cả.
Điển hình là Ngô Nhân Thích.
Bởi vì người ta có gia thế thượng lưu, học vấn cao nên dù hai phe đều chìa cành ô liu ra, đối phương cũng không có bất cứ ý định tiếp xúc nào, vẫn theo đuổi con đường riêng của mình.
Tuy nhiên, vì chủ nhiệm Phó phụ trách mảng kinh doanh nên mọi người đều làm việc theo lời của Lý Phượng Tiên.
Tư Vân chăm chú lắng nghe.
Thấy thời gian sắp đến, Vương Hiểu Lệ hỏi cô có muốn cô ấy lấy bữa trưa giúp không.
Rõ ràng là thấy cô dẫn theo một đứa trẻ không tiện lắm.
Bởi vì lát nữa tan học sẽ có rất nhiều học sinh.
Ngay cả giáo viên cũng từng phải xếp hàng.
Cho nên các giáo viên đều chạy đi lấy cơm trước khi tan học.
Tư Vân vốn muốn đi ăn cùng hai đứa trẻ nhà mình, nhưng trường học này đông người khó tìm được hai đứa trẻ nên đành phải làm phiền đối phương.
Giữa trưa lúc tất cả mọi người trở về, mỗi người đều mang theo đồ ăn của mình.
Hương vị cũng không tệ, rất giống các tiệm cơm quốc doanh.
Đồ ăn ở trường này khá phong phú.
Vương Hiểu Lệ lại là người có kinh nghiệm, lấy cho cô rất nhiều đồ ăn.
Trong khi mọi người đang ăn cơm Lý Phượng Tiên quay về đóng sầm cửa lại.
Vừa ngồi xuống bàn, đã bắt đầu khóc.
Mọi người đều bị dọa cho giật mình.
Mặc dù có chút nghi ngờ nhưng dù sao cũng là người làm cùng cơ quan, có rất nhiều người đến an ủi cô ấy.
Tư Vân mặc dù không đi nhưng vẫn ném qua ánh nhìn tò mò..
Vương Hiểu Lệ ở một bên nhỏ giọng nói: "Lúc nãy tôi đi lấy đồ ăn, nghe nói sáng nay tiết học đầu tiên của cô ấy không điểm danh, có một số học sinh không đi học mà không biết, lại không báo cho phụ huynh, kết quả bị mắng một trận..."
Học sinh lớp một và lớp hai còn khá nhỏ, cần có giáo viên để mắt tới.
Đây là lý do tại sao không ai muốn dạy học sinh lớp nhỏ.
Người ta bỏ rất nhiều tiền để cho con vào học trong ngôi trường này của bọn họ, không chỉ vì thành tích của học sinh mà còn vì họ có trách nhiệm với bọn trẻ
Lý Phượng Tiên không điểm danh, không biết lớp có bao nhiêu đứa trẻ, ai đi học ai không đi học cũng không biết, trẻ con bảy, tám tuổi mới vào trường rất dễ xảy ra chuyện.
Nếu có bất kỳ vấn đề gì thì phải kịp thời thông báo cho phụ huynh.
Có thể nói Lý Phượng Tiên đã phạm vào điều tối kỵ.
Tư Vân đang nghe, không ngờ Lý Phượng Tiên lại đột nhiên đi tới trừng mắt nhìn cô: "Tư Vân! Có phải là cô cố ý hại tôi không? Tôi hiểu rồi. Hôm qua cô hai tôi bảo cô làm việc cô không hài lòng, cho nên hôm nay cô hợp tác với chủ nhiệm Phó nhắm vào tôi phải không?"