Hàn Sâm trong nguyên tác là một nhân vật rất dị, dị thế nào ấy hả, xem thái độ về tình cảm của hắn là biết: còn yêu thì để người ta sống, hết yêu thì muốn người ta chết.
Lúc hắn yêu đương với nguyên chủ, có thể chiều nguyên chủ đến tận trời, nguyên chủ chính là bầu trời, là mặt đất, là trăng, là sao, là cả tính mạng của hắn.
Nhưng hết yêu rồi thì thản nhiên đá người ta đi, xem người yêu cũ như người dưng nước lã.
Mà nguyên chủ lại si mê cái tính này của hắn, trong số những tình nhân, Hàn Sâm là người nguyên chủ ưu ái nhất, là nốt ruồi son trong tim, không ai có thể thay thế vị trí hắn trong lòng nguyên chủ.
Lúc Tống Từ đọc đến đoạn này, cậu hận không thể chui vào sách tát thụ 2 cái, để thụ ly hôn với công rồi đi mà sống với đám tình nhân của thụ. Cậu còn muốn dùng hết sức để lay tỉnh công đang u mê mù quáng, muốn anh tỉnh táo lại một chút, đừng tự lừa dối bản thân như vậy nữa!
Bây giờ được chứng kiến người thật việc thật, Tống Từ giật mình vài giây, không cách nào thông cảm với hắn cho được, dù sao cậu cũng chỉ là độc giả, lúc nhìn chữ với lúc trực tiếp gặp gỡ nhân vật là hai việc khác nhau, khoảnh khắc cậu bất chợt ngây người, ai đó đã nắm chặt cổ tay cậu.
Kỷ Hoài nhìn thật sâu vào trong mắt cậu, ánh mắt như có ẩn ý khác, miệng vẫn giữ nụ cười mỉm: “Không phải lúc nãy cậu luôn đòi gặp anh ta sao? Người đã tới tận cửa rồi, sao cậu không tới nói chuyện chút đi?”
Tống Từ lập tức có cảm giác bị nhìn thấu tâm tư, ánh mắt Kỷ Hoài sắc như dao, chỉ tiếc không thể xẻo thịt cậu xuống, Tống Từ thậm chí cảm thấy mất khống chế mà run lên dưới cái nhìn chằm chằm của Kỷ Hoài.
… Tại sao Kỷ Hoài lại nói như thể anh đã biết hết mọi chuyện mà nguyên chủ giấu diếm vậy.
Hàn Sâm vẫn đang giằng co với đội bảo an, hắn gào lên: “A Từ! Anh đã nói chúng mình sẽ ở bên nhau cả đời mà! Mình đã cùng leo núi, cùng nấu cơm, cùng nhau ngắm sao, chẳng lẽ anh quên hết rồi hả! Tại sao anh lại lấy cho người khác?! Tại sao anh lại phản bội em?!”
Cổ tay Tống Từ đau nhói, tay Kỷ Hoài dùng sức như muốn bóp nát cổ tay cậu, lại có cảm giác trút giận trong đó.
Cậu đau đến mức suýt thì hét lên.
Không đối mặt thì không giải quyết được.
Kế hoạch trốn khỏi lễ kết hôn cũng không thực hiện được.
Bên cạnh thảm đỏ, ngoài người đang đứng xem lễ còn có mười người đàn ông cao to đứng ở hai bên như hổ rình mồi, mọi người đều đang nhìn cậu, ai cũng như ai khiến cậu không thở được.
Tống Từ im lặng mà thầm mắng má nó chứ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại mỉm cười hiền lành, nhìn về phía Kỷ Hoài: “Ngài nói đúng, hôm nay là ngày hai ta kết hôn, cái người này không lễ độ chút nào, lại còn nói khùng nói điên gì không biết nữa, em nghi đầu óc hắn ta không được bình thường, ngài chờ em một chút, em giải quyết ngay đây.”
Kỷ Hoài cười lạnh, làm động tác mời, muốn xem cậu lựa chọn thế nào.
Anh biết mọi chuyện tiếp theo sẽ tiến triển thế nào, nếu lúc này Tống Từ vẫn đưa ra lựa chọn như trước, anh cũng không ngại cho cậu nếm mùi sống không được, chết cũng không xong.
Tống Từ hít một hơi, xoa xoa cổ tay bị bóp đến xanh xao, kéo tay áo xuống một chút che khuất tay, sau đó cậu đi tới trước mặt Hàn Sâm.
Thấy người trong lòng đến gần mình, Hàn Sâm bất ngờ thoát khỏi vòng vây của bảo an, vụt 2 bước về phía Tống Từ: “Sao anh kết hôn với nó? Sao em nhắn tin cho anh mà anh không về?! Có phải em là người cuối cùng biết tin anh kết hôn không hả?! Rốt cuộc anh xem em là cái gì?!”
Hắn hỏi dồn dập, miệng như súng liên thanh tấn công không ngừng.
May mà mặt mày hắn cũng đẹp trai, không thì bây giờ nhìn không khác gì thằng côn đồ.
Mọi người xung quanh bắt đầu chụm đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Tống Từ có thể cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Hoài sau lưng cậu rất rõ ràng.
Cậu ngừng một lát, rồi hỏi: “Anh có bình thường không vậy?”
Hàn Sâm ngỡ ngàng trừng mắt nhìn cậu: “A Từ nói gì cơ?!”
“Tôi hỏi là anh có bình thường không vậy?” Tống Từ hắng giọng, vô cùng bình tĩnh nhìn hắn, “Tôi vốn không biết anh là ai, cũng không hiểu anh đang nói gì hết, có phải anh đây bị hoang tưởng không vậy?”
Hàn Sâm sửng sốt hoàn toàn, hắn lảo đảo lùi về sau hai bước, như mới gặp cậu lần đầu, hắn nhìn cậu từ đầu đến chân một lần, thần sắc điên cuồng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Không, em bình thường mà, cũng không bị hoang tưởng. A Từ, em biết anh có nỗi khổ riêng, anh muốn ở bên thằng kia là vì tiền của nó đúng không? Rõ ràng mới đây anh nói muốn lấy cho em mà, muốn em mua nhẫn cầu hôn anh mà, chỉ là em chậm một bước mà thôi, anh đừng giận nữa, ngoan, nó cho anh từng nào tiền, em cho anh gấp đôi từng ấy nhé?”
Mấy lời này nhún nhường vô cùng, nhưng Tống Từ là người đã đọc nguyên tác, cậu biết Hàn Sâm lúc này đang tự mình đa tình nên mới moi tim moi phổi ra mà nói, thật ra hắn cũng chẳng tốt đẹp gì, lên giường xong thì không nhận người nữa, như là mục tiêu cả đời hắn là được ngủ với nguyên chủ vậy.
Lúc cần không cắt thì rước hoạ vào thân [1].
[1] 当断不断反受其乱 – Đáng đoạn bất đoạn, phản thụ kì loạn: Lúc cần quyết đoán mà do dự sẽ xảy ra tai nạn và rắc rối.
Tống Từ quyết đoán, nhanh chóng giải quyết mớ rắc rối này, đỡ phải trở thành trò cười cho thiên hạ, cậu lạnh mặt: “Anh có tai không vậy? Tôi đã nói là tôi không biết anh là ai, hôm nay là ngày cưới của tôi, anh tới chúc phúc thì tôi hoan nghênh, còn anh mà tới phá thì đừng trách sao tôi ác.”
Tống Từ trong mắt Hàn Sâm lúc nào cũng dịu ngoan ấm áp, sao lại có vẻ mặt nghiêm khắc như vậy?
Hàn Sâm nghẹn ngào sợ hãi.
“Anh còn vô căn cứ mà dám nói tôi đến với anh nhà tôi vì tiền.” Thân là một người đủ tư cách làm diễn viên, Tống Từ đã đọc rất nhiều kịch bản, cậu biết giờ mà không giải thích rõ ràng, chuyện này trước sau gì cũng trở thành gai trong lòng Kỷ Hoài, cũng sẽ bị mọi người đến xem hôm nay đem ra bàn tán tới lui, vậy nên nhân lúc đông đủ như này phải rạch ròi mọi chuyện.
Tống Từ tự chấn chỉnh suy nghĩ một hồi, vứt bỏ thể diện, trịnh trọng nói: “Tôi với Kỷ Hoài yêu nhau thật lòng, kiếp này nhất định phải có được anh ấy, tôi yêu anh ấy vô cùng, cả đời này không muốn kết hôn lần hai.”
Nếu kế hoạch bỏ trốn không thành công thì cậu phải yên ổn sống với Kỷ Hoài, vậy nên bây giờ cậu tranh thủ ghi điểm trước, chừa lại một đường lui cho mình.
Tống Từ tính toán hoàn mỹ.
“Còn anh này,” Tống Từ ngẩng mặt, xương hàm cong cong, mặt mày lạnh lùng như một đoá hoa xinh đẹp, cậu nghĩ tới thân phận người nổi tiếng của nguyên chủ, quyết định tiên hạ thủ vi cường [2], ụp cái mũ fan hâm mộ lên đầu hắn, lịch sự nói: “Tôi rất thấu hiểu tình cảm của fan dành cho thần tượng, nhưng bây giờ tôi đã kết hôn rồi, trong lòng tôi chỉ có tiên sinh của tôi thôi. Hy vọng anh có thể kiềm chế sở thích của mình, đừng mơ mộng viễn vông quá. Dĩ nhiên là nếu anh có bệnh tâm thần thật thì tôi xin thông cảm với anh, không biết anh có vào fan club chính chủ chưa, anh liên hệ với quản lý của tôi cũng được, tôi sẽ nói ông ấy tổ chức quyên góp.”
[2] Binh pháp Tôn Tử, “Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương”: nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.
Hàn Sâm ngơ ngác, đầu óc rối loạn, nói không nên lời.
Chuyên viên trang điểm cho cậu vừa rồi, đứng sau Tống Từ cũng sửng sốt, miệng chữ O đầy bất ngờ.
Mẹ kiếp? Sao mà diễn biến kì diệu vậy?!
Người mới nãy đứng lên bàn một hai đòi Hàn Sâm tới đây không phải là cậu sao?!
Mắt của cô có phải mù rồi không?!!!
Ngay cả Kỷ Hoài đang khoanh tay định xem kịch hay cũng khẽ cau mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
Tống Từ nhìn sang phía bảo an, nháy mắt một cái, bảo an hiểu ý, lập tức thừa dịp Hàn Sâm đang ngơ người, bước tới nắm lấy cánh tay hắn lôi đi như kéo sợi mì.
Tống Từ thở phào nhẹ nhóm, xoay người lại nhìn Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài mặc một bộ âu phục thủ công màu đen, dáng người cao thẳng, tuấn tú, mặt mày sắc bén, trong mắt ẩn chứa biển đen thăm thẳm, khi chạm mắt với anh, ánh mắt kia có vẻ bình tĩnh, rồi lại như sóng ngầm mãnh liệt.
Dưới ánh mắt như vậy, Tống Từ bắt đầu do dự, cậu chậm rãi đi tới, suy nghĩ một chút, thử đưa tay nắm tay Kỷ Hoài, Kỷ Hoài khẽ tránh đi, động tác rất nhỏ.
Tống Từ không thèm nghĩ nữa, dùng sức với được cánh tay Kỷ Hoài, sau đó mạnh mẽ ôm lấy.
Mẹ kiếp, cậu đã xổ ra cả tá câu lừa tình như vậy rồi, lại còn thể hiện trước đám đông là tình mình “Tựa thoa vàng bền chắc không phai” [3], bây giờ trước mặt bao nhiêu người, tới cánh tay Kỷ Hoài cũng không cho cậu ôm là làm sao? Tính vạch mặt cậu ở đây hả?!
[3] Thành ngữ lấy từ bài thơ Trường hận ca – Bạch Cư Dị, bản dịch của Tản Đà.
Kỷ Hoài cứng đờ, sau đó quay đầu mặt không đổi sắc nhìn cậu.
Ánh mắt anh vẫn gây sát thương lớn như cũ, nhưng Tống Từ đã đỡ được rồi, cậu không phải là nhóc con mới xuyên sách ba phút nữa, bây giờ cậu xuyên được mười lăm phút rồi! Mắt Kỷ Hoài không doạ được cậu nữa. [Không có đâu!]
Tống Từ tái nhợt, khẽ run rẩy khó phát hiện mà đi ra xe với anh.
Nhân viên mở cửa xe cho hai người, Tống Từ vào trước, Kỷ Hoài theo sau.
Cửa xe đóng lại trong tích tắc, tài xế lập tức khởi động xe lái về phía trước.
Tống Từ vừa lên xe liền nỗ lực chui vào góc ngồi, muốn tránh xa Kỷ Hoài một chút.
… Sao mà khí thế của một người có thể mạnh đến vậy được! Cái này hoàn toàn phản khoa học!
Trầm mặc một hồi, Kỷ Hoài đột nhiên lên tiếng, giọng nói nghe không rõ là vui hay buồn: “Lúc nãy cậu nói trong tim cậu chỉ có tôi?”
Tài xế đằng trước chuyên nghiệp diễn vai một người điếc.
Lúc cậu nói ra không cảm thấy có gì to tát, nhưng giờ ở bên trong khoang xe nhỏ hẹp, hai người gần nhau như vậy, lời này thoát ra từ miệng Kỷ Hoài, ý tứ không giống nhau.
Tống Từ không khỏi đỏ mặt, xấu hổ muộn màng.
Kỷ Hoài tựa như trầm thấp cười một tiếng, không vội vàng nói tiếp: “Kiếp này nhất định phải có được tôi?”
Tống Từ: “…”
Mặt sắp bốc hơi luôn rồi, mình nhảy ra ngoài cửa sổ được không nhỉ?
Kỷ Hoài: “Rất yêu tôi, đời này chỉ kết hôn một lần?”
Tống Từ: “…”
Mặt mũi mất hết rồi, không cảm nhận được gì nữa.
Chết tiệt, lúc đó mình nghĩ gì mà có thể chém được mấy câu sến sẩm như vậy chứ?! Phải biết rằng cậu chính là một thanh niên nhút nhát, thậm chí không dám lớn tiếng trước mặt người lạ đó!
Tống Từ nép vào mép cửa, thắt dây an toàn, vô cùng muốn tìm một kẽ hở để chui vào.
Kỷ Hoài nói xong thì yên lặng một hồi, Tống Từ cho rằng anh không còn gì để nói, thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm lòng không được mà khẽ nghiêng đầu qua, chuyện động nhỏ xíu, muốn lén nhìn anh một chút.
Nhưng vừa quay đầu lại, cậu nín thở ngay lập tức.
Kỷ Hoài không biết đã nhích gần tới từ lúc nào, khuôn mặt tuấn mỹ thâm thúy chỉ cách cậu vài cm, khóe miệng hơi cong lên như có như không, đưa tay nâng cằm cậu, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Tống Từ, cậu có biết nếu cậu không làm được sẽ có kết cục thế nào không?”