Xuyên Về Làm Sủng Phi

Xuyên Về Làm Sủng Phi - Chương 40: Giải quyết trong bồn tắm (H)




. Bị hắn sờ soạng khắp người khiến cô có cảm giác bất an, đừng nói là hắn giải quyết cô ngay trong bồn tắm?



- Ngươi....tính làm gì?



- Vậy nàng nói cho ta biết, một nam một nữ trên người không mảnh vải thì sẽ là gì?



- Ah....



. Vừa nói hắn liền cho một ngón tay vào tiểu huyệt, chậm rãi ra vào khiến cô run rẩy.



- Ưmm....ngươi đáng chết!



- Để ta cho nàng biết, thế nào là dục tiên dục tử.



. Giọng hắn trở nên khàn đục, tay trêu đùa nụ hoa đứng thẳng, bên dưới rụch rịch cảm nhận được vật cứng nóng đang ở trước cửa động sẵn sàng nghênh chiến.



- Áhhh....



. Hắn bất ngờ tiến vào, thuận thế nhấp mạnh một cái đến tận nơi sâu nhất khiến cô chân tay mềm nhũn, muốn hay không cũng không thể không hoà hợp với hắn. Hai tay choàng lên vai hắn, hai chân cũng câu lên thắt lưng ghị hắn xuống giúp hắn có thể thuận lợi tiến sâu vào. Nước trong bồn liên tục bị động mạnh bởi dao động mãnh liệt của hai người, hắn không ngừng ra vào, cô cũng không ngừng đong đưa phát ra những âm thanh kiều diễm.



- Ưnmm....ahh....ngươi chậm... chậm một chút.



. Hắn thuận lời cô chậm lại liền bị cô nổi quạu cắn lên tai một cái.



- Nhanh một chút cho ta...ahh...thoải mái...



. Hắn còn chưa biết nữ nhân này có thể dâm đãng đến mức nào liền cuối xuống áp môi lên nụ hoa đỏ đang run theo từng nhịp của hắn, một bên bị xoa nắn một bên bị đầu lưỡi điêu luyện của hắn trêu chọc, phía dưới lại bị tấn công không ngừng nghỉ, hắn muốn giết cô hay sao?!



- Tuệ nhi! Tuệ nhi!



. Người ta nói trong cơn say tình thì chỉ biết gọi tên người mình yêu nhất, hắn có đang lừa cô?



. Hắn đột nhiên ôm cô đứng dậy đi đến giường rồi đè cô nằm xuống, lấy một chân cô gác lên vai rồi hì hục ra vào, run rẩy mấy cái liền đem giống nòi bắn hết vào trong cô....



---------- Một lúc sau



- Ngươi tránh ra đi!



- Để ta tắm cho nàng!



- Không cần! Không cần!



. Hắn giải quyết xong chuyện trên giường thì liền đi thay nước sau đó bế cô vào bồn tắm, ngang nhiên đòi tắm cho cô, nghĩ cô là ai chứ? Nam Phong ơi là Nam Phong, lão nương là đến từ thế kỉ 21 đấy, đã từng đọc biết bao nhiêu truyện ngôn tình, ngươi nói tắm cho ta nhưng thật chất lại tìm cơ hội để ăn ta lần hai lần ba chứ gì.



- Vậy nàng tắm cho ta đi!



- Thân ai nấy lo!



- Nàng vô tâm với vi phu như vậy? Để hôi chết vi phu đi!



. “Vi phu” quả thật đã lâu rồi cô không nghe hai từ ấy.



- Hôi chết ngươi càng tốt, tránh ra cho lão nương thay đồ.



- Ta vừa đem về cho nàng một bộ y phục, để trên bàn, nàng lấy nó mặc đi.



. Trong lòng liền nghĩ, ngươi cũng tốt đấy chứ, mua đồ mới cho ta. Nhưng lại nghe câu sau của hắn...



- Một lát nữa các quan thần sẽ đến gặp ta, nàng ăn mặc lôi thôi để làm xấu mặt ta à?



. Biết ngay hắn cũng chẳng tốt lành gì, cô còn tưởng hắn động lòng với cô cơ chứ! Hàn Tuệ mày điên rồi!!



. Thay y phục xong, hắn liền kéo cô đến trước gương.




- Nàng không hỏi ta sẽ làm gì sao?



- Ngươi định vấn tóc cho ta chứ gì, không cần đâu ta sẽ tự làm!



. Nghe được câu trả lời hắn liền vui vẻ, quả thật là nàng không nói dối ta, là ta uỷ khuất nàng rồi.



- Ngồi yên! Để ta làm.



. Cô đành để hắn vấn tóc cho vậy, nói cho cùng cũng cảm thấy vui vui trong lòng. Bên ngoài một nữ tử cứ lấp ló rồi chạy đi, một lát sau thì Lan Tâm gõ cửa nói vọng vào.



- Vương gia! Có tam vương gia đến tìm người.



. Cô nghe Thiên đến liền bồi hồi, lâu rồi không gặp huynh ấy!



- Căng thẳng cái gì! Đừng có mơ tưởng đến lão tam, để ta biết nàng còn vương vấn huynh ấy xem ta trị nàng như thế nào?!



. Hắn cũng không vui vẻ gì, vấn tóc xong liền một mạch đi ra ngoài, Lan Tâm chạy vào với chủ tử.



- Nãy giờ em đi đâu vậy?




- Em...



. Để ý thấy khoé môi Lan Tâm dính thức ăn liền cười.



- Haha...con mèo ăn vụng, ta bắt được rồi nhé!



- Tiểu thư..!



----------- Lâm Cát viện



. Lục Ý vội vàng đi vào, đóng cửa cẩn mật.



- Chủ tử! Nô tì vừa đi ngang Tuyết Cô viện liền nghe đám nha hoàn nói vương gia đã ở trong phòng ả ta từ trưa. Mới nãy còn thấy vương gia âu yếm vấn tóc cho ả.



- Vương phi thất sủng đã lâu không được gần gũi phu quân, ngươi phải để cho người ta có cơ hội nữa chứ!



. Ngoài mặt là nói vậy nhưng trên môi đã biểu lộ nụ cười kinh sợ.



----------- Thư phòng



- Cửu đệ! Chuyện cử người đến trấn áp Tây vực, đệ thấy ai phù hợp có thể vào vị trí này?



- Phó tướng quân anh dũng từng xông pha nhiều trận, ắt hẳn kinh nghiệm không ít, huống chi trấn áp Tây vực là chuyện nhỏ, Phó tướng quân bao lâu nay đã tận trung vì nước, đợi khi trấn áp Tây vực thì cho trưởng tử tướng quân cai quản ở đó, xem như là ban thưởng. Còn huynh, huynh thấy người nào có thể đảm nhận trách nhiệm này?



- Thất đệ! Đệ ấy đa mưu túc trí, trước nay đều không có dịp thể hiện mình, coi như đây cũng là một cơ hội cho đệ ấy!



. Hắn hớp một ngụm trà rồi suy nghĩ, nếu cho Hạo cơ hội này liệu rằng hắn có thừa cơ mà phản công? Đắn đo một lúc hắn liền đưa ra câu trả lời.



- Theo lời của huynh đi!



- Cửu đệ, Hàn Tuệ...gần đây thế nào? Ta nghe nhiều tin không hay về muội ấy?!



. Hắn nghe nam nhân khác nhắc đến tên nữ nhân của mình liền có loại cảm giác như chuột gặm tai, khó chịu chết đi được!



- Hây da...không hay gì chứ, huynh xem, huynh xem trên tai ta nè, chỉ là muốn âu yếm nàng một chút liền bị nàng cắn yêu một cái, làm đỏ cả tai đệ!



- Ừm...thấy hai người như vậy...ta...yên tâm rồi!



. Tam vương gia mỉm cười nhẹ nhưng tay đã nắm lại thành quả đấm chỉ là khéo léo không cho Phong thấy được.