Ánh trăng xanh nhàn nhạt chiếu xuống bóng hình thiếu niên còn đang đứng ngơ ngác cạnh cây hoa đậu biếc. Minh Thành đứng đờ nhìn theo bóng lưng rộng của Trần Cảnh Nghi khuất dần. Cậu đưa mắt nhìn sang cây đậu biếc, cậu tự tát mình một cái thật mạnh cho tỉnh táo. Gò má dần ửng đỏ, Minh Thành thở gấp.
“Chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra vậy trời?!”
Minh Thành hoàn hồn lại, cơ thể cậu không theo ý cậu mà tự tiện hành động, đúng thật là quá đáng sợ rồi. Cậu liếc nhìn cây đậu biếc, ngón tay thon dài nhẹ lướt trên cánh hoa mỏng manh. Rồi cậu tự vò đầu.
“Aaaa…Minh Thành ơi Minh Thành, lấy gan đâu mà làm mấy việc vừa rồi vậy!!!”
Đầu tóc cậu trong chốc lát đã biến thành tổ quạ. Đúng là Minh Thành kiếm đâu ra gan đi rình giám đốc Trần, kiếm đâu gan để hỏi chuyện về ‘người thương’ của anh ta. Gan cậu… hình như tỉ lệ thuận với độ nghèo khó rồi.
Gian phòng kính thiếu đi người kia bây giờ trông thật tĩnh mịch, cảnh vẫn vậy nhưng không còn huyền ảo nữa, bây giờ như trở về với cảnh lạnh lẽo đêm khuya. Một cơn gió lành lạnh lướt qua khiến Minh Thành rùng mình, cậu lấy hai tay xoa vào nhau để tạo ra hơi ấm. Một vài thứ âm thanh kì dị phát ra từ con thằn lằn trên tường, cậu bất giác mà nghĩ về bộ phim vừa xem. Không khỏi ớn lạnh.
Minh Thành vội vàng chạy ra khỏi nhà kính, trước đó còn liếc mắt nhìn cây đậu biếc lần cuối.
Ánh trăng xanh nhẹ nhàng chiếu xuống cậu thiếu niên đang nhẹ bước trên những nấc thang. Minh Thành như hòa vào ánh sáng đó, chính cậu cũng không biết rằng cậu cũng đẹp đến huyền ảo như vị nào kia.
Minh Thành thở dài, nhìn lên tầng ba đã lên đèn, tự phì cười.
“Đi nhanh quá, chân dài có khác.”
‘Anh Minh Thành, chân anh dài mà anh chạy chậm quá vậy!’
Giọng nói của Diễm An thoang thoáng theo gió mà đến với tâm trí cậu. Minh Thành hơi khựng lại, tim nhói lên nhưng cậu cười, nụ cười thỏa mãn.
Bây giờ em đã là kí ức, đã là kỉ niệm đẹp nhất đời anh. Cũng không thể nào buồn tiếc mãi được, anh sẽ ‘sống tốt’ như em đã nói. Sẽ cố gắng…
“Ừ…” Minh Thành đáp lại lời mà gió mang đến. Cậu nhìn xuống đôi chân mình.
“Làm sao được, bây giờ chân anh ngắn hơn rồi.”
“Haha, nhưng đổi lại anh đã chạy được rất nhanh. Tuy vẫn không bằng em…”
Minh Thành cười, rồi chạy thật nhanh về phòng của mình.
Cây hoa đậu biếc trong nhà kính khẽ lay bởi gió, một cánh hoa nhẹ nhàng đáp xuống. Ánh trăng xanh soi rõ, cây đậu biếc đang cười.
…****************…
Trần Cảnh Nghi dựa lưng vào cửa sổ, lặng lẽ đưa mắt nhìn theo bóng hình Minh Thành vui vẻ chạy về phòng. Anh ta khẽ cười một cái, đầy bất lực. Đến khi không còn thấy bóng cậu đâu nữa, Trần Cảnh Nghi mới đóng cửa sổ lại. Ngã người trên ghế sofa, đôi mắt khẽ khép lại, anh ta hít một hơi dài rồi thở ra đầy phiền muộn.
Bàn tay thô to cầm lên ly rượu đặt trên bàn, lắc nhẹ. Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, Trần Cảnh Nghi cau mày, đưa tay xoa hai bên thái dương. Cất giọng.
“Vào đi.”
Cánh cửa dần mở, quản gia Triệu dáng đứng nghiêm trang cúi người chào Trần Cảnh Nghi. Tầng ba - không phải ai cũng có thể tùy tiện đặt chân lên, tuy nhiên vẫn có ngoại lệ: Vào những lúc có chuyện cấp bách, quản gia là người có quyền được lên.
“Tôi nhớ không có gọi bác?” Trần Cảnh Nghi cất tiếng khiến bác Triệu giật nảy mình. Bác đẩy nhẹ gọng kính, trịnh trọng nói.
“Thưa giám đốc tôi có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì? Trần gia này lại có chuyện gì mà bác tính trước tôi?”
“Chuyện về cậu Minh Thành - bạn học của cậu chủ nhỏ ạ.”
Trần Cảnh Nghi trầm ngâm, ngón tay gõ từng nhịp lên ly rượu vang đỏ. Nhấp môi một cái, hương vị dịu nhẹ lan tỏa. Hình bóng của Minh Thành xuất hiện trong mắt anh cùng men say. Anh ta nhấc tay lên, ra dấu cho quản gia nói tiếp.
“Tôi đã quan sát cậu bé cả ngày hôm nay. Tuy lão nô già nhưng mắt của lão không sai vào đâu được. Minh Thành này, rõ ràng mới đặt chân đến Trần gia, lại có thể rành rõi đường đi khắp căn nhà. Chưa kể còn nhiều lần nhìn lên tầng ba của ngài. Rất đáng nghi ngờ, tôi đang nghĩ đến trường hợp…” Nói đến đây, bác Triệu đưa mắt quan sát biểu cảm trên mặt Trần Cảnh Nghi, vừa có chút gì đó hờ hững, vừa lại nuối tiếc.
“Trường hợp gì?”
“Trường hợp, cậu ấy là người của phía bên đối tác gửi đến.”
Trần Cảnh Nghi liếm nhẹ môi, bờ môi mỏng, hồng lên do rượu. Anh ta nhếch môi cười một cái.
“Haha, bác Triệu yên tâm, tôi đảm bảo: Nhóc ấy không phải.”
“Ngài điều tra rồi?” Quản gia hỏi vẻ nghi ngờ.
“Chưa, nhưng nhìn mặt cũng đoán được mà đúng không? Phía bên kia chẳng ngu ngốc gì mà cử đi một thằng nhãi con vắt mũi chưa sạch, nghĩ cái gì thì viết hết trên mặt. Chiêu nực cười nhất mà họ dùng cho Trần Cảnh Nghi này mới chỉ là ‘mỹ nhân kế’ và ‘chuốc thuốc’, hèn hạ đê tiện đúng chỉ là loại chó má, sống dùng nửa thân dưới mới nghĩ ra.”
“…Giám đốc tin tưởng cậu nhóc ấy như vậy…?” Rõ ràng trước đây, khi kết luận một cái gì đó, giám đốc Trần sẽ cho người điều tra tất cả mọi chuyện liên quan, từ rễ đến lá. Nhưng lần này, lại có ngoại lệ rồi.
“Không phải tin tưởng, chỉ là…cảm thấy có chút nhớ kỉ niệm xưa.”
Trần Cảnh Nghi đứng dậy, tiến về phía ban công nhìn lên ánh trăng xanh. Ly rượu vẫn còn trong tay, anh đưa lên trùng với mặt trăng, lắc nhẹ. Căn phòng ánh vàng nhàn nhạt, quản gia Triệu ánh mắt già nua đầy thương xót cho giám đốc Trần, ông chỉ khẽ thở dài, nói:
“Là vì cậu ấy giống người đó?”
Trần Cảnh Nghi khựng lại, con ngươi đang rung động. Anh nhìn ánh trăng lòng nhói lên. ‘Người ấy’, tựa như mơ hồ nhưng lại đang khiến trái tim anh quặn thắt. Anh không trả lời, bác Triệu lần nữa lên tiếng.
“Thật sự là ngài không quên được? Dù sao người đó cũng đã…”
Trần Cảnh Nghi quay người lại, mỉm cười nhẹ trước mặt quản gia Triệu. Anh lắc đầu, một cái lắc đầy đau đớn, đầy bất lực.
“Bác Triệu…”
“Thật sự không thể nào quên được.”
…****************…
Chỉ còn lại mỗi mình Trần Cảnh Nghi trong căn phòng rộng lớn lạnh lẽo. Hơi men vẫn chưa thấm vào đâu, tửu lượng cao, anh hi vọng gì vào chút men này. Đầu óc có hơi mông lung, Trần Cảnh Nghi ngồi dậy tiến về phòng ngủ của Minh Thành.
Minh Thành đang nằm say giấc trên giường, tấm chăn mỏng đã bị cậu đạp bay ra. Cái áo rộng thùng thình lộ ra nhũ hoa hồng hào bên trong. Một cảnh tượng khiến người ta phải rạo rực.
Trần Cảnh Nghi, ngồi bên giường của cậu, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế ngủ của cậu, đắp lại chăn. Anh ta đưa bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc cậu sang hai bên.
“Giống…Rất giống…”
Tôi chỉ có thể nhìn ‘người ấy’ thông qua bóng hình của cậu - Minh Thành…
Trần Cảnh Nghi ánh mặt đượm buồn nhìn cậu, trong thoáng chốc ngắn ngủi, lệ như sắp trào ra. Anh ta vuốt nhẹ lên trán cậu, gửi một chút tâm tư vào đấy, tất cả đều chỉ là: Minh Thành giống người ấy.
Thời tiết thất thường hôm qua nay đổi lại được chút ánh mai và gió nhẹ sáng sớm. Trần gia này, chỉ mới ló rạng thôi không khí đã rất náo nhiệt. Âm thanh ồn ào từ người làm việc, từ những tiếng chim ngoài kia.
Minh Thành nhíu mày, từ từ mở mắt ra. Cậu vươn vai một cái, bước xuống giường. Đêm qua cậu thực sự ngủ rất ngon. Là do đệm êm, thơm hay một cái gì khác?
Sửa soạn xong xuôi, Minh Thành bước xuống dưới lầu, một đêm ở ké nhà thật thuận lợi.
Vừa mới ra cửa cậu đã bắt gặp Thiệu Huy chần cậu trước cửa, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng. Cậu ta làm dấu cho cậu tiến lại gần, lâu lâu lại liếc ngang liếc dọc. Minh Thành không hiểu cậu ta đến tìm cậu vào sáng sớm là có chuyện gì, cứ lại hỏi là biết. Thiệu Huy nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, trừ trái qua phải, xoay cậu từ bên này qua bên khác. Cho đến khi xác nhận cậu không sao liền thở phào nhẹ nhõm.
“May…không sao…”
Minh Thành nghiêng đầu, đưa mắt tò mò về phía Thiệu Huy. Cậu hỏi.
“Cậu là bị sao vậy?”
Thiệu Huy kéo cậu vào sát, thì thầm vào tai cậu.
“Tôi là đang lo cho cậu, sợ cậu bị ám sát.”
“Ám sát?!” Minh Thành sợ lạnh cả người. Cậu lấy bíu chặt vào áo, run run nghe cậu ta nói tiếp.
“Đêm qua tôi đi uống nước thấy anh trai tôi từ phòng cậu bước ra vẻ mặt cực kì cực kì đáng sợ. Tôi sợ cậu…mệnh hệ gì…”
Minh Thành nở một nụ cười gượng gạo, rốt cuộc cậu đã ngủ say như nào mà người khác vào phòng cũng không biết.
“Không lẽ anh cậu định xử lí tôi. Cái mạng nhỏ này của tôi tàn rồi sao…”
Bỗng có một cánh tay luồn qua eo nhỏ của cậu, kéo cậu vào lòng. Trần Cảnh Nghi đưa mắt đầy vẻ chiến thắng nhìn Thiệu Huy, nhếch nhẹ môi. Minh Thành hoảng hốt mà quay lại nhìn, mắt chạm mắt, cả người cậu đang run lên.
Không khí khó chịu quấn lấy nơi này, Thiệu Huy đưa tay sờ lên gáy mình, không biết nói sao về trường hợp này. Cảnh Nghi ôm Minh Thành ngày một chặt hơn, dựa đầu vào cậu. Tim Minh Thành như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vừa là sợ hãi, vừa là…Giám đốc Trần đụng phải chỗ nhạy cảm của cậu rồi.
"Gọi ‘anh dâu’ đi "
“…”
Minh Thành đưa mắt nghi ngờ về phía người đang ôm mình, một ngàn lẻ một câu hỏi vì sao đang nằm trong đầu cậu. Cậu đầu tiên cậu muốn nói với con người kia có lẽ là: Tôi?
Thiệu Huy đưa tay chỉ vào chính mình rồi vào Minh Thành, cậu bất ngờ, hoảng hốt tột độ. Đây là trò đùa quái quỷ gì vậy nè! Mới sáng sớm đã đùa như vậy, không hay tí nào.
"Không nghe rõ? Từ nay gọi cậu ấy là ‘anh dâu’ " Trần Cảnh Nghi nhắc lại, không quên tặng kèm theo nụ cười đáng sợ. Minh Thành hóa đá, Thiệu Huy chết lặng, rốt cuộc ai nhập vào người kia rồi.
Thiệu Huy nghi ngờ bản thân lại vừa nghi ngờ anh trai mình. Vốn dĩ anh trai lạnh lùng này của cậu chưa biết ‘đùa’ là gì, chả nhẽ là thật?!!
Nghĩ thôi cũng thấy rợn người, đành chuồn trước vậy.
“Anh trai…”
“A…Anh…dâu…Tạm biệt hai người, em còn có việc…”
Minh Thành cứng đờ cổ họng, muốn cầu cứu Thiệu Huy nhưng cũng không được. Ai mà ngờ rằng người vừa hỏi han lo lắng cho cậu lại chuồn trước để lại cậu với con sói lạnh lùng này. Cậu lấy hết sức mà đẩy Trần Cảnh Nghi ra, hơi sợ nhưng vẫn cố đẩy. Rõ ràng anh ta cũng không hung dữ như người ta nói, hay là chỉ mình cậu nghĩ vậy?
“Chú…chú làm cái gì vậy?”
“Đừng gọi là chú, già lắm. Tôi mới hai sáu tuổi.” Bên kia hồi đáp. Trần Cảnh Nghi nhìn thấy thái độ không thích của Minh Thành liền tự động buông tay, nhìn vẻ ngại ngùng của cậu, anh ta nổi lên sự thích thú nhất thời.
“Chỉ là gọi chú thuận miệng hơn…” Minh Thành nhìn vào mặt Trần Cảnh Nghi, đúng là vẫn chưa thích nghi được với cái nhan sắc này. Cậu giường như quên mất rằng bản thân mình cũng đã hai mươi chín rồi, lại gọi người kém hơn ‘hai’ tuổi là chú, nghĩ cũng thấy buồn cười.
"Gọi là ‘anh’ không được sao? Trần Cảnh Nghi hỏi, vẻ mặt lúc này giống y đúc một con cún nhỏ, sao lại từ sói chuyển sang cún con rồi? Rốt cuộc cái con người trầm lặng, lạnh lùng hồi tối đâu? Người Trần gia sao lại bất bình thương như vậy?!
Minh Thành lắc đầu nguẩy nguẩy, đáp: “Không, ngượng mồm lắm chú ạ.”
“…Vậy gọi ‘chồng’ đi.”
Con người kia đẹp trai vậy mà lại bị chai mặt. Minh Thành đỏ mặt nhanh chóng rời đi.
“Chú à, chú mặt dày quá.”
Trần Cảnh Nghi dựa lưng vào tường nhìn bóng lưng nhỏ nhắn lại dần khuất, anh sợ rằng cứ thế mà sẽ không gặp lại được mất, như ‘người ấy’.
…****************…
Truyện ngoài lề:
Thiệu Huy: Đùa à! Đứa bạn mình dẫn về nhà làm bài tập vậy mà sau một đêm đã ‘thăng cấp’ thành ‘anh dâu’. Cũng nhanh quá rồi đó!
Minh Thành: Thăng cấp, xời, dễ ợt. Ông đây trùm game mà. Nhưng cái ‘thăng cấp’ quái quỷ này không cần!