Xung quanh thật ồn ào, ồn đến mức không thể ngủ được.
Tối hôm qua Tống Từ vừa cày tiểu thuyết tới nửa đêm, khó khăn lắm mới ngủ được 3 tiếng, lúc này tức không chịu được, vốn định chờ người đang nói chuyện phát hiện ra mình đang ngủ mà tự giác im miệng đi chỗ khác, nhưng đợi một hồi, âm thanh bên tai không những không dừng lại mà còn có dấu hiệu phát ồn trầm trọng hơn.
Thậm chí còn có ai không có mắt mà gọi tên cậu, gào thét hỗn loạn như đang khóc tang.
Máu nóng dồn lên, Tống Từ đột ngột mở mắt.
Nhưng vừa mở mắt ra, cậu lập tức phát hiện đây không phải ổ chó trên giường mình, chỗ này cũng không phải phòng ngủ của mình luôn.
Bây giờ cậu đang đứng trên một cái bàn, trên bàn bày đầy đồ trang điểm linh tinh, mà ở phía dưới bàn, một nhóm người đang đứng xung quanh, mặt mày sốt ruột nhìn cậu.
Tống Từ ngơ người.
… Mấy người này nhìn chằm chằm mình làm gì? Đây là đâu? Mình đang làm gì vậy? Rồi bọn họ là ai thế?
“Cậu Tống à! Chuyện này đâu phải là không giải quyết được!” Một chuyên viên trang điểm nhìn cậu như đang nhìn tổ tiên nhà mình, giọng phát run: “Có gì cậu bỏ dao xuống trước đã! Nguy hiểm lắm! Hôm nay là ngày cậu kết hôn đấy! Đổ máu là không may mắn đâu!”
Tống Từ dời tầm mắt xuống một chút, chợt thấy rõ tay phải mình đang cầm một con dao, cậu không bị từ “ngày kết hôn” trong lời chuyên viên trang điểm doạ sợ, ngược lại bị con dao trên tay mình hù trước.
Tay phải cậu cầm dao, lưỡi dao bén mỏng kề sát làn da phía trong cổ tay, chỉ cần nhích dao thêm một xíu nữa thôi là đứt da rồi.
Mẹ kiếp? Mắc gì mình tự sát?
Khoan, chờ chút, má cốt truyện này sao mà quen quá vậy! Sao mà cảm giác như mình đã đọc qua ở đâu đó rồi!
Tay Tống Từ run run, con dao cắt trái cây trượt khỏi tay cậu rồi rơi xuống mặt bàn, mọi người rón rén lao tới, nhanh tay lẹ mắt giấu dao đi.
“Cậu Tống! Sao mà cậu, cậu lại cực đoan như vậy chứ?” Chuyên viên trang điểm ban nãy run run rẩy rẩy bước gần về phía cậu, đưa tay lên, có lòng muốn đỡ cậu xuống, khoé mắt cô vô thức liếc qua một bóng người đang đứng ở góc phòng, tận tình khuyên nhủ: “Tôi biết cậu với cậu Hàn là bạn cực kì thân, cậu muốn mời cậu ấy tới hôn lễ của cậu không có gì đáng trách, nhưng cậu cũng không thể… không thể chọn cách này mà! Như thế này là không phù hợp!”
“Đúng vậy! Hơn nữa đâu phải chủ tịch của chúng ta không đồng ý với cậu đâu!”
“Cậu luôn là máu đầu tim của ngài ấy mà, có thứ gì cậu muốn mà ngài ấy không cho chưa?”
“Chỉ là mời một người tới hôn lễ thôi mà, cậu có cần phải làm lớn chuyện đến vậy không, cậu làm bọn tôi sợ muốn…”
“Cậu Hàn kia có gì tốt đâu chứ!”
“Trang điểm trôi hết luôn rồi, phải dặm lại lần nữa mới được! Làm trễ thời gian tuyên thệ là không tốt đâu!”
Một lượng lớn thông tin ập tới tấp khiến Tống Từ trở nên lú lẫn, cậu học diễn xuất, trí nhớ phải tốt hơn người bình thường, nghe lời mọi người nói xong, cậu chắt lọc tìm tòi ra ký ức có liên quan trong đầu mình.
Lời thoại này! Phân cảnh này! Không phải đây là tình tiết trong quyển tiểu thuyết tình yêu tên “Người thương trên cầu” mà cậu vừa cày cả đêm hôm qua cho xong sao!
Tống Từ là một thực tập sinh đang chuẩn bị ra mắt, bình thường hàng ngày phải luyện tập rất nặng, trước giờ vốn không quen thức khuya, nhưng tối qua cậu phá lệ mà cày truyện suốt đêm, còn vì quyển sách này mà nạp hơn một ngàn tệ mua phiếu Bá Vương [1].
[1] Phiếu Bá vương – 霸王票 là một loại hệ thống dùng để hỗ trợ và khuyến khích cho các tác giả và tác phẩm đã ký hợp đồng với Mạng Văn học Tấn Giang, thực hiện thông qua hình thức tặng quà. Độc giả tặng thưởng hay chính là bỏ phiếu để động viên tác giả và ủng hộ cho tác phẩm mà mình yêu thích. Tất cả các loại phiếu quà này gọi chung là phiếu Bá vương. Tiền thu được từ phiếu Bá vương sẽ trở thành một phần thu nhập của tác giả.
Bé Từ nạp hơn 3tr3 vào Tấn Giang để đọc truyện =)))
Nhưng cậu nạp tiền không phải vì bộ truyện này quá hay ho, mà là vì cốt truyện quá kích thích, một lời khó nói hết!
Tình yêu công thụ trong bộ này có thể khái quát bằng vài từ là: Ngoại tình, bắt cóc, phản bội, hãm hại, vu oan, ngược tâm ngược thân.
Thụ là kẻ dám làm trời làm đất, một bạch liên hoa của thời đại, gặp chuyện lần nào khóc lần đó, không thì dùng tự sát để uy hiếp.
Tống Từ không phải cuồng ngược thụ, dù thụ trong này cùng tên với cậu, nhưng cậu vẫn luôn sống chết chờ công thụ BE, mong chờ một cái chết rõ ràng, ít nhiều gì cũng không làm cậu thấy phí thời gian và công sức đổ vào bộ truyện này, tác giả cũng đã xác nhận bộ này sẽ BE. Thế mà! Mười chương cuối cùng, tác giả bỗng đổi văn phong, nói với nhóm tiểu thiên sứ thân ái là thật ngại quá, dạo này văn ngọt sủng mới là xu hướng, vì miếng cơm, tôi phải sửa kết cục một chút, vậy thì càng được nhiều độc giả chấp nhận hơn.
Vậy nên tác giả nói cái làm liền! Cương quyết! Cho hai nhân vật HE!
À, quên kể, cuối cùng thụ bị tàn tật, liệt nửa người, công thì mất trí nhớ quên hết mọi chuyện trước đây, một lòng yêu thương chiều chuộng thụ, y như thánh mẫu Maria chuyển thế.
Đọc xong kết truyện kiểu đó, tâm trạng Tống Từ như bị ai ép đút một muỗng cớt, tức giận đập ngàn phiếu bá vương cho tác giả đi khám não, rồi quăng điện thoại qua một bên, ngủ.
Mà một màn trước mặt này… Nếu Tống Từ nhớ không nhầm thì đây là ngày mà công thụ kết hôn, thụ muốn mời tình nhân của mình – Hàn Sâm đến dự tiệc cưới, mà công – Kỷ Hoài không cho, vì anh với Hàn Sâm là đối thủ cạnh tranh trên thương trường. Vậy nên thụ bắt đầu gây sự đòi tự sát, khóc sướt mướt nói Kỷ Hoài thay lòng rồi, Kỷ Hoài vốn dĩ không yêu mình.
Cuối cùng Kỷ Hoài không còn cách nào khác, đồng ý rồi mời người đến dự, lúc đó anh không biết quan hệ giữa thụ và Hàn Sâm, chỉ đơn thuần cho rằng hai người họ là bạn tốt.
Mà không ngờ sau khi Hàn Sâm đến liền bắt đầu làm loạn, cướp người, cuối cùng hai người suýt thì đánh nhau, biến hôn lễ thành một mớ hỗn độn, cuối cùng Hàn Sâm kéo thụ bỏ trốn, sau khi cùng thụ làm một số việc không thể miêu tả xong thì vứt bỏ thụ.
Thụ vì vậy lại quay về tìm Kỷ Hoài, nhận lỗi với anh.
KỶ HOÀI THẾ MÀ! CHỌN! TIN TƯỞNG! THỤ CÓ NỖI KHỔ RIÊNG!
Lúc đọc đến đoạn này, Tống Từ tức muốn hộc máu, mà vì chuyện này, sau khi Kỷ Hoài biến chất, tra rõ ngọn ngành, anh ta kéo thụ tới chỗ thụ và Hàn Sâm từng lăn lộn với nhau, dịu [tàn] dàng [nhẫn] tra tấn thụ hết lần này đến lần khác, không chỉ tra tấn trên giường, mà còn dùng nhiều hình thức vô nhân đạo khác.
Thụ cũng từ đó mà liệt nửa người.
Nghĩ đến kết cục của thụ, Tống Từ không kìm được mà rùng mình, mà lúc này, cậu đã bị nhân viên ba chân bốn cẳng kéo đến bàn trang điểm rồi, chuyên viên trang điểm vừa năn nỉ dỗ dành, vừa nhanh chóng thành thạo dặm lại lớp trang điểm cho cậu.
Tống Từ nhìn bản thân mình trong gương, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không dám tin mà kết luận: Cậu hình như đã xuyên vào thành tra thụ của truyện “Người thương trên cầu”.
Để kiểm chứng suy đoán của mình, Tống Từ không tự nhiên nhúc nhích: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, Hàn Sâm…”
“Tổ tiên ơi! Chúng ta trang điểm cho xong đã nhé!”. Chuyên viên trang điểm đau khổ, tim nhỏ đập loạn: “Xe đã chờ bên ngoài rồi! Chủ tịch ngài ấy cũng chờ cậu lâu lắm rồi! Cậu có thể đừng nghịch nữa được không! Hàn Sâm sẽ tới mà!”
… Khớp với cốt truyện rồi, đoán cái đúng luôn, cậu xuyên sách thật rồi.
Tống Từ cảm thấy mình như một cái máy tính chết mạch, nhìn chàng trai mặc âu phục trắng trong gương, một ngàn từ D*m* suýt nữa nhảy ra khỏi miệng.
Nhưng vào lúc này, một bóng người chậm rãi đi đến gần cậu, người đó mày rậm mắt đen, đường nét sắc bén tựa như chạm khắc, anh mặc âu phục màu đen, vai rộng em thon, dáng cao chân dài, cả người toát lên không khí lạnh nhạt cấm dục.
Người nọ cầm điện thoại, vừa nhỏ giọng nói gì đó với đầu dây bên kia, vừa đi đến sau lưng Tống Từ, sau đó anh đứng yên sau lưng cậu, tay đặt lên lưng ghế cậu đang ngồi.
Tống Từ đối mặt qua gương với anh một cái, ánh mắt người đó có lực xuyên thấu quá mức, Tống Từ chỉ nhìn một chút đã sợ run, không hiểu sao lại nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm năm cấp 3 của mình, nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Nhờ vào diện mạo và trang phục, Tống Từ nhanh chóng đoán được thân phận của đối phương.
Người này chắc là Kỷ Hoài, cũng là động lực khiến Tống Từ quyết đọc truyện đến cùng. Kỷ Hoài là một người dịu dàng, rộng lượng, làm việc quyết đoán, can đảm, táo bạo mà cẩn thận, EQ cực cao, là gu của Tống Từ.
Nhưng đến giờ phút này, Tống Từ mới phát hiện, đọc tiểu thuyết với gặp mặt trực tiếp là hai việc hoàn toàn khác nhau! Rõ ràng Kỷ Hoài trong tiểu thuyết là một người đàn ông rạng rỡ như ánh mặt trời! Ai đó làm ơn cho cậu biết tại sao cái người sau lưng này khí thế cường đại đến vậy được không, khiến cậu thở mạnh cũng không dám!
Hơn nữa cược một trăm tệ luôn, ánh mắt Kỷ Hoài nhìn cậu tuyệt đối không phải dịu dàng yêu thương gì hết, rõ ràng toàn là sát khí!
Má nó chứ! Tôi muốn tìm chỗ trốn! Kết hôn cái quần què gì! Giữ mạng quan trọng hơn!
Trong phòng yên lặng, Kỷ Hoài hơi dùng sức xoay ghế một chút, Tống Từ liền đối diện với Kỷ Hoài.
Tống Từ như bị khí chất của anh ép đến không thở nổi, căng thẳng vô cùng, hai tay đoan chính đặt trên đầu gối, thẳng lưng, mắt nhìn đi chỗ khác theo bản năng.
“Ngại quá.” Kỷ Hoài khẽ nhếch môi, cười như không cười, khoé mắt đuôi mày lạnh tanh, khác xa với dáng vẻ dịu dàng như ngọc, nhẹ nhàng như gió mà nguyên tác miêu tả. Anh thản nhiên hỏi, “Vừa rồi tôi phải nghe điện thoại, không nghe rõ cậu muốn gì, cậu nói lại lần nữa được không?”
Tống Từ: “…”
Tựa như có bàn tay đang bóp chặt yết hầu mình, Tống Từ chỉ cảm thấy không thở nổi, cậu đã từng học kiểm soát biểu cảm, cũng từng học phân tích biểu cảm, giây phút này, cậu chỉ đọc được một ý tứ duy nhất từ trong mắt Kỷ Hoài: Chán sống chưa? Chỉ cần cậu dám mở miệng gọi hai chữ Hải Sâm, tôi lập tức tiễn cậu về Tây thiên luôn.
Tống Từ nuốt nước bọt, ngón tay bấu chặt vào tay vịn của ghế dựa, cậu thoáng nhìn về phía cửa lớn, tự hỏi tỉ lệ trốn thoát sau khi bước khỏi cánh cửa kia được bao nhiêu, thức thời mỉm cười: “Em nói gì nhỉ? Rõ ràng em chưa nói gì hết mà, à đúng rồi, em định nói là nơ của ngài hôm nay đẹp lắm, rất hợp với âu phục của ngài.”
Thấy Tống Từ bỗng ngoan ngoãn nghe lời, không hề gây sự tiếp nữa, Kỷ Hoài nhướng mày, nhớ ra dáng vẻ nhìn về phía cửa vừa nãy của cậu, anh cũng tuỳ tiện nhìn qua.
Cửa đóng kín, không có gì bất thường.
Kỷ Hoài lùi một bước, nhìn về phía chuyên viên trang điểm rồi gõ nhẹ vào mặt đồng hồ trên tay, chuyên viên hiểu ý, lập tức biến thành nhện tinh, dùng hết tốc độ cả đời mà tô vẽ cho Tống Từ, tay nhanh đến nỗi không kịp thấy bóng.
Vài phút sau, trang điểm xong xuôi.
Tống Từ đứng lên, đi theo Kỷ Hoài tiến về phía cửa, dọc đường đi cậu đều ngẫm nghĩ xem nên trốn đi như thế nào.
Xuyên không hay xuyên sách không quan trọng, tình huống bây giờ đã thành sự thật rồi, cậu phải tìm cách nhanh chóng thoát khỏi tất cả mấy thứ này! Đặc biệt là Kỷ Hoài! Kết cục của nguyên chủ là bị tra tấn đến liệt nửa người, muốn đi vệ sinh cũng phải có người giúp mới đi được!
Khi nào cậu thoát khỏi chỗ này thành công, cậu mới tiếp tục nghĩ cách thoát khỏi thế giới này được.
Tống Từ đang lên kế hoạch, Kỷ Hoài đi phía trước nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Ngoài ý muốn là, ngoài cửa không treo lụa màu rực rỡ, cũng không có tiếng hoan hô, ngược lại toàn tiếng cãi cọ ầm ĩ, một nhóm người kết thành một hàng, ra sức ngăn cản người ở giữa.
Người đó đang tìm cách lao vào trong, mãi mới thấy người từ trong ra, vừa nhìn thấy Tống Từ đã gào lên: “Tống Từ! Không phải anh nói anh yêu em nhất sao? Tại sao anh lại muốn kết hôn với thằng đó? Nó thì tốt hơn em chỗ nào hả?”
Tống Từ: “…”
Khoảnh khắc nhìn rõ được đối phương là ai, tim Tống Từ suýt thì ngừng đập.
Trong đầu Tống Từ hiện lên thông tin liên quan đến nhân vật này, không khác gì CV cá nhân: Hàn Sâm, nam, 27 tuổi, một trong những người yêu của Tống Từ.
Cốt truyện Địa ngục khốc liệt trong truyền thuyết diễn ra trước mặt cậu một cách vô cùng sống động, sau khi cậu vừa xuyên qua chưa được 10 phút.