"Anh Minh Thành, em đếm đến ba thì anh chạy thật nhanh để diều bay lên nha. Anh nhớ dùng hết sức mình mà chạy đấy nha"
Cánh đồng chiều rộng lớn, nắng nhẹ nhàng bay nhảy khắp nơi, từng làn ánh sáng nhẹ nhàng cùng với gió hòa với nhau tạo thành một bản ca tuyệt đẹp. Nắng là nốt trầm, gió là nốt ngân. Trên cánh đồng bát ngát sắc vàng của lúa, sắc xanh của cỏ cây là hai đứa trẻ trong thân hình người lớn, vui vẻ cười đùa, thoải mái, hòa hợp cùng nơi đây. Khung cảnh nơi đây còn được điểm xuyết bởi âm thanh quen thuộc của làng quê - tiếng trâu bò. Cách Diễm An và Minh Thành khoảng chừng ba bốn mét là một bãi thả trâu bò. Khung cảnh có thể nói là bình dị, tuyệt vời.
Diễm An và Minh Thành hai người chân trần chạy xuống cánh đồng lớn. Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của Diễm An vang lên
"Một...hai...ba!!"
Sau khi Diễm An đếm, Minh Thành liền ngay lập tức chạy thật nhanh. Gió nhẹ nhàng đưa con diều bay lên, bay lên cao hơn.
"A, bay lên rồi, bay lên rồi, anh Minh Thành anh có thấy không" Diễm An cười tít cả mắt, lộ rõ cả lúm đồng tiền trên má cô
"Anh thấy rồi, em nghĩ sao anh thả mà anh không biết vậy..."
"Haha, em quên mất, em lỡ vui quá cho nên..." Cô vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của mình và cười. Nụ cười ấy quả là đáng sợ, khiến Minh Thành như bị nhồi máu cơ tim, lồng ngực cứ đập liên hoàn
Chiếc diều bay cao lên, cao hơn nữa, mang theo ước mơ của hai đứa trẻ con tổng thân xác người lớn bay lên những tầng mây, đưa đến nơi cung trăng để thực hiện nó. Âm thanh chiếc diều sáo vang vọng cả chiều hè nghe thật vui tai, gió thổi nhẹ nhàng làm tóc Diễm An bay đi. Cô khẽ vén tóc sang hai bên, Minh Thành nhìn như bị hút hồn vậy. Cuối cùng họ ngồi bệt xuống bờ cỏ xanh thẳm, lặng lẽ nhìn chiếc diều bay.
Diễm An nhắm mắt lại, cô đang tận hưởng, cảm nhận từng khoảnh khắc tuyệt vời này. Mọi giác quan của cô như mạnh hơn, cô có thể ngửi rõ mọi thứ, mùi lúa đang trong độ chín, mùi cỏ cây, mùi đất, cô có thể nghe rõ tiếng sáo diều, tiếng đàn bò, tiếng gió, tiếng vạn vật...Diễm An cô biết, những khoảnh khắc này trong đời cô sẽ là dấu ấn đẹp nhất, cô phải trân trọng những giây phút này...
Tiếng những con bò khe khẽ vang lên, hai người cứ im lặng ngắm nhìn như vậy. Minh Thành nhìn con diều nhỏ cậu cảm thấy tâm trạng mình thật nhẹ nhõm, bình yên. Cậu cười, nụ cười thỏa mãn Diễm An nhìn thấy cậu như thế liền hớn hở
"Thế nào, anh Minh Thành vui không"
"Vui lắm"
Hai người cứ thế cho đến khi nắng đã chuyển sang màu đỏ cam, mặt trời sắp sửa xuống núi. Họ nhanh chóng thu con diều lại và đi về. Vẫn là con đường làng nhỏ kia với bao nhiêu kỉ niệm, những kỉ niệm này cậu sẽ khắc ghi mãi không quên.
"Xem này, nhờ ai mà chúng ta phải cuốc bộ về nhà nhỉ?" Minh Thành cười, cố ý chọc ghẹo Diễm An. Cô bé không những chẳng ăn năn gì ngược lại còn nói lí, khiến Minh Thành cũng phải bất lực.
Chiếc xe đạp lăn bánh kêu "két két", âm thanh quen thuộc bình dị đến lạ thường. Nắng chiều tà in đậm lên hai con người kia, tô đậm lên bộ váy trắng tinh của Diễm An trông thật đẹp. Thì ra do cú ngã lúc trước mà chiếc xe đạp này đã bị hỏng đành ra hai người phải đi bộ
"Hihi, đi bộ dài chân mà, không sao" Cô cười nhí nhảnh, vừa đi vừa nhảy chân sáo tiến lên trước Minh Thành rồi xoay người lại. Tà váy cô nhẹ nhàng phất phơ, màu nắng hoàng hôn, màu tóc, màu đôi mắt và màu nụ cười của cô khiến Minh Thành không khỏi ngơ ngác.
Buổi chiều này của họ kết thúc như thế đấy, một buổi chiều đầy niềm vui, kỉ niệm này sẽ được khắc ghi mãi mãi...để khi nhớ lại họ cảm thấy thật hạnh phúc...hoặc cũng sẽ đau khổ
...****************...
"Anh Minh Thành, tối nay nghe nói nhiều sao lắm anh đi ngắm sao với em đi"
Tiếng gõ cửa lẫn tiếng nói quen thuộc mà ngày nào cậu cũng nghe vang lên sau cánh của. Từ ngày gặp cô, thứ Minh Thành nhìn nhiều nhất chính là cô, mong đợi nhiều nhất chính là giọng nói sau cánh cửa. Không còn là những bước chân uể oải như trước kia mà thay vào đó là từng bước chân nhanh nhẹn, háo hức. Minh Thành từng bước chân nhanh nhẹn mở tung cảnh cửa ra, mỉm cười và chào:
"Chào em, Diễm An"
Vòng lặp cứ thế tiếp tục, ngày ngày...vẫn cứ thế. Liệu vòng lặp này sẽ tiếp tục mãi mãi hay sẽ không còn vào những ngày mai sau...
"Đi ngắm sao với em nha" Nụ cười của Diễm An giống như nắng mai vậy, không biết bao lần làm cậu thổn thức ngày đêm. Khổ nỗi cậu không có gan tỏ tình với người ta, chỉ mang trong mình nỗi tình cả ngày lẫn đêm. Chưa có lần nào Diễm An rủ là cậu từ chối cả, ai lại từ chối đi chơi với người mình thích cơ chứ
"Được thôi"
Một ánh mắt hiền dịu từ xa lặng lẽ nhìn Minh Thành cùng Diễm An. Bà Lưu dù ở đâu cũng thế luôn theo dõi cậu con trai to xác của mình, nhìn thấy cậu thay đổi lớn như vậy lòng bà cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Lại là chiếc xe đạp ấy, tiếng 'ken két' của nó khơi dậy bao nhiêu kỉ niệm đẹp của hai người.
"Anh Minh Thành, anh không để em đèo nữa sao"
"Anh nào dám làm vậy nữa" Minh Thành cười đùa, sau lần ngã ấy, có lẽ cả đời này cậu cũng không dám để Diễm An đèo nếu không muốn ngã như lần trước.
Cuối cùng hai người cũng đến bờ đê, khung cảnh nơi đây quả thật thơ mộng. Ngọn cỏ xanh mướt còn đọng sương khuya, lấp lánh ánh những vì sao. Gió đêm lạnh buốt, nhẹ lay những ngọn cỏ, tán lá.
Bầu trời đêm hè thôn quê, sao trần ngập trời lấp la lấp lánh như những hạt kim tuyến đính trên lụa đen. Diễm An vừa đi miệng không khỏi khen ngợi
"Đẹp thật đấy anh Minh Thành"
"Ừm..."
Cuối cùng hai người nằm xuống nền cỏ đê ngắm nhìn trời đêm. Đêm nay trời không có trăng thay vào đó là có rất nhiều sao, sao trên trời sao in dưới mặt nước. Gió nhẹ làm nước gợn lăn tăn, đem theo những vì sao lên rồi xuống trông thật thú vị. Sao đêm ở khắp mọi nơi, thu vào đôi mắt to của Diễm An. Đôi mắt cô phát sáng như bầu trời đêm nay vậy.
"Đẹp quá"
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô nói câu này rồi. Diễm An nhìn trời, Minh Thành nhìn cô, trong mắt Diễm An có sao, trong mắt cậu có mặt trời nhỏ.
"Đẹp lắm" Minh Thành cười nhẹ nhàng nhìn Diễm An mà nói...Cái cậu nói không phải là bầu trời đêm nay không đẹp mà là nói Diễm An còn đẹp hơn cả ngàn lần những vì sao ấy.
Đôi mắt cô là trời sao, là biển ánh sáng còn đôi mắt Minh Thành là tình, là hình bóng Diễm An
Diễm An đôi mắt long lanh, nhìn trời sao nói:
"Anh Minh Thành, anh biết không"
"...."
"Mỗi vì sao đều có ý nghĩa riêng của nó đấy" Giọng nói của Diễm An nhẹ hơn, có chút gì đó hụt hẫng
Đột nhiên Diễm An chỉ tay lên bầu trời, cô chỉ vào chòm sao sáng nhất
"Kia, là sao Bắc Đẩu, ý nghĩa của chòm sao này là may mắn và thịnh vượng"
"Bây giờ anh mới biết" Minh Thành từ trước tới nay cậu chưa bao giờ tìm hiểu về những thứ này. Cậu cho rằng những thứ này biết cũng được không biết cũng không sao, nhưng bây giờ cậu chợt ngộ ra...vật trên đời đều có ý nghĩa riêng của nó.
"Mỗi chòm sao trên trời, dù sáng hay yếu đều mang một ý nghĩa riêng của nó. Nó tồn tại không phải là một vật vô tri vô giác, đã tồn tại ắt phải có ý nghĩa riêng"
Minh Thành lặng lẽ nhìn cô...Đôi mắt Diễm An ngày mở to hơn, hiện ra những vệt sao lấp lánh, cô đưa tay lên như muốn chạm vào nó vậy.
"Hồi còn nhỏ, mẹ em thường nói những ngôi sao trên trời là do những linh hồn đã khuất hóa thành. Lúc đó em ngây thơ tưởng thật...mà hình như bây giờ cũng vậy. Liệu sau này em...chết có hóa thành vì sao không nhỉ" Cô cười...
"Em nói gì vậy chứ, đừng nói xui, bây giờ em còn trẻ, đừng nên nghĩ về cái chết sớm vậy"
Diễm An nghe Minh Thành nói vậy không nhịn được mà cười
*Anh cũng có tư cách nói câu này sao...?* Vốn dĩ từ khi chuyển tới đây, cô có nghe bố mẹ nói về tình trạng của Minh Thành, dù ít nhiều gì cô cũng hiểu cậu, biết về quá khứ ba năm kia của cậu...biết cậu đã nhiều lần có ý định rời bỏ thế giới này.
"...haha, đúng vậy, chẳng ai muốn mình chết đi cả đúng không..."
Đêm nay trời đầy sao, bầu trời tháng năm, thật đẹp nhưng cũng thật buồn.
Thế là đêm đó hai người mải nhắm sao ngủ quên trên bờ đê. Khiến bà Lưu và mẹ của Diễm An hốt hoảng đi tìm.
...****************...
Ngày mới bắt đầu, vẫn là giọng nói quen của Diễm An
"Anh Minh Thành, em mới tìm được chỗ này tuyệt lắm, nhất định anh sẽ thích"
Minh Thành nhanh chóng mở cửa ra, cười tươi, lòng cậu rạo rực, từ khi gặp Diễm An ngày nào cũng rất vui, hạnh phúc
*Đi với em chỗ nào cũng tuyệt cả*
Cô dẫn cậu đến một đồi cỏ trống. Nơi đây gió lộng, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy được những ngôi nhà mái ngói đỏ, bức tường còn màu xanh, nhìn thấy được các bác nông dân đang cần cù làm lụng vất vả trên cánh đồng xanh muốt. Dù đã sống ở đây đã lâu nhưng cậu không hề biết có một nơi đẹp như này.
"Anh thấy đẹp không" Diễm An hí hửng khoe chiến tích của mình với Minh Thành, lòng vui sướng không thể tả được.
"Ừm đẹp lắm"
"Đúng là đẹp thật, nhưng đẹp nhất là cây táo này, anh nhìn đi" Cô vừa nói vừa chỉ tay vào cây táo trĩu quả đỏ rực, miệng thèm thuồng.
"Haiz, em đúng là" Minh Thành dường như hiểu được ý của cô, liền thở dài, cậu cũng đã quá quen với những lần như thế này rồi.
"Hì hì"
"Anh Minh Thành, em muốn ăn...anh ăn không?"
"Nhưng mà anh không biết trèo cây..." Cậu nói...có phần hơi ngượng ngùng
"Xì! Em đâu có bảo anh trèo, em sẽ trèo anh đứng ở dưới bắt lấy đi, nhớ bắt cho được"
"Em trèo...?" Minh Thành mắt chữ A miệng chữ O, cậu không thể ngờ người con gái trước mặt mình lại có thể trèo cây, trước giờ cậu nghĩ em ấy...thục nữ lắm...
"Anh bất ngờ gì chứ, em trèo giỏi lắm đó" Cô liền đưa tay khịt mũi, tự hào
"Haiz...được rồi, cẩn thận đó..."Chưa nói xong, Minh Thành liền khựng lại, nhìn Diễm An. Cô đang mặc trên mình một bộ váy dài màu xanh nhạt trông cực kì đáng yêu.
"Nhưng mà khoan đã, em đang mặt váy mà...sao trèo cây được"
Minh Thành nói xong, Diễm An che miệng lại cười, khiến cậu không thể hiểu được
"Hihi, cho anh xem nè" Nói rồi cô vén váy lên, lộ rõ đôi chân của mình. Minh Thành vội vàng che mắt lại, vành tai đỏ ửng lên, nói lắp bắp
"E...em làm cái gì vậy..."
Dù cậu đúng là xấu hổ thật nhưng vẫn ti hí nhìn, cậu biết phải có lí do nào để em ấy làm vậy... thì ra cô mặc một chiếc quần short dài đến tận đùi bên trong.
"Hahaa, thật ra mặc váy nhưng em toàn mặc quần bên trong à" Diễm An vui vẻ nói
"Em đúng là..." Minh Thành quen Diễm An đã hơn một tháng rồi nhưng vẫn không thể hiểu hết được con người cô.
Diễm An nhanh nhẹn, tay bám chắc lên thân cây, chỉ chốc lát đã leo lên được. Minh Thành ở dưới đứng nhìn đầu chỉ nghĩ được một câu *em ấy chắc chắn là khỉ...*
Đứng từ trên cao nhìn xuống cô thấy được bóng dáng nhỏ nhỏ của Minh Thành, lòng liền hí hửng. Cô đưa mắt nhìn xung quanh cố gắng tìm những quả táo thật đỏ, mọng nước. Cô đưa tay vươn đến, cẩn thẩn ngắt rồi thả xuống.
"Anh bắt lấy cẩn thận nha, kẻo bị dập đó"
"Được rồi"
Chợt một tiếng 'cốp' to vang lên, quả táo vừa mới hái rơi trúng đầu Minh Thành. Diễm An mặt mày tái xanh, nhanh chân leo xuống chạy đến chỗ Minh Thành.
"Anh không sao chứ" Bàn tay nhỏ nhỏ liền đưa lên xoa đầu Minh Thành
"Có sao" Cậu không ngần ngại mà nói, khiến cô bé hoảng sợ, cuống cuồng
"Một cộng một bằng mấy" Cô đưa hai ngón tay ra trước mặt Minh Thành khiến cậu bất ngờ, không ngờ rằng em ấy lại lo lắng cho mình đến vậy
"Bằng 5 quả táo"
"Anh đừng làm em sợ, anh đừng có hóa ngốc đấy"
"Nếu anh hóa ngốc thì sao..."
"..." Cô chống cằm suy nghĩ...
"Em chịu trách nhiệm với anh nha" Minh Thành cố lắm mới nói ra câu đùa này, cậu biết Diễm An sẽ nghĩ là mình đùa nhưng cậu vẫn nói, dù cô bé ngây ngô không hề nhận ra lòng cậu.
"Anh đùa đúng không, thật ra anh còn bình thường chán"
"...haha..."
"Nhưng mà Diễm An này...em thật sự là con gái đấy à. Con gái như em anh mới gặp lần đầu đấy.." Cậu chuyển chủ đề để làm không khí bớt gượng gạo hơn.
Gió đáp lên đồi xanh, nắng đậu lên khuôn mặt cô, hàng lông mi dài rũ xuống, đôi mắt như chìm vào khoảng trời mênh mông xa thẳm. Cô ngồi xuống, lấy một trái táo xoa xoa vào tà váy rồi đưa vào miệng cắn một miếng. Mùi vị thật không ngọt như cô nghĩ, nó có chút vị chua...chát. Diễm An quay lại nhìn Minh Thành cười nhẹ một cái, không phải nụ cười vui mừng, nụ cười như muốn che đậy thứ gì đó. Cô vân ve trái táo trên tay, nói:
"...Anh Minh Thành,....nếu em nói em là con trai thì sao..."
Gió thổi khiến lưng Minh Thành lạnh toát, não cậu như ngừng hoạt động, khuôn mặt cứng đờ lại cố gượng cười một phát:
"...Diễm An, k...không lẽ em muốn trả đũa anh chuyện lúc nãy sao...?"
"..." Diễm An không trả lời, cô chỉ cười, nụ cười sao thật buồn...
...****************...
"Ánh mắt người chứa đựng cả dòng thời gian, đằng sau ẩn chứa bao câu chuyện..." (Một câu hát trong bài 'Phù quang' )
"Mắt em xinh đến thế
Chứa cả vạn vì sao
Quay lại là không thể
Ngoan nhé, đừng khóc nào"
(Võ Cung Hoàng Lân)