“Không biết bây giờ gấp rút chạy tới thủ đô thì có kịp tham dự lễ tang của ông ấy không nhỉ?”
“Tôi muốn tới thủ đô!”
Một số người kích động muốn chạy tới thủ đô nhưng lại bị Trương Đại Ngưu ngăn cản, ở thời điểm hiện tại, nơi nào cũng chìm trong bầu không khí căng thẳng, khẩn trương, nên ở lại đại đội mới an toàn nhất. Còn những chuyện khác, ông đành đơn giản là làm như không nhìn thấy những việc đang xảy ra trong đại đội.
Có không ít gia đình đã nhiều năm chưa từng đốt vàng mã, thắp nhang nay lại lặng lẽ mua nhang đèn với tiền âm phủ về, chờ tới tối, khi tất cả mọi người ngủ say thì lôi ra đốt để cúng tế.
Nhà Trương Thiên không mua tiền âm phủ, nhưng Chung Mẫu lại mua không ít giấy thiếc về gấp đĩnh bạc.
“Không biết mấy tờ tiền âm phủ có dùng được dưới đó không, để bảo đảm an toàn thì chúng ta vẫn nên cúng đĩnh bạc cho chắc ăn.” Mẹ ném toàn bộ đĩnh bạc làm từ giấy thiếc vào chậu than đang bốc lửa, miệng lẩm bẩm.
Tới cả Trương Hồng Binh lúc nào cũng phản đối mấy chuyện mê tín dị đoan cũng im lặng không nói câu nào, chỉ máy móc nhận lấy đĩnh bạc rồi ném vào chậu.
Sau khi đốt vài cái, Trương Thiên đứng dậy, nhìn xung quanh, không một căn nhà nào bật đèn, nhưng lại nhìn thấy thấp thoáng ánh lửa màu đỏ cam lóe lên từ sân vườn hàng xóm. Cả xóm như trở về với trước kia, khi mà đại đội còn chưa được nối điện.
Trương Thiên ngẩn người, cả nửa ngày mới hoàn hồn lại.
Chuyện xảy ra đầu năm nay đã quyết định khoảng thời gian kế tiếp sẽ không mấy yên bình.
Ngoài cái c.h.ế.t của một số người sáng lập, mười năm hỗn loạn cũng sẽ chấm dứt trong năm nay. Ngoài việc mấy vị Khai Quốc nguyên huân qua đời ra thì bạo động kéo dài mười năm cũng chuẩn bị đi tới hồi kết vào năm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-460.html
.]
Trương Thiên chợt nhớ ra, vào nửa cuối năm nay, tầm tháng bảy sẽ xảy ra một thảm họa thiên nhiên với phạm vi ảnh hưởng cực lớn, tạo thành vô số thiệt hại về người và của, đó là một trận động đất!
Vị trí hiện tại của cô là ở Ký Châu, nằm khá gần thủ đô và cách Đường Sơn không quá xa. Với cường độ động đất đó của Đường Sớn, nhất định sẽ lan tới tận bên này! Cô phải nghĩ cách giảm thiểu tối đa thiệt hại của thảm họa lần này, ít nhất là của khu vực nơi cô đang sống.
Thắp nhang xong, Trương Thiên trở về phòng. Cô nằm trên giường, tự hỏi xem kế tiếp nên làm thế nào mới phải. Đầu tiên, phải tìm cơ hội nói cho mọi người biết về vụ động đất trước khi nó xảy ra, để tránh có người bị thương.
Thứ hai, cần chuẩn bị sẵn sàng các vật dụng cần thiết như lều trại, thức ăn, dược phẩm… Đến lúc đó lỡ sập nhà thì vẫn có thể cứu viện kịp thời, ít nhất thì có một nơi an toàn để qua đêm.
Thứ ba, tiến hành diễn tập ứng phó động đất, để mọi người biết khi gặp phải tình huống đó thì nên làm gì.
Thứ tư…
Trương Thiên liệt kê từng hạng mục công việc một trong đầu, tới khi đã chìm vào mộng đẹp vẫn không quên khắc ghi những chuyện quan trọng đó vào não.
Hôm sau, vừa mở mắt, cô lập tức sửa sang lại những chuyện mình đã nghĩ ra vào tối qua, sau đó lần lượt thi hành.
Việc đầu tiên cô làm là tìm nơi tị nạn lâm thời.
Hiện nhà của mọi người nằm khá rải rác, còn không được xây bằng xi măng cốt thép, một khi động đất ập tới, khả năng cao sẽ làm nhà cửa trở nên tả tơi, thậm chí là sụp đổ. Thế nên mới cần một chỗ làm nơi tị nạn lâm thời, để vào những lúc nguy hiểm có thể cung cấp một khu vực tương đối trống trải cho mọi người tụ tập lại nghỉ ngơi cũng như né tránh mối nguy rình rập.
Trong nhà Trương Thiên có bản đồ của đại đội, cô vội lôi ra xem thử, sau đó xác định được ba địa điểm.
DTV
Một chỗ là sân của cán bộ đại đội, nếu đặt ở vài thập niên sau thì chính là ủy ban nhân dân cấp xa, hai nơi còn lại phân bố ở hai bên, thú vị là cả ba cùng nằm trên một đường thẳng.