Xuyên Vào Tra Thụ Vừa Tự Huỷ

Chương 7: Lắng Nghe Thanh Âm




Sáng hôm sau, Tống Từ thức dậy trên giường, cảm thấy toàn thân đau nhức.

Đặc biệt là ở nơi thầm kín nào đó đau đớn đến không tả được, cực kì khó chịu, cậu lăn qua lăn lại trên giường mãi không ngừng.

Kế hoạch hôm qua thất bại toàn tập, đừng nói là làm công, đến cơ hội được ở trên Kỷ Hoài còn không có nữa là.

Có điều tuy lúc đầu rất đau, nhưng càng về sau thì…

Quá sướnggg.

Thôi thì cũng coi như là được ngủ với nam thần rồi.

Tống Từ lăn một cái, vùi đầu vào trong gối nằm.

Người gì đâu mà đẹp trai, sự nghiệp ổn định, lại còn giàu nữa, dù là nằm mơ thì cậu cũng lời rồi.

Còn chuyện nằm trên nằm dưới thì giờ tạm quên đi đã, nếu Kỷ Hoài không muốn thì cậu sẽ không ép anh, dù sao hai người cũng không ly hôn, sau này còn nhiều cơ hội.

Tống Từ nằm thêm một hồi lâu để bình tĩnh lại, sau đó lê chân ra khỏi giường.

Rửa mặt xong, đi xuống lầu, Tống Từ liền gặp một bác gái tầm bốn năm mươi tuổi đang đứng cạnh bàn, bác gái quay lại thì nhìn thấy cậu liền cười: “Chào cậu Tống, tôi ở bên nhà cũ được cử sang đây để chăm sóc sinh hoạt của hai cậu. Cậu gọi tôi dì Vương là được rồi.”

Bên nhà cũ?

Ý là người nhà Kỷ Hoài hả?

Trong hôn lễ hôm qua, nhà họ Kỷ với nhà họ Tống không một ai xuất hiện.

Nguyên chủ có một người mẹ ốm yếu bệnh tật, luôn nằm điều dưỡng ở bệnh viện, bố mất sớm, họ hàng thân thích không có ai ở gần.

Nguyên chủ được nhiều người theo đuổi, cuối cùng chọn Kỷ Hoài vì Kỷ Hoài có quyền thế mà người khác không so được, nhưng cậu ta với Kỷ Hoài không có cảm tình gì, cậu ta thấy không cần thiết nên cũng không báo với mẹ Tống.

Nhưng không một ai bên nhà họ Kỷ có mặt, ý tứ thế nào có thể hiểu được rồi.

Kỷ Hoài bị mỡ lợn phủ mờ trái tim [1], một hai quyết kết hôn với Tống Từ, nhưng mà anh mù, những người khác thì không, nhà họ Kỷ không ai thích Tống Từ.

[1] Gốc 被猪油蒙了心: Những con lợn cả đời chỉ ăn, ngủ mặc kệ ngày mai ra sao, tâm trí đơn giản và trơ lì. Lợn càng béo thì càng nhiều mỡ, dần dần mỡ sẽ phủ kín toàn bộ cơ thể. Ở đây để nói những người đầu óc đơn giản, không nhạy cảm, vô lương tâm.

Cho nên dứt khoát không tham gia hôn lễ, thể hiện rõ thái độ không thích.

Vậy sao lại cử người qua đây…

Tưởng là coi thường cậu cơ mà?

Tống Từ không nghĩ ra nhà họ Kỷ có ý gì, đơn giản bỏ qua không nghĩ nữa, cậu ngoan ngoãn tươi cười đáp: “Chào dì Vương ạ, vậy sau này phải làm phiền dì rồi ạ.”

Tống Từ đẹp, lại là diễn viên nên rất giỏi kiểm soát cảm xúc, dễ dàng tạo thiện cảm đối với người khác.

Đôi mắt sắc bén của dì Vương rất biết nhìn người, nhưng khi Tống Từ cười như vậy, dì Vương không khỏi bối rối, thầm nghĩ đứa bé này rõ ràng khá tốt, lễ phép hiền lành, không có kiêu ngạo, bướng bỉnh, ngang ngược như là người ta đồn thổi.

Dì cũng cười tủm tỉm lại với cậu: “Không sao đâu, cậu vẫn chưa ăn gì đúng không? Để tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu.”

Tống Từ lại đáp một câu làm phiền rồi ạ, sau đó kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

Trong nháy mắt, cậu đau đến phát run, gần như đứng phắt dậy, cậu cắn răng, rồi từ từ ngồi xuống lần nữa.

Cậu hít một hơi thật sâu, tiện tay lấy nước lạnh trên bàn uống một ngụm, lúc này mới dần bình tĩnh lại.

Sau đó cậu lại phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.



Hình như bây giờ cậu đang nằm ngoài vùng an toàn.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, tầm mắt cậu liền mờ đi, sau đó xung quanh lại thay đổi giống như lúc trước, toàn bộ mặt đất biến thành màu đỏ, bên trên viết Bắt đầu xui xẻo.

Khác với hôm qua chút là xung quanh Tống Từ xuất hiện một cái vòng nhỏ màu xanh lá, cái vòng này che kín người cậu, ngăn cách cậu với vùng đỏ bên ngoài.

… Hèn gì từ lúc thức dậy tới giờ cậu vẫn bình yên vô sự, hoá ra là nhờ cái vòng này.

Nhưng tại sao nó lại xuất hiện?

Cậu có làm gì khác với hôm qua không nhỉ?

Hôm qua cậu đã biết Kỷ Hoài là trung tâm của vòng tròn xanh.

Khoan đã, hình như cậu hiểu ra rồi…

Từ qua đến giờ chỉ khác nhau đúng một việc: bọn họ bum ba la bum.

Vậy là thật ra rời khỏi Kỷ Hoài vẫn có thể sống được, chẳng qua là phải lấy chút đồ trên người anh ta theo cùng?

Sau khi rút ra được kết luận này, tâm trạng Tống Từ một lời khó mà nói hết.

Lúc này, điện thoại cậu rung lên, cậu lấy lên xem thì thấy là tin nhắn WeChat từ quản lý của cậu – Thái Minh.

Ông ta nhắc cậu lên công ty một chuyến, có chuyện cần bàn.

Dì Vương làm bữa sáng rất nhanh, cậu ngồi ăn với dì một chút rồi đi đến công ty.

Công ty hiện đang ký hợp đồng với nguyên chủ tên là Minh Duyệt, trong showbiz cũng xem như khá có tiếng, nhưng vẫn không thể xếp lên bàn cân với Thịnh Tinh của Kỷ Hoài.

Tống Từ bây giờ chỉ là một nghệ sĩ vô danh tiểu tốt, trắng tay không tài nguyên.

Tống Từ đi tới phòng họp, gõ gõ cửa, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng mời vào. Cậu đẩy cửa, một người vừa vặn từ sau cánh cửa bước ra, anh ta đi ngang, còn khẽ mỉm cười với cậu.

Trong nháy mắt, trong đầu Tống Từ hiện lên quan hệ giữa cậu và người vừa gặp: Nguỵ Lập, nam, hai mươi tuổi, đều là nghệ sĩ thuộc Thái Minh.

Thái Minh đã hơn ba mươi, đeo mắt kính, một tay cầm ly nước, tay kia cầm phần tài liệu đang đọc dở, thấy Tống Từ lại gần, gã mỉm cười dịu dàng: “Đến rồi à, cậu ngồi đi.”

Tống Từ tháo khẩu trang, ngồi trên ghế đối diện, ngẩng mặt lên nhìn gã, không nói tiếng nào.

Cậu lúc này chưa bắt được cảm xúc để nhập vai lắm.

Tình tiết nguyên tác đã bị cậu xáo trộn. Theo cốt truyện thì sau khi nguyên chủ từ chỗ Hàn Sâm trở về liền khiến Kỷ Hoài lập tức ra mặt kéo cậu ta ra khỏi Minh Duyệt, rồi lại mở một phòng làm việc cho cậu ta ở Thịnh Tinh, đập vô số tài nguyên, nâng cậu ta thành một siêu sao.

Nhưng tối qua Kỷ Hoài đã nói sẽ không cho cậu tiền hay tài nguyên gì rồi, vậy nên tự cậu phải đối mặt với mọi chuyện sắp tới.

Mà đoạn này trong truyện không có nói tới, nên Tống Từ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Chỉ còn cách tuỳ cơ ứng biến thôi.

“Hôm nay gọi cậu tới vì có một dự án, người ta muốn hợp tác với cậu.” Hai tay Thái Minh nắm lại đặt lên bàn, mặt mũi hiền từ tựa như một người thân thiện dễ gần, “Kịch bản khá ổn, cơ hội lần này rất tốt đấy, cậu nắm cho chắc vào.”

Thái Minh đẩy tới một tập kịch bản, trên bìa viết bốn chữ, tên nghe rất nghệ, “Lắng Nghe Thanh Âm” [2].

[2] Gốc: 侧耳倾听 – Trắc nhĩ khuynh thính. Đại ý là tập trung, chuyên chú lắng tai nghe. Để nguyên tiếng Hán đọc nghe vui nhưng hơi khó hiểu nên mình dịch ra vậy luôn. Mn có gợi ý tên nào hay hơn thì cứ nói nha:3

Tống Từ bình thản lật xem hai trang: “Em diễn phiên mấy?”



“Cậu diễn vai nam số 3, suất diễn không nhiều lắm nhưng hình tượng rất hút fan.” Thái Minh tháo kính xuống, ung dung thong thả lấy khăn lau lau, “Nhiều người đi thử vai lắm, nhưng đạo diễn rất ưng cậu, nào về cậu viết tiểu sử nhân vật, rồi phân tích diễn xuất chuyên sâu về nhân vật này xong đưa anh, anh giúp cậu chuyển cho đạo diễn.”

Tống Từ không nghi ngờ gì, gật đầu, cậu đại khái xem qua kịch bản một chút, đúng như lời Thái Minh nói, không tệ chút nào.

Đọc kịch bản rồi lại thảo luận với Thái Minh vài chuyện khác xong, Tống Từ mới rời công ty.

Giờ vẫn còn sớm, Tống Từ quyết định tìm một nơi yên tĩnh uống ly cafe rồi mới về nhà.

Việc này đã thành thói quen, lúc còn là sinh viên, mỗi lần nhận được kịch bản cậu đều thích chui vào một góc yên tĩnh, tốt nhất là ngăn cách với thế giới, không bị ai quấy rầy. Chỉ có như vậy cậu mới có thể hoàn toàn thả mình vào kịch bản, thấu hiểu tính cách nhân vật.

Tống Từ tuỳ tiện vào một quán, gọi một ly cafe và điểm tâm, rồi ngồi xuống một góc yên lặng.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Lắng Nghe Thanh Âm là một câu chuyện chữa lành ấm áp, kể về tình yêu giữa một cô gái câm và một người cá. Cô gái câm là nghệ sĩ piano, tuy không thể phát ra âm thanh nhưng cô lại có thể tạo ra những giai điệu êm ái nhất trên đời. Chính vì không thể nói mà cô thường rơi vào trạng thái nôn nóng, có một lần, cô ra bờ biển để tìm kiếm linh cảm sáng tác, không ngờ sẽ bắt gặp một người cá.

Đây là người cá cuối cùng trên thế giới này, hắn vô cùng hung dữ, vừa mới gặp cô đã muốn giết người diệt khẩu, kết quả là cô gái câm bị hù phát khóc, người cá mềm lòng, đành phải buông tha.

Nào có ngờ cô gái câm lại to gan lớn mật đến vậy, tối hôm trước vừa được thả đi, hôm sau cô liền quay lại nằm vùng, tò mò muốn giao lưu với hắn.

Đoạn sau hai người đã cùng trải qua rất nhiều chuyện, hai trái tim cô độc dần dần xích lại gần nhau hơn.

Vai diễn của Tống Từ là quản lý ở một thuỷ cung, dưới tình huống không rõ, anh đã thuê người cá đến thuỷ cung diễn vai mỹ nhân ngư.

Anh trai này vô tình phát hiện ra thân phận thật sự của mỹ nhân ngư mình thuê về, bình thường là một người vô tình lại còn tính toán chi li, nhưng lúc bấy giờ lại im lặng, giấu kín bí mật của người cá.

Cuối cùng, khi thân phận người cá hoàn toàn bại lộ, lúc mọi người đổ xô truy bắt hắn, anh trai này đã đập nát kính thả người cá trốn đi, cũng mong người cá có thể bình an tránh được kiếp nạn này.

Vì chưa chính thức ký hợp đồng nên kịch bản này mới chỉ là bản thô chưa được hoàn thiện.

Nhưng vẫn khiến người ta phải cảm động như cũ.

Tống Từ càng đọc càng thấy hứng thú dạt dào, trong đầu thoáng tưởng tượng ra vô số hình ảnh và đoạn phim ngắn, tất cả đều là phân tích hình tượng và sự thay đổi về mặt cảm xúc của anh trai quản lý, người cá, thậm chí là cả cô gái câm.

Cậu uống nốt ngụm cafe cuối cùng, lấy bút ra ghi chú vào chỗ trống trên kịch bản, viết toàn bộ linh cảm và phương thức diễn xuất xuống.

Đúng lúc này, bên trong ghế dài phía trước cậu vang lên tiếng tranh cãi.

Một giọng nữ lạnh nhạt vô cùng nghiêm khắc: “Tôi đã nói không cần anh là không cần rồi! Anh còn dám vác mặt ra đây tìm tôi hả?!”

Một giọng nam vội vàng giải thích: “Chị Vi, chị cho tôi thêm một cơ hội đi mà! Lần thử vai trước chỉ là do trạng thái tôi không tốt lắm thôi, nếu chị cho phép, tôi chắc chắn có thể diễn đạt mà. Tôi đã nói chuyện với bên đạo diễn rồi, đạo diễn nói tôi qua gặp chị, nếu chị đồng ý thì đạo diễn sẽ lập tức cho tôi thử lại ngay.”

Giọng nữ dường như rất bực bội: “Vậy anh đi tìm ông ta đi! Mẹ nó chứ, cái gì cũng đẩy qua cho tôi hả? Bà đây là người gánh tội hay gì? Hay là anh thấy tôi dễ chọc? Hôm nay tôi nói cho anh biết, bây giờ anh nói thêm một câu nữa thôi là tôi cho anh biến khỏi cái giới này luôn.”

Giọng nam cũng trở nên tức giận: “Chị muốn ép chết tôi đúng không! Tôi với chị không thù không oán! Sao chị lại nhắm vào tôi như vậy! Hay là có người đút tiền cho chị rồi? Nó đưa tiền được, tôi cũng đưa tiền được, tôi trả gấp đôi!”

Tống Từ đặt bút xuống, đứng lên.

Chỉ thấy một người đàn ông rất cao đứng đối diện một người phụ nữ, người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu xanh lục, tay ôm một cái túi da, không thấy rõ mặt, nhưng cô đang rất kích động.

Người phụ nữ như không muốn nhiều lời nữa, cầm lấy ly cafe trên bàn rồi bất ngờ tạt thẳng vào mặt người đối diện, tức giận đến run cả người, môi run rẩy: “Cút!”

Người đàn ông lấy tay lau mặt, ánh mắt cầu xin biến thành xin không được nên mang hận, anh giơ cao tay muốn đánh tới.

Người phụ nữ nhắm hai mắt lại theo bản năng, nhưng đau đớn trong dự kiến lại không xuất hiện.

Cô mở mắt, chỉ thấy một chàng trai đường nét tinh tế xinh đẹp chắn trước người mình, đưa tay chặn lấy cánh tay sắp đánh xuống.

Giọng Tống Từ hoà nhã vô cùng: “Người anh em, hắt cafe như vậy là chị ấy không đúng, nhưng anh động tay động chân thế này cũng không được phong độ lắm đâu nhỉ?”