Minh Thành bước đi trên con đường rộng lớn, quang cảnh sau mưa nhìn tàn tạ hơn lúc đầu rất nhiều. Lá vàng rải đầy trên đường như một tấm vải, nhầy nhụa dính đầy đất và cát. Những khúc cây to nhỏ chắn ngang đầy đường, cảnh vật nhìn chỉ một màu hoang tàn. Minh Thành trên tay cầm một mảnh ghi chú nhỏ, miệng lẩm nhẩm đọc theo.
“Đường số 7, ngõ 5, sau đó…”
Địa chỉ này là của Anh Lạc viết cho cậu, đêm qua thuận tiện hai người có thể nói chuyện với nhau. Minh Thành đã hỏi cậu chỗ tìm việc làm, Anh Lạc vui vẻ chỉ cho cậu một quán bán bánh ngọt và nước giải khát tên là ‘Cây nhà lá vườn’. Minh Thành mừng rỡ lên mặt, đúng ngày hôm sau lại là ngày nghỉ, còn gì tuyệt hơn nữa. Kiếm được việc thì không lo thành ma đói rồi.
Minh Thành xuyên game, chẳng phải bình thường như vậy sẽ mang một ý nghĩa gì hay sao. Cậu không phải nhân vật chính hay một nhân vật gì quan trọng trong tựa game này, chỉ là một người qua đường nhỏ bé. Cậu không liên quan gì tới game tại sao lại xuyên vào đây?
Ha…Nếu xuyên mà gặp được Diễm An thì tuyệt biết mấy.
Minh Thành đưa mắt nhìn ngang nhìn dọc, đọc biển báo ghi địa chỉ trên từng cửa hàng ven đường. Kiếm tiền là trên hết, không thể sống nổi nếu thiếu tiền được đúng không? Đấy là trong hoàn cảnh của cậu.
Dù gì ở đây cũng không khác thế giới trước là mấy, cậu vẫn là cậu, không liên quan gì đến tựa game, cứ yên bình mà sống qua ngày.
Anh Lạc đưa cho Minh Thành tờ giấy ghi địa chỉ rất có tâm, chả như ai kia tên Thiệu Huy kia, viết thêm cho cậu cái tọa độ của quán đó. Dù sao cậu cũng ấm lòng, được những người bạn quan tâm như thế này.
Gọi là bạn được chứ?
Tờ giấy ghi chú rất có tâm, nhưng Minh Thành lại mắc bệnh mù đường. Cậu nheo mắt nhìn kĩ tờ giấy, rồi ngẩng lên nhìn biển của các cửa hàng. Rõ ràng cậu cảm thấy mình đi đúng đường nhưng mãi hai mươi phút chưa đến nơi.
“Đường số 7, số 7…Nhưng đây đường số 13 rồi mà!!!”
Minh Thành vò đầu, cậu gào thét trong thầm lặng. Cạnh bên còn có cây cột điện, cậu chỉ muốn đập đầu vào đó. Minh Thành đành phải vòng lại, vừa đi vừa hỏi người trên đường. Mệt mỏi cuốc bộ hơn 1 tiếng, cuối cùng cũng đến được nơi, thật may hôm nay trời mát mẻ chứ mà nắng nóng nữa, cậu vừa đến nơi đã thành thịt nướng mất.
Quán ‘cây nhà lá vườn’ nhìn từ bên ngoài vào trông thật đẹp, không sang trọng nhưng lại rất ấm cúng, nhìn rất dịu mắt. Bên ngoài quán là những chậu cây hoa nở rộ, cây cảnh xin xắn. Tấm biển hiệu bằng gỗ trên cửa cũng được khắc chữ rất tỉ mỉ ‘chưa mở cửa’.
Minh Thành hít một hơi dài, chuẩn bị tâm lí để vào xin việc. Cậu chỉnh lại tóc và quần áo, đứng thẳng lưng. Dù sao đây cũng là lần xin việc đầu tiên của cậu theo đúng nghĩa. Kiếp trước làm ở vườn nhà bác Châu, chính xác mẹ cậu xin dùm. Nay là cậu tự thân vận động, đúng thật có chút căng thẳng.
‘Leng keng, leng keng…’
Tiếng chuông cửa vang lên, bên trong quán hiện một rõ ràng. Khung cảnh thật ấp cúng, dễ thương. Những khung tranh treo trên tường toàn là những hình ảnh đáng yêu của bánh kem, mèo, và hoa. Bên phải quán là dãy bàn ghế tiếp khách bằng gỗ, bên trên là cái menu, và một bông hoa hồng xinh đẹp. Bên trái là tủ trưng bày bánh, đầy đủ cái loại bánh ngọt. Vừa có thể làm việc, trò chuyện cùng bạn bè, vừa có thể chụp ảnh, tiệm này quả rất tuyệt. Mùi hương ngọt ngọt lan tỏa khắp nơi, khiến Minh Thành căng thẳng hơn.
“Dạ…dạ…” Cậu lắp bắp nói.
Một chị nhân viên mái tóc nâu buộc đuôi ngựa gọn gàng, đang lau dọn bàn ghế thấy cậu thì liền chạy đến. Khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn nhưng lại toát lên đầy khí chất.
“Chào bạn, hiện quán chưa đến giờ mở cửa ạ. Bạn có thể quay lại quán vào chín giờ ạ. Chúc bạn một ngày vui vẻ.”
Minh Thành run quá thành nói lắp, cậu khua tay điên cuồng khiến người kia cảm thấy cậu có chút kì lạ.
“Dạ không…e…em đến đây xin việc ạ.” Lúng túng quá, cậu mãi mới nói được một câu đàng hoàng.
Chị làm thêm kia hơi bất ngờ rồi cũng nở nụ cười. Chị ấy bảo cậu ngồi đợi một chút, chị gọi quản lí ra. Minh Thành cứ đứng một chỗ như một khúc gỗ, chẳng dám ngồi xuống. Quản lí tiệm bước ra, một người phụ nữ tầm 29 tuổi, khuôn mặt phúc hậu, nhìn thấy cậu liền cười.
“Chào em. Chị là Kiều Hoài. Em đến xin việc à?”
“Em là Minh Thành ạ. Em đến để xin việc…” Minh Thành đáp, cậu bị bà chủ kéo xuống ghế ngồi xuống ghế, chị nhân viên kia tinh ý đem theo nước và bánh lên bàn.
“Em đến đúng lúc quán chị đang thiếu nhân viên. Không nói nhiều, em được chọn nha.”
Minh Thành uống nước mà sắp sặc, cậu cố gắng để không ho ra. Nào ngờ đâu xin việc lại dễ như vậy, chắc không phải là có ẩn tình gì đâu nhỉ?
“Em được chọn rồi sao?”
Chị chủ liền gật đầu: “Đúng vậy, em được chọn rồi. Mắt nhìn người của chị rất tốt, chị chắc chắn em là một người chăm chỉ, ngoan ngoãn, lễ phép. Có một nhân viên như vậy sao có thể bỏ lỡ đúng không?” Chị Hoài nháy mắt với cậu, Minh Thành thoáng ngạc nhiên, thì ra xin việc không phải là một cái gì đó khó khăn lắm.
“Chị nói như vậy tức là thấy em cũng xinh, ngoan, chăm đúng chứ. Quản lí~” Chị làm thêm vừa nãy cười, lâu lâu lại hẩy vai bà chủ Hoài một cái. Hai người này phải nói là cực kì thân thiết.
“Chẳng phải chị nhận em vào làm là vì không nhận em sẽ không về nhà mà định cư mãi trong quán sao? Nhanh, mau vào làm việc đi.” Chị Hoài cười, cốc đầu cô nhân viên kia một cái. Cô ấy bĩu môi, trông như một đứa con nít đang giận dỗi vậy.
Không thể giữ chút thể diện cho mình sao. Quản lí đúng là…
“Bây giờ chúng ta vào vấn đề chính nha.”
Minh Thành liền gật đầu.
“Bây giờ tiệm đang thiếu nhân viên làm trong ba ca: sáng, trưa và tối. Ca sáng từ 6 - 9 giờ, ca trưa từ 9 - 13 giờ chiều, ca còn lại từ 17 - 21 giờ. Thời gian chính là như vậy. Chị thấy em còn là học sinh, nên làm ca chiều có vẻ sẽ hợp lí với thời gian của em hơn. Nhân viên chị thì ít nhưng khách rất đông, nên lượng công việc rất nhiều. Nhưng em yên tâm, tụi chị trả lương rất ‘béo’. Ba mươi ngàn cho một giờ làm việc, sẽ có một ngày nghỉ trong tuần, cũng sẽ có thưởng trong dịp lễ. Bánh kem ở đây có thể đem về miễn phí nhưng có giới hạn trong tuần. Công việc của em sẽ là phục vụ, lau dọn bàn ghế, phụ giúp trong bếp,… Thế nào, công việc này ổn với em chứ?” Chị Hoài nói một tràng dài không nghỉ, đến khi nói xong chị mới uống một ngụm nước. Ánh mắt mong chờ nhìn Minh Thành.
Đối với một con người nghèo khó đến rỗng túi như cậu, công việc này là một miếng mồi ngon, dại gì mà từ chối. Nếu đi làm đầy đủ, lương của cậu một tháng đã hơn ba triệu rồi, làm bán thời gian mà lời như vậy ai chẳng không muốn chứ. Minh Thành liền gật đầu đồng ý, ánh mắt sáng rực, cậu sắp thoát đói rồi, còn thoát nghèo thì phải tích góp hơn 10 năm…
“Vâng ạ, em đồng ý.”
Chị Hoài hồ hởi nắm lấy tay cậu như minh chứng cho một bản hợp đồng.
“Hợp tác vui vẻ nha Minh Thành. Hi vọng em sẽ thích công việc ở tiệm ‘cây nhà lá vườn’ này. Mọi người ở đây ai cũng vui vẻ nhiệt tình hết. Cứ tự nhiên như ở nhà, ngày mai bắt đầu làm việc luôn nha em.”
Bầu không khí tích cực lây từ người này sang người khác, chị làm thêm kia từ bếp liền chạy ra tới chỗ của hai người.
“Bé vào việc rồi hả. Rất vui được làm quen, sau này giúp đỡ nhau nhé.”
“Bé?”
Minh Thành thắc mắc, cậu lại có thêm biệt danh nữa à, nhưng cũng không sao, những người ở tiệm bánh này làm cậu ấm lòng, vui vẻ lên thật sự.
“Khụ khụ…Để chị giới thiệu, chị họ Cao, tên Nhung. Sở thích là nghe nhạc, vẽ,…” Chị Nhung giới thiệu tất tần tật về chị, Minh Thành nghe xong liền bật cười. Quản lí bất lực, cốc đầu chị ấy một cái.
“Giới thiệu làm quen, không phải là đi xem mắt. Nói ngắn gọn thôi.”
“Xì, người ta cũng đang tìm mối mà…”
Cả ba người nhìn nhau rồi bật cười. Gặp nhau được hôm nay là duyên, số phận cậu tương lai phụ thuộc vào mối nhân duyên này.
Cũng đã đến lúc nỗi buồn nhường chỗ cho niềm vui rồi.
…****************…
Truyện ngoài lề:
Minh Thành: Sắp thoát nghèo rồi!
Ông trời: ‘Sắp’ là 10 năm nữa nha con.