Xuyên Vào Tra Thụ Vừa Tự Huỷ

Chương 8: Anh nhà tôi hay ghen lắm




Người đàn ông thở hổn hển, giãy giụa vài cái, lại không thể thoát được sức lực của Tống Từ, thấy thế, anh ta càng tức giận hơn, hắn nhìn về phía người phụ nữ, biết mình chắc chắn không thử vai lại được nên dứt khoát bộc lộ bản tính, hung tợn mắng: “Cô đúng là đồ đàn bà độc ác!”

Nói xong, hắn hất tay Tống Từ ra rồi xoay người rời đi.

Người phụ nữ không quan tâm, lấy tay chỉnh tóc mình một chút, khôi phục dáng vẻ lịch sự nhã nhặn trong một giây, cô nhìn Tống Từ, giấu đi ánh mắt thăm dò, cười với cậu: “Cảm ơn anh.”

Tống Từ cũng cười đáp lại: “Không có gì.”

Nói xong, cậu định quay về chỗ ngồi của mình thì cô lại gọi: “Này anh ơi, tôi cảm thấy anh rất không tệ đó, chúng ta kết bạn được không?”

Thật ra tình huống này xem như là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ mà thôi, đối với Tống Từ mà nói chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, cũng không quá quan trọng.

Chỉ cần là người tử tế thì đều sẽ đứng ra giúp đỡ.

Nếu Tống Từ còn độc thân thì có khi cậu sẽ đồng ý, nhưng giờ cậu đã kết hôn rồi, vậy nên không chút do dự, cậu uyển chuyển từ chối: “Ngại quá, anh nhà tôi hay ghen lắm, tôi sợ tối về anh ấy lại mắng.”

“Hay ghen sao…” Biểu cảm trên mặt cô có chút kì lạ, nhưng cô điều chỉnh rất nhanh. Cô lại vuốt tóc, mỉm cười giải thích: “Thật ra thì em biết anh là Tống Từ.”

Tống Từ khẽ giật mình.

“Đúng hơn thì em là fan của anh.” Người phụ nữ nghiêm túc nhìn cậu, chân thành nói: “Em xem nhiều phim anh diễn lắm, không ngờ có thể gặp được anh ở đây, đúng là có duyên mà, anh còn giúp em nữa, hoá ra còn dịu dàng hơn so với trong tưởng tượng của em luôn đó.”

Trong nguyên tác, nguyên chủ lúc trước đúng là từng xuất hiện trong vài bộ phim truyền hình, toàn diễn vai nam số 3 thiểu năng, hoặc là nam phụ thứ n chỉ diễn vài cảnh đã đóng máy, không có cái nào để lại ấn tượng hoặc khiến người khác yêu thích.

Vậy nên mới chìm nghỉm tới bây giờ.

Tống Từ không ngờ có thể gặp được fan của mình ở đây, đối phương còn khen mình, cậu thấy rất vui luôn: “Cảm ơn bạn.”

Nghĩ chút, cậu cảm thấy mình phải chú tâm đến số fan hâm mộ ít ỏi này, dù sao nguyên chủ đến giờ vẫn không có lấy một tác phẩm hay, ngoại trừ khuôn mặt ra thì không còn gì để hút fan nữa. Vậy nên cậu hỏi: “Bạn có muốn chụp ảnh, ký tên không?”

Cô sửng sốt, rất nhanh đã mỉm cười: “Có được không ạ?”

Tống Từ gật đầu, tuy rằng ở thế giới hiện thực cậu còn chưa ra mắt, nhưng cậu cũng rất trông chờ fan tương lai của mình.

Nhất định là một nhóm các cô cậu bé rất đáng yêu.

Nếu bọn họ dành cho cậu yêu thích thuần tuý nhất, vậy thì cậu cũng sẽ hồi đáp lại bằng sự nỗ lực khắc khổ và sơ tâm đơn thuần nhất.

“Okay, vậy làm phiền anh nha.” Cô nhẹ giọng nói: “Em tên Vi Vi, Vi trong Tử vi [1].”

[1] Gốc 紫薇: hoa bằng lăng nước/tường vi. Hình ở dưới đây nha.

xuyen-vao-tra-thu-vua-tu-huy-8-0

Vừa lúc trong tay Tống Từ có giấy bút, cậu lấy ra, viết: Gửi Vi Vi, hy vọng bạn mỗi ngày đều vui vẻ và có một cuộc sống hạnh phúc.

Vi Vi nhận giấy, nhìn chữ phía trên, mỉm cười chua xót: “Lời chúc chân thành thật, nhưng bây giờ em đang sầu lắm.”

Tống Từ mơ hồ cảm thấy hình như cô gái này luôn chủ động gợi đề tài, nhưng cậu cũng không nghĩ gì nhiều.

Dù sao là fan gặp được idol mà, muốn ở cạnh nhau nhiều thêm một chút là chuyện bình thường thôi.

Xuất phát từ lễ phép, Tống Từ thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì khiến bạn không hài lòng sao?”

“Em có một kịch bản tuyển mãi chưa được diễn viên phù hợp.” Vi Vi thở một hơi thật dài, cô hơi cúi đầu, biểu cảm rất gian nan, “Đã vậy còn có người quấy rối sau lưng nữa, như cái anh diễn viên vừa nãy đó, anh ta muốn diễn vai nam số 3 của em, nhưng mà ngoại hình có đạt chuẩn đâu, PK thua xong còn nói do em cố ý chèn ép, người bây giờ đúng là không biết tự nhìn lại bản thân mình mà.”

Thì ra đây là lí do của chuyện vừa rồi.



Không ngờ cô gái nhìn mong manh trầm tĩnh như này, hoá ra là một đạo diễn?

Còn trẻ quá đi mất…

Hơn nữa đạo diễn này còn là fan của mình… chuyện này nhiệm màu quá rồi nha.

Tống Từ: “Vậy bạn muốn nam số 3 của bạn phải thế nào?”

“Lạc quan, hoạt bát, hào phóng.” Vi Vi đáp không cần nghĩ, “Nhưng kỹ năng diễn xuất cũng phải đạt chuẩn, em không định chọn một người nổi tiếng đến diễn, hét giá cao thì thôi đi, còn kiêu căng muốn chết.”

Người đáp ứng được bốn yêu cầu này, quơ đại trong giới cũng được một nắm.

Tống Từ nghĩ không ra vì sao nhiều người vậy mà vẫn không có ai đạt được chuẩn mực trong lòng cô, nhưng cậu cũng không có tư cách để nói thêm điều gì, dù sao hai người cũng không thân lắm, cậu an ủi: “Người phù hợp với yêu cầu của bạn vẫn còn rất nhiều, chờ thời cơ đến rồi, có khi người ta sẽ từ đâu nhảy ra trước mặt bạn luôn đó.”

“Thật sao?” Vi Vi khẽ cười, vuốt tóc, “Nhờ vào lời chúc của anh vậy, vừa rồi thật sự cảm ơn anh, lần sau nếu có dịp gặp lại, em mời anh uống cafe nhé.”

Tống Từ cười với cô, không đồng ý, cũng không từ chối.

Sau khi ngồi ở quán đọc kịch bản hết buổi chiều, Tống Từ liền trở về nhà, cậu phát hiện ánh sáng từ vòng tròn xanh lá trên người mình càng lúc càng nhạt đi, đây là một tín hiệu cực kì không ổn, cậu chạy nhanh về nhà hít hơi nam chính để giữ mạng.

Ai ngờ đến khi tới nơi, Kỷ Hoài còn chưa về.

Trước khi đi cậu không báo giờ với dì Vương nên dì không nấu cơm trước, chờ đến khi Tống Từ về nhà, dì mới bắt đầu đi vào bếp.

Tống Từ cầm điện thoại, thấy tốc độ nhạt dần đi của vòng tròn xanh có thể nhìn thấy bằng mắt thường rồi, cậu cắn răng, cuối cùng vẫn gọi điện cho Kỷ Hoài.

Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, mãi đến hồi chuông cuối cùng mới có người bắt máy.

Giọng Kỷ Hoài lạnh nhạt: “Chuyện gì?”

Tống Từ phát hiện sau khi gọi điện qua, vòng tròn xanh bỗng sáng lên một chút, giống như chiếc điện thoại hết pin vừa được cắm sạc vậy.

… Vậy, liên lạc với nam chính thôi là cũng giữ được mạng rồi đúng không?

Tống Từ vừa trầm mặc nghiên cứu nguyên lý của vòng tròn xanh này, vừa do dự hỏi: “Khi nào thì anh về vậy?”

Kỷ Hoài bình tĩnh đáp: “Tôi không về.”

Tống Từ: “Bọn mình vừa mới kết hôn xong anh đã không về rồi thì không phù hợp lắm đâu nhỉ?”

Kỷ Hoài hơi mất kiên nhẫn: “Hôm qua làm chưa đủ à?”

Tống Từ: “…”

Kỷ Hoài: “Tôi không thích người phóng đãng đâu.”

Tống Từ: “…”

Mẹ nó?! Gọi anh về nhà thì phóng đãng chỗ nào???

Tống Từ còn định nói gì đó, nhưng Kỷ Hoài đã cúp điện thoại.

Không cho cậu cơ hội để giải thích.

Nhìn cuộc gọi vừa bị ngắt ngang, Tống Từ vờ đập điện thoại xuống đất hai cái, sau đó mới tức giận nhặt lên.

Một lát sau, dì Vương chuẩn bị cơm xong, hai người cùng ăn, dì Vương là người hay nói, thấy Tống Từ không vui vẻ gì thì hỏi thăm, bị Tống Từ trả lời có lệ cho qua.



Dì Vương chân thành khuyên cậu: “Hai vợ chồng sống chung với nhau, quan trọng nhất là phải thấu hiểu lẫn nhau. Dì nhìn A Hoài từ nhỏ tới lớn, thằng bé là một đứa trẻ ngoan, lại còn sống tình cảm hơn người khác. Cho nên nó không phải yêu thích nhất thời, mà nó yêu con thì đã nhận định một nửa kia là con rồi, nó thật sự rất yêu con đó.”

Tống Từ yên lặng thầm rủa trong lòng, người anh ấy yêu cũng đâu phải con, mà là thụ nguyên tác kìa, hơn nữa sau khi biến chất xong anh ấy cũng có tha cho ai đâu, thụ nguyên tác bị hành hạ tới chết luôn đấy.

Có điều cậu cảm thấy mình chắc sẽ không đến nỗi đó đâu.

Cậu đã quyết tâm muốn biến truyện ngược thành truyện ngọt với nam thần rồi mà.

“Tuy nó chất phác, có khi còn không biết cách thể hiện tình cảm sao cho đúng, nhưng lòng dạ nó thật sự lương thiện đấy. Dì còn nhớ lúc A Hoài học tiểu học, nó lén lấy tiền tiêu vặt để dành của mình để cho một ông lão trên cầu. Bà chủ phát hiện ra cũng không nói gì, chỉ cho người theo dõi ông lão đó, A Hoài tận mắt nhìn thấy lão ta cầm tiền đi cờ bạc rượu chè gái gú, lúc về, bà chủ hỏi nó thấy thế nào, A Hoài cũng không nói gì. Hôm sau nó tiếp tục đi tìm ông lão đó, nghe vô số chuyện xưa xửa xừa xưa để lão bán thảm xong, rất nghiêm túc cho lão tiền một lần cuối cùng rồi nói Đào Lý bất ngôn, hạ tự thành hề [2], lão không phải cây đào, mà nó cũng sẽ không đi qua nữa, tiền nó để dành lâu như vậy, không lấy mua kẹo ăn, coi như là đóng học phí, nếu lão còn tự trọng thì đừng đi lừa người khác.”

[2] 桃李不言,下自成蹊 (Cây đào cây mận không nói lời nào mà dưới gốc cây tự tạo thành một con đường nhỏ): Cây không nói lời nào, nhưng lại cho trái ngọt thu hút rất nhiều người, khiến cho dưới gốc cây người đi thành một con đường nhỏ. Cũng như người có đạo đức cao thượng, nghiêm khắc với bản thân mà khoan dung lấy thiện đãi người, tự nhiên sẽ có thể cảm hóa được người khác, tự nhiên sẽ được người khác tôn trọng.

Nói xong, dì Vương cười, thần thái hiền hoà hơn nhiều, xúc động: “Chớp mắt một cái, nó đã lớn như vậy rồi.”

“Đào Lý bất ngôn, hạ tự thành hề” ẩn dụ cho phẩm chất cao thượng của một người, không cần phải tự tuyên truyền, tự nhiên sẽ có người thừa nhận, tôn trọng.

Tống Từ như đang nghe kể truyện cổ tích, lạ lẫm nhướng mày: “Sau đó thì sao ạ?”

“Sau thì nó lý trí hơn nhiều.” Dì Vương lắc đầu, mặt vương nét cười, “Bà chủ nói với nó rằng làm việc chỉ dựa vào tình cảm là không đúng, dễ biến thành còn thiêu thân lao đầu vào lửa, bị đốt đến tro cũng không còn.”

Dì Vương dừng một chút, lại cười rộ lên: “Dì còn nhớ rõ chuyện này, lúc A Hoài mười tuổi, em gái nó nuôi một con mèo. A Hoài không thích mấy thứ có lông xù, vậy mà em gái ngày nào cũng ôm mèo đi theo nó, ngốc thế cơ chứ. Có hôm em gái nó bị bệnh phải nằm viện nửa tháng nên nhờ A Hoài chăm mèo hộ, nhưng nó lại ghét bỏ.”

Tống Từ nghe muốn phì cười.

Kỷ Hoài với mèo là hai sinh vật khác nhau hoàn toàn, cậu không thể tưởng tượng được khung cảnh bọn họ ở chung với nhau.

Cậu nhìn dì Vương, gấp gáp muốn nghe đoạn tiếp theo.

Dì Vương cũng không úp úp mở mở, cười tủm tỉm: “Con mèo đó cũng nhận ra Kỷ Hoài, nhưng rất sợ nó, mèo thấy chủ mình không có ở đây thì ngày nào cũng trốn ở trong góc, đói bụng cũng không dám kêu. A Hoài mỗi ngày đúng giờ đúng chỗ cho nó ăn uống, có một hôm con mèo đó chủ động cọ nó một chút, A Hoài liền ngơ ngác ra, sau đó không nói tiếng nào đã bỏ chạy. Mèo cũng hoảng sợ nên trốn đi mất, nhưng không ngờ lúc A Hoài cho mèo ăn lần thứ hai trong ngày, nó vẫn luôn đứng bên cạnh, cõi lòng đầy mong chờ con mèo sẽ lại đến cọ mình lần nữa.”

Tống Từ cười đến mức không ngừng được, trong đầu thoáng chốc tưởng tượng ra khung cảnh đó.

Không phải chứ?

Kỷ Hoài thật sự đáng yêu vậy?

Anh ấy ăn đáng yêu để lớn lên sao?

Tống Từ: “Sao nữa ạ!”

Dì Vương nghĩ, sắc mặt hiền hoà: “Con mèo đó do dự rồi vẫn tới cọ nó một chút, A Hoài như là phát hiện ra một thế giới mới vậy, vươn tay vuốt ve con mèo mấy cái. Sau đó nó thích con mèo lắm. Về sau em gái nó xuất viện, có mới nới cũ nên nói muốn đem cho con mèo đi, A Hoài liền giữ mèo lại nuôi, mèo quấn nó như sam ấy. Cứ vậy một thời gian lâu sau con mèo đó thành tinh luôn, ỷ là A Hoài cưng chiều nên xưng vương trong nhà, chỉ ngoan với A Hoài, còn với người khác thì dữ không chịu nổi. A Hoài cũng giả câm giả điếc, đặt mèo ở đầu tim mà chiều chuộng. Lâu sau nữa, con mèo đó bị bệnh không cứu được nên qua đời. A Hoài như người mất hồn suốt cả tuần trời, tới bây giờ người trong nhà vẫn không dám nhắc đến con mèo đó trước mặt nó nữa.”

Dì Vương thở dài, thổn thức: “Cho nên ấy, mấy người bọn dì đều nói với nhau rằng chỉ là con mèo thôi mà A Hoài đã xem như bảo bối vậy rồi, sau này nếu nó mà thích ai, không biết sẽ chiều người ta đến vô pháp vô thiên như thế nào nữa. Bà chủ nói như vậy không tốt, bà sợ A Hoài ngã hố, nhưng dì thấy thật ra A Hoài là người có chừng mực lắm đó chứ.”

Nói đến đây, dì quay sang nhìn Tống Từ, giọng vương tiếng cười: “Dì cảm thấy người trong lòng nó nhất định sẽ là một người ưu tú không kém đâu.”

Vốn đang nghe kể truyện con mèo ngày xưa, đột nhiên được khen không kịp đề phòng thế này, Tống Từ có hơi ngượng, ngưng một chút, cũng mỉm cười nói: “Ưu tú thì con chưa dám nói tới, nhưng sau này con sẽ nỗ lực để xứng đôi với anh ấy, có điều…”

Không ngờ Tống Từ khiêm tốn như vậy, ánh mắt dì Vương càng thêm dịu dàng: “…”

Chẳng qua bé Kỷ Hoài đáng yêu như vậy, Tống Từ mà biết sớm mình sẽ xuyên sách thì có khi đã chọn xuyên tới lúc Kỷ Hoài còn nhỏ rồi.

Vừa thuộc điển tích, vừa giống ông cụ non, lại còn ngoài lạnh trong nóng, đáng yêu, thích động vật nhỏ nữa.

Tống Từ chống cằm, khoé môi khẽ nhướng lên: “Có điều người mà con biết bây giờ như một người hoàn toàn khác vậy.”

Nam thần yêu thích của cậu từ vài dòng chữ trong sách đã trở nên lập thể hơn một chút rồi.