Xuyên Về Làm Sủng Phi

Xuyên Về Làm Sủng Phi - Chương 41: Nàng là đang lo cho ta ?




. Cửu vương phủ hôm nay một phen náo nhiệt, khách đến toàn những trọng thần trong triều. Cô đang yên đang lành nằm trên giường dưỡng lại sức sau khi “vận động” lại bị hắn kéo đến đại sảnh nghe chuyện chính sự. Những nhân vật có mặt ở đây đều không bình thường, không nên dại dột mà đụng vào, ở đây còn có phụ thân, tam vương gia và thất vương gia.



- Cửu vương phi!



. Các trọng thần vừa thấy cô đã đứng dậy chào, hắn đưa tay ngoắc cô lại ngồi cạnh hắn. Tam vương gia mắt không rời khỏi cô, lâu như vậy không gặp, cô gầy đi nhiều rồi!



- Sao vương phi lại tới đây?



- Ta cũng không biết!



- Việc triều chính lại để nữ nhân chen vào....



- Suỵtt! Nói nhỏ thôi, để vương gia nghe thấy là chết.



- Ta gọi vương phi đến đây đều có chủ ý, các ngươi không cần phải bàn nữa.



. Cô liền mặt ngơ ngác đưa tay nhéo hông hắn một cái rồi nói nhỏ đủ cho hắn nghe.



- Mau cho ta về, chuyện của ngươi thì ngươi tự lo đi!



- Ngồi yên đó!



. Nghe hắn ra lệnh, còn cảm nhận được nguồn khí hắc ám quanh người hắn nên cô liền ngồi một chỗ không dám cãi lại.



- Cửu vương gia! Hiện nay hoàng thượng sức khoẻ không được tốt, hoàng hậu đem chuyện triều chính giao lại cho người xử lí, thứ hỏi vương gia đã chọn ra người đi trấn áp Tây vực hay chưa?



. Phàn thái sử lên tiếng hỏi.



- Ta đề cử một người, người này đa mưu túc trí rất có năng lực, rất thích hợp!!



. Tam vương gia vừa cầm quạt tay quạt nhẹ vừa nói, ánh mắt đều hướng đến người đối diện. Các trọng thần lại xôn xao một lần nữa.



- Ngươi nói có phải là Ngô tướng quân?



- Phó tướng quân bách chiến bách thắng, tam vương gia chắc là đang đề cử hắn!



-....



- Vương gia, chúng thần đều muốn biết người thích hợp vào vị trí này? Người đó hiện có mặt ở đây không?



- Ta đã bàn với tam vương gia rồi, thất vương gia sẽ là người đi trấn áp Tây vực. Phó tướng quân và Ngô tướng quân đều cực nhọc vì đại sự, chuyện nhỏ như vậy không nên để các tướng quân phải thêm âu lo, chẳng thà giao việc này cho thất huynh để huynh ấy có dịp trổ tài.



- Cứ yên tâm, ta sẽ hoàn thành tốt việc này! Ba ngày nữa sứ giả Đại Nguỵ sẽ đến đây, cửu đệ đã có sắp xếp chưa?



- Tuệ nhi! Việc này ta giao cho nàng, nàng phụ trách trang trí tiệc, tiết mục để đón sứ giả Đại Nguỵ.




. cô đang khát vừa cầm chén trà lên định hớp một ngụm nghe hắn nói tay liền buông xuôi cũng may hắn thân thủ nhanh nhẹn đã mau chóng chụp lấy, nếu không đã là trò cười trước mặt mọi người.



- Ta không làm...không làm! Ngươi chọn người khác đi.



- Vương gia! Các vị đại nhân! Nếu vương phi tỷ tỷ không đồng ý thì hãy để ta đảm nhiệm. Ít nhiều cũng giúp mọi người bớt đi một gánh nặng.



. Tô Hiểu Nguyệt một thân màu xanh nhẹ uyển chuyển tiến vào, lời nói cử chỉ đều nhẹ nhàng kiều diễm.



- Nếu trắc phi có ý như vậy chi bằng vương gia để vương phi và trắc phi cùng làm. Chắc chắn mọi chuyện sẽ được sắp xếp, đâu sẽ vào đấy ổn thoả.



. Lãnh thừa tướng - phụ thân của cô ngồi trầm tư một lát rồi nói.



- Những chuyện khác đã có chúng thần lo liệu, vương gia tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi để chuẩn bị đón tiếp sứ giả Đại Nguỵ.



- Được rồi, mọi chuyện cứ thế mà làm, cũng đã trễ, các ngươi cũng mau hồi phủ đi.



. Các vị quan thần cáo lui về trước, duy chỉ có Lãnh thừa tướng ở lại dặn dò nữ nhi đôi ba câu.



- Hàn Tuệ! Lần này con được vương gia tin cậy giao phó nhiệm vụ sắp xếp, chuẩn bị tiết mục trong cung, phải cố gắng không được sơ suất.



- Nhạc phụ đại nhân người yên tâm, ta sẽ phái người đến giúp đỡ Tuệ nhi.




- Ai nhaz...vương gia...thiếp thấy hơi choáng váng...chàng dìu thiếp về phòng có được không? Lãnh đại nhân, vương phi tỷ tỷ, thứ lỗi nhé!



. Tô Hiểu Nguyệt như dựa cả người vào lòng hắn, một tay đưa lên đầu xoa xoa tỏ vẻ đau nhức, tay trắng ngọc ngà còn lại xoa xoa bụng hơi nhô của nàng. Nói cho cùng nàng vẫn còn mang thai, dù đứa trẻ sinh ra có là phế nhân nhưng cũng là máu mủ của hắn, nhất định phải được thương yêu!



- Nhạc phụ đại nhân, người cứ tự nhiên nói chuyện với Tuệ nhi, trắc phi có chút mệt nên ta đưa nàng về trước.



. Hắn một tay ôm nữ nhân xinh đẹp vào lòng dìu đi để lại cô ở đó. Phụ thân cô nhìn theo mà ngao ngán lắc đầu.



- Tuệ nhi! Ta thấy vị trắc phi này không dễ đối phó chút nào, sóng gió trong cửu phủ này cũng chỉ có thể là nàng ta gây nên. Con vạn nhất không được xảy ra chuyện gì, phải biết tự bảo vệ bản thân, có biết không?



- Con hiểu, phụ thân cũng đừng quá bận tâm. Còn huynh trưởng thì sao? Huynh ấy bỏ đi lâu như vậy?



- Kha nhi không chỉ đi vân du tứ hải mà còn có sứ mệnh, con đừng để tâm nó làm gì, xong việc tự khắc nó sẽ về thôi! Trễ rồi, ta phải mau chóng quay về, kẻo bà la sát ở nhà lại bảo ta đi tìm nữ nhân khác.



. Sau khi phụ thân đi, cô liền quay trở về Tuyết Cô viện, vừa đóng cửa xoay vào trong thì cảm nhận một người lao tới ôm cô, hương thơm trên người này thật quen thuộc, Tiểu Xuân!



- Tiểu thư....cuối cùng em cũng được gặp người!



- Nha đầu ngốc này, làm ta giật mình!



. Cô mỉm cười đưa tay vuốt tóc Tiểu Xuân nhẹ nhàng xem như muội muội mình. Nhìn liếc qua trên giường, có cái gì đó không đúng, Lan Tâm đi ra ngoài mua một số đồ cho cô không ở trong phòng, cô với Tiểu Xuân thì đứng đây, còn người ngồi trên giường cô, còn kéo rèm che lại?




- Ai?



- Tiểu thư! Là thất vương gia!



. Hạo vén rèm bước ra đi đến bàn ngồi.



- Chủ tử các nàng có vẻ thương nhau nhỉ, mau lại đây ngồi còn đứng đó.



. Cô cùng Tiểu Xuân ngồi xuống cạnh Hạo. Tiểu Xuân đứng lên vừa rót trà cho hai người vừa nói.



- Hôm đó em cứ ngỡ là ngày chết của mình, không ngờ thất vương gia đến cứu, sau này em mới biết là tiểu thư giúp đỡ em. Em thật muốn trở về bên người, nhớ tiểu thư chết đi được!!



- Tiểu Xuân bị cho là đã chết, cho nên nàng ấy suốt ngày ở biệt viện thất phủ, không cho ra ngoài, nếu như không may gặp người của cửu phủ thì liền bại lộ, sau này cứ thỉnh thoảng ta sẽ âm thầm đưa Tiểu Xuân đến thăm nàng.



- Còn Hàn Sương? Lỡ muội ấy phát hiện thì sao?



- Tiểu thư yên tâm, thất vương gia đã cẩn thận cho em ở biệt viện không người qua lại, đến bữa cơm thì tâm phúc của người đem đến nên không sợ bị lộ.



- Em phải biết tự lo cho mình, có biết không? Còn nữa, thất huynh, vài hôm nữa huynh phải đi trấn áp ở Tây vực, phải an toàn mà trở về!



- Nàng là đang lo cho ta?



. Khuôn mặt Tiểu Xuân khẽ biến sắc, cô cũng không để ý mà trả lời.



- Ta dĩ nhiên là lo cho huynh, huynh trở về an toàn thì mới có thể đưa ta rời khỏi nơi này được chứ.



- Hảo! Ta nhất định sẽ trở về an toàn không để nàng phải lo. Nhưng ta thật tức cái tên tiểu tử thối này, bảo đi trấn áp Tây vực là chuyện nhỏ, đẩy đùng cho ta, nàng xem có phải là đang khi dễ ta không làm được gì?!



- Hây da! Huynh đừng nói đến cái tên chết bầm đó trước mặt ta, nhắc đến đã muốn băm nhuyễn hắn!



. Xem có ai như cô không? Ngồi đây nói phu quân của mình là tên chết bầm haha...



- Tiểu Xuân, vậy ta cho em ít ngân lượng để em dọn ra ngoài ở khách điếm một thời gian, lúc thất vương gia đi dĩ nhiên sẽ mang theo tâm phúc, không chừng sẽ bỏ đói em a~



- Em...em không muốn ra ngoài ở đâu. Thất vương gia...người cho nô tì đi cùng....nô tì sẽ chăm sóc người thật tốt, tiểu thư sẽ không phải lo lắng!



- Ý này cũng hay, trên đường hai người phải chăm sóc cho nhau, nếu một trong hai có chuyện gì ta sẽ rất đau lòng. Không còn sớm nữa, huynh đưa Tiểu Xuân nhanh chóng trở về đi.



- Được, nàng ở nhà chờ tin tốt của bọn ta.



. Thất vương gia một tay ôm eo Tiểu Xuân khiến hai má Tiểu Xuân đỏ hồng một mảng sau đó mở cửa sổ ôm người bay đi.