"Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi." (Trích bài thơ 'Vội vàng' của Xuân Diệu)
Gió từng lúc thổi nhẹ nhàng hơn, nó mang theo mùi hương cải, cái mùi hương nhẹ nhàng mà cuốn hút đến lạ thường. Gió mang mùi hương đó đến với cậu, để cậu chìm trong chất nghiện mê say, gió lại mang mùi hương đó bay đi để lại cho cậu những vấn vương, luyến tiếc. Cậu ước, một mong ước tham lam, cậu muốn thời gian dừng lại để gió không thổi, để cho mùi hương kia ở lại, để cậu sống trong cái chất nghiện ấy. Gió gieo mầm...mầm hạt của tình yêu đến cho hai con người ở kia. Họ không biết rằng trái tim họ đang âm thầm mọc lên những cây non dần dần cắm rễ sâu vào trái tim họ...có thể làm họ hạnh phúc...cũng có thể làm họ đau đớn theo thời gian.
Trái tim Minh Thành dường như không thể bình tĩnh lại được từ khi cậu lấy con sâu trên tóc Diễm An xuống. Cậu không sợ sâu...cậu sợ Diễm An, cậu sợ rằng cái mùi hương trên người cô sẽ làm cậu chết ngất tại chỗ mất. Minh Thành nhớ rõ cái lúc cậu kề sát lại Diễm An, mái tóc mềm mại làn da ửng hồng và mùi hương như chất nghiện kia của cô làm cậu sắp chết đứng. Bây giờ nhớ lại, cậu càng thở nhanh, mồ hôi nhễ nhại, Diễm An cũng chẳng khác cậu là mấy. Trời hè nóng...lại càng thêm nóng hơn.
Tiếng chim kêu vang vọng, tiếng lá xào xạc, hai người im im không nói năng lại càng làm cho không khí thêm gượng gạo thêm. Chợt Diễm An cất tiếng, cô vén tóc mái sang bên tai
"Chúng ta đi đến gốc cây hồi nãy nào...."
"Ờm" Minh Thành cũng chỉ biết nghe theo và đi theo cô. Trưa hè nóng nực, nắng chiếu xuống hai người họ. Diễm An đi trước, Minh Thành theo sau, trông đáng yêu hết mức.
Hai người họ đi đến qua một bụi cỏ lau, bỗng từ đâu xuất hiện một chú chó phốc sóc nhỏ chui ra. Nó có bộ lông trắng muốt, đôi mắt đen láy, cái đuôi cứ nghoe nguẩy nãy giờ, thân hình thì tròn xoe trông như một cục bông nhỏ. Cái lưỡi dài thè ra, thở hổn hển như muốn được Diễm An xoa đầu vậy. Cô bé liền cúi người xuống, khuôn mặt hí hửng, cười tươi
"Aaaa...chú chó nhỏ này đáng yêu quá" Cô đưa tay xoa nó, sờ lấy bộ lông mượt mà trắng muốt, cưng nựng nó từng tí. Chú chó lạ kia không có vẻ gì là muốn cắn cô cả ngược lại còn chui rúc vào lòng cô. Minh Thành đứng cạnh liền không vui, cậu khẽ tặc lưỡi, nhăn mày nói nhỏ:
"Thì ra nhóc con thu hút cả côn trùng lẫn động vật bốn chân"
Thật ra thì Diễm An không chỉ thu hút mỗi động vật như thế mà còn thu hút cả động vật hai chân như là 'cậu' nữa. Nhìn thấy Diễm An với chú chó nhỏ vui vẻ, trong lòng cậu nổi lên một cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Chắc là cậu nghĩ mình còn chưa được như vậy mà con chó kia dám...
"Diễm An à...không nên tùy tiện chậm vào chó lạ...không cẩn thẩn là bị cắn đấy" Minh Thành nhẹ nhàng nhắc nhở Diễm An tỏ ý không muốn cô ôm con chó kia nữa nhưng mà Diễm An đâu có hiểu được ý của cậu
"Anh Minh Thành, không sao đâu, nhìn xem chú chó này dễ thương như vậy mà"
Diễm An liên tiếp xoa đầu chú chó kia, dường như nó cũng rất biết phối hợp nũng nịu cô đủ kiểu, còn quay sang nhìn cậu cười nữa chứ. Minh Thành nhìn con cho nhỏ trước mắt, mặt mày xám lại, nổi gân xanh trên trán nhìn nó rồi lườm *Mày được lắm con chó kia...* Thế là sẵn còn con sâu róm trên tay, cậu quăng phắt nó lên trên đầu nó. Con sâu nhỏ trườn bò trên đầu con chó rồi lăn xuống lưng nó, ngọ nguẫy từ bên này sang bên khác làm chú chó kia tức giận. Chiếc lưỡi của nó rụt lại, hai cái răng nanh hiện rõ ra, nó bắt đầu gầm gừ:
"Gâu,gâu...gâu..."
Thấy nó thay đổi thái độ, Diễm An liền đứng dậy rụt tay lại, cô lo sợ nó sẽ cắn cô mất, Minh Thành thấy vậy nhìn nó rồi cười vẻ mặt đắc thắng.
"Gâu, gâu, gâu...gâu..." Thấy Diễm An không ôm mình nữa chú chó kia ngày càng hung hăng. Nó ngày một sủa dữ dằn hơn, bắt đầu đuổi Minh Thành và Diễm An
"Aaaaaaa, chó dí..."
Diễm An đột nhiên hét lớn nắm tay Minh Thành mà chạy. Minh Thành cảm nhận được sức nóng của bàn tay cô bé liền cười mỉm, nụ cười hạnh phúc mặc cho con chó nhỏ đang đuổi theo sau. Dù đúng là cậu hơi cảm thấy có lỗi với Diễm An nhưng mà biết sao được nhờ vậy mà cậu mới được nắm tay Diễm An. Nắng nhè nhẹ in bóng hai người...bây giờ còn có thêm cả bóng của chú chó phốc sóc nhỏ nữa, một cuộc gặp gỡ bất ngờ đầy thú vị. Diễm An quay mặt lại xem tình hình Minh Thành như thế nào, chợt khuôn mặt cô biến sắc, miệng cười méo mó
"Anh Minh Thành, anh có phải là trời nắng quá nên đâm bệnh rồi không? Bị chó dí mà cũng cười được"
Minh Thành nghe xong liền cười rạng rỡ hơn, không ngại ngần gì mà nói
"Có lẽ anh bị bệnh rồi"
Cậu nói xong cô cũng chỉ thở dài bất lực, mà quay lên dùng hết tốc lực mà chạy
Minh Thành cậu biết bây giờ cậu không hề bình thường, cậu giống một kẻ điên trong tình yêu, sẵn sàng làm mọi thứ để có lấy nó kể cả những chuyện ngốc nghếch. Cậu biết từ khi gặp được Diễm An cậu không còn bình thường nữa...chắc sau này vẫn cứ như vậy
Mãi nói chuyện, con chó kia từ lúc nào đã theo sát nút Minh Thành và Diễm An, họ đành bật hết tốc lực mà chạy nhanh hơn. Minh Thành mới chạy có một đoạn nhỏ mà thở dốc, hổn ha hổn hển, mặt xám lại. Còn Diễm An thì vừa chạy vừa hét lớn:
"Anh Minh Thành...c...chạy nhanh lên...nó sắp đuổi kịp rồi...nhanh...nhanh lên"
"Ha...h...ha...từ từ...anh chạy không nổi nữa" Minh Thành vừa chạy vừa thở gấp, mồ hôi nhễ nhại trên mặt
"Anh Minh Thành..."
"Gì vậy..." Minh Thành hỏi
"Sao chân anh dài mà anh chạy chậm quá vậy!"
Minh Thành cậu ấy có thể nói là rất cao, cậu cao những 1m83 còn Diễm An thì chỉ 1m62. Khoảng cách của cậu và cô khác nhau những một trời một vực ấy vậy mà Diễm An chạy rất nhanh còn Minh Thành chạy rất chậm. Minh Thành cậu cao nhưng vì thần kinh vận động của cậu vốn đã kém, lại còn lười tập thể dục nên thành ra cậu rất yếu nhất là trong việc chạy...
"Anh tổn thương đấy nha..."
"Gâu...gâu...gâu..."
"Kệ anh, mau chạy nhanh...không bị cắn là bị bệnh dại đó"
"Gâu...gâu...gâu..."
"Anh chạy đúng chậm, như ốc sên vậy đó. Nếu em mà khỏe thì đã bế anh lên rồi..."
Minh Thành liền cười mỉm, cậu tưởng tượng ra cái hình ảnh Diễm An lực lưỡng bế cậu chạy kiểu công chúa rồi tự cười, miệng lẩm nhẩm "Cũng đáng yêu đó chứ"
Ngày nắng hè mùa hạ, ngày đầu tiên gặp em, ngày bắt đầu chuỗi ngày vui vẻ bình yên của anh...
Cuối cùng, con chó nhỏ kia cũng đã từ bỏ, hai người cũng nhân lúc này mà thở phào nhẹ nhõm
" Ha...ha...mệt chết mất" Diễm An chống chân thở hổn ha hổn hển
"Haha...mệt thật" Minh Thành cũng mệt không kém.
Từ đâu có cơn gió nhẹ lướt qua làm hai người thoải mái đến lạ thường. Diễm An hít một hơi sâu rồi thở phào ra
"A, thoải mái quá" Cô hét lớn
Minh Thành thấy vậy cũng làm theo "A, thoải mái quá". Nắng xuyên qua những tán lá chiếu đến cậu và Diễm An, hai người cứ thế nhìn nhau rồi cười
Cuối cùng cả hai người ngồi bệt xuống gốc cây gần đó mở gói bánh quy ra ăn
"Nè cho anh" Diễm An đưa chiếc bánh quy nhỏ xinh xinh đến Minh Thành
Cậu cắn một miếng lớn, mùi vị ngọt ngào lan tỏa trong khuôn miệng cậu, mùi bơ thơm thơm còn có cả mứt dâu làm nhân nữa, thật khiến người ta muốn ăn thêm. Diễm An nhìn thấy Minh Thành ăn ngon lành liền cười nhẹ nói:
" Minh Thành anh nên ăn cho nhiều vào"
"Trông anh rất gầy sao?"
"Đúng vậy rất rất gầy luôn đó. Ừm...nói sao ta...giống cái cột điện di động vậy"
Minh Thành đang ăn cũng phải sặc sụa.
"Gì cơ, cột điện di động...?"
"Thật mà, anh thì cao nè mà gầy gầy nên giống cái cột điện thêm cả biết đi nữa là thành cột điện di động đó. Có lẽ hai cái đùi của anh mới bằng cái chân của em mất"
"Khụ...khụ...em nói gì vậy chứ"
"Nhưng mà nè, nếu anh mà mập thêm xíu nữa đảm bảo rất đẹp trai đó nha"
"Vậy ư..." Cậu đỏ mặt tía tai, cố gắng nuốt nhanh chiếc bánh vào bụng
"Đúng vậy nếu anh mập lên thôi"
"Chắc hồi trẻ anh có nhiều người tỏ tình lắm nhỉ..." Diễm An tiếp tục hỏi
"Cũng có nhưng mà anh từ chối hết"
"Tại sao..."
"Tại lúc đó anh không có hứng thú với việc yêu đương"
"Hừm...vậy bây giờ thì sao"
"...Có đấy..." Minh Thành cười mỉm nhìn Diễm An, cậu thật sự rất muốn nói rằng đã trúng tiếng sét tình yêu khi mới gặp cô gái nhỏ kia, thật sự rất muốn bộc lộ nỗi lòng mình...nhưng cậu phải đợi, đợi thời cơ thích hợp
Cuộc đời cậu bây giờ đã có thêm ánh nắng, đã có thêm tia hi vọng, đã bắt đầu nếm được mùi vị tình yêu chớm nở. Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay như là chiếc chìa khóa mở cửa cho cậu đến một thế giới khác vậy. Kể từ đó, cứ hàng ngày, hàng này Diễm An lại rủ cậu đi chơi nhiều hơn...Mùa hè của cậu bây giờ đã có thêm niềm vui. Biết đâu ba tháng hè này sẽ làm cậu quên đi cái kí ức buồn bã của ba năm kia
...****************...
"Anh Minh Thành ra đồng thả diều sáo với em đi" Diễm An hớn hở chạy sang nhà Minh Thành gõ cửa, cô hớn hở đến nỗi không thể đứng yên được nữa. Cô khoác trên mình chiếc váy liền trắng tinh khiết, mái tóc buông xõa có cài thêm chiếc nơ xinh trông như một thiên thần vậy. Minh Thành mới nhìn thôi đã bị hút hồn
Vẫn là con đường làng nhỏ ấy, nắng chang chang gió nhẹ, chuồn chuồn bay xung quanh hai người. 'Két...két...' tiếng chiếc xe đạp nhỏ vang lên, Diễm An đang chở Minh Thành
"Anh Minh Thành sao anh nỡ lòng nào để em chở vậy" Diễm An vừa đạp vừa trách móc Minh Thành
"Anh nặng chết đi được" Cô phụng phĩu, hai má phồng lên
"Tại vì em nói anh gầy" Minh Thành ngồi sau cười nhẹ
"Em nói anh gầy chớ có nói anh nhẹ đâu"
Minh Thành biết như thế, nhưng cậu lại muốn ngồi sau, cậu có thể ngắm nhìn được Diễm An có thể ngửi được cái mùi hương kia từ tóc cô
Diễm An hậm hực đạp xe ngày một nhanh hơn, chiếc xe chao đảo từ bên này sang bên khác khiến Minh Thành hoảng sợ
"Diễm An à, đi từ từ thôi được không"
"Có phải anh không tin tưởng tay lái của em đúng không. Em có bằng lái xe đạp từ lúc 5 tuổi đấy"
"Không phải anh không tin nhưng mà..." Minh Thành chưa kịp nói xong câu, Diễm An đi liền vướng phải cục đá to trên đường, cả hai người nằm sõng soài dưới đất, chiếc xe thì bị lật ngược lại. Mặt Minh Thành và Diễm An lấm lem đất, trông hài hết sức
"Đấy, anh đã bảo là đi từ từ rồi cơ mà..." Minh Thành quay sang nói với Diễm An, cả hai nhìn mặt nhau và cười lớn...
'Từ khi tôi gặp em tôi biết thương là gì, tôi biết yêu là chi, tôi biết điên vì một người là như thế nào, tôi biết vì họ mà làm tất cả...'
...****************...
Ai đó nói rằng cách đẹp nhất mà một người có thể tự giết chính mình là gì? Tôi đã nói bằng cách yêu một người mà bạn không thể có được
(Trích The garden of youth)