Trương Đại Ngưu bắt đầu bận rộn lo liệu chuyện nộp lương cuối năm cũng như tu sửa đường; về phần Trương Thiên, chuyện cung ứng hàng hóa của xưởng sữa vẫn diễn ra trôi chảy, đơn đặt hàng sữa tươi cũng ổn định, sữa bột cũng vậy, tóm lại là tăng trưởng vô cùng vững vàng. Có điều, bên chỗ cơ sở chăn nuôi lại gặp chút vấn đề.
“Cần mở rộng diện tích không?” Trương Thiên nhìn báo cáo trên tay mà Đường Quyên mới đưa cho, vừa thuận miệng hỏi.
Đường Quyên gật đầu, đẩy đầu bò đang sáp lại gần ra:
“Quy mô chăn nuôi của chúng ta hiện tại ngày càng lớn, dự tính sang năm sẽ có hơn một trăm con dê và bò được sinh ra, nên tôi kiến nghị xây thêm hai khu chăn nuôi nữa.”
Trương Thiên lật xem báo cáo một lượt, cảm thấy đề nghị này rất khả thi.
“Vậy xây đi, cô cứ nói chuyện này cho xưởng phó Triệu là được, ông ấy sẽ tự biết sắp xếp công việc thế nào.” Cô cười híp mắt đáp.
Nhưng Đường Quyên lại tỏ vẻ ngập ngừng, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng đồng ý.
Tiếc thay Trương Thiên lại không chú ý tới chuyện ấy, vì tầm mắt cô lúc này đã đổ dồn về phía chuồng bò rồi:
“Nhất định phải kiểm soát chặt chẽ tình hình vệ sinh chuồng trại đấy, bên ta chỉ có đúng nhân viên vệ sinh Dương kiêm luôn cả bác sĩ cho người lẫn thú y cho động vật, có rất nhiều bệnh vật nuôi hay mắc phải mà cậu ấy cũng không biết cách chữa, thế nên chúng ta phải giảm bớt tỷ lệ mắc bệnh ngay từ căn nguyên, vì vậy nhất định phải giữ gìn vệ sinh thật tốt, cứ ba ngày dọn rửa chuồng một lần, sau đó rải phân tro hoặc vôi để khử trùng, tôi nghĩ chuyện này vẫn nên giao cho cô giám sát thì hơn.”
Trương Thiên nói lải nhải nói một tràng, nhưng tổng kết lại có thể tóm gọn trong hai chữ: Vệ sinh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-459.html
.]
Về mặt chăn nuôi súc vật, cô rất tin vào năng lực của Đường Quyên, nhưng vẫn không kiềm được mà càm ràm thêm vài câu.
DTV
Nếu đã quyết định xây dựng thêm khu vực chăn nuôi, Triệu Tùng nhanh chóng liên lạc với đội xây dựng từng hợp tác lúc trước, nhờ họ quay lại xây thêm cho mình hai chuồng bò.
Chẳng bao lâu sau, họ bắt đầu khởi công. Chờ tới khi chuồng bò thứ nhất được xây xong thì cũng đã đến ngày bà nội trở về. Đợt này, tình trạng bệnh của bà đã được kiểm soát ổn định, về nhà chỉ cần chú ý hơn về phương diện ăn uống là được.
Nghe vậy, Trương Thiên dứt khoát lấy mấy công thức nấu ăn mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, đưa cho mẹ, tiện thể nấu vài món thanh đạm cho mọi người dùng thử, kết quả ai cũng khen lấy khen để.
Với Trương Thiên mà nói, chuyện tốt nhất khi mẹ quay về là ngày nào cũng có cơm canh nóng hổi chờ sẵn. Sau hơn một tháng cắm cọc ở căn tin, cuối cùng cô cũng được thưởng thức những món ăn quen thuộc do mẹ nấu.
Với nhóm Chung Mẫu mà nói, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đại đội đã thay đổi rất nhiều. Đầu tiên là việc sửa đường, trên đường trở về, họ đã tình cờ bắt gặp đội sửa đường đang thi công, hiện đã tu sửa được hai cây số, đường trong đại đội cũng đang được sửa chữa.
Đây là ý kiến của Trương Thiên, dù sao cũng rảnh, không có việc gì làm, chi bằng sửa sang lại đường xá trong đại đội một chút, đến lúc đó có đi xa cũng tiện hơn.
Ngoài ra, bên cơ sở chăn nuôi bên kia cũng đã bắt đầu khởi công xây thêm chuồng, điều này khiến nhóm Chung Mẫu có cảm giác như thể không phải chỉ rời đi mỗi một tháng mà tận một năm.
Những ngày tháng sửa đường, nghỉ ngơi, giao hàng, bắt cá cứ thế trôi qua, chớp mắt một cái đã đến năm mới.
Sau tết nguyên đán, mọi người còn chưa kịp ăn mừng thêm vài ngày, một tin dữ kinh thiên động địa đã lan truyền khắp đất nước Hoa Hạ: Thủ tướng Chu qua đời.
“Ông trời ơi, sao lão già vô dụng như tôi vẫn còn khỏe mạnh như này, mà một thủ tướng tốt như vậy lại ra đi sớm quá vậy? Chuyện này thật không công bằng!”