Trương Thiên thở dài: “Ánh mắt của con quá cao, thật sự là không tìm được ai làm cho con muốn kết hôn.”
Mẹ Chung lập tức tỉnh táo: “Ánh mắt cao không sao, chỉ sợ không có!”
“Con nói đi, con muốn tìm người thế nào! Mẹ sẽ tìm cho con!”
Trương Thiên không nhịn được cười, cô liếc mắt nhìn mẹ già một cái, trong lòng suy nghĩ.
“Đầu tiên, người đó phải đẹp, con không thích người lớn lên xấu, nhìn là ăn cơn không vô.”
Chung Quyên gật đầu, móc ra một quyển vở ghi chép.
“Còn gì nữa?”
Trương Thiên tiếp tục nói.
“Thứ hai, người đó phải biết nấu cơm!”
Cái này rất quan trọng bởi vì cô không muốn nấu.
Chung Quyên bối rối ghi nhớ điểm này, trong đại đội không mấy người đàn ông biết nấu cơm.
“Thứ ba, con phải thích!”
Trương Thiên nói xong, lập tức nhận được ánh mắt xem thường của mẹ già.
“Cái này mới là trọng điểm đúng không?” Bà ấy hừ hừ nói.
Trương Thiên cười tủm tỉm gật đầu.
“Không sai! Đối tượng kết hôn chắc chắn con phải thích mới được, nếu không thì con kết hôn làm gì?”
Mẹ Chung bất đắc dĩ ghi nhớ điểm này, bỏ quyển vở vào trong túi.
“Được thôi, mẹ từ từ tìm cho con, chắc chắn tìm một người mà con thích!”
Miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại kêu khổ.
Với điều kiện này thì phải đi đâu mới có thể tìm được?
Con gái nhà mình tám phần là vẫn giữ ở trong nhà!
Trương Thiên không để trong lòng, tùy bà ấy làm gì thì làm.
Không biết có phải mẹ già tìm quá rõ ràng hay không mà mấy tiêu chuẩn chọn bạn đời này của Trương Thiên lập tức truyền khắp các đại đội ở xung quanh.
Tự nhận là bộ dạng không tệ lập tức bắt đầu rèn luyện tài nấu nướng, thậm chí còn tìm mọi cách truyền tin tức mình biết nấu cơm vào trong tai mẹ Chung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-383.html
.]
Cho dù là người cho rằng tuổi của Trương Thiên quá lớn, không xứng với con trai của mình, cũng vì của hồi môn và tiền lương xa xỉ kia của Trương Thiên mà bắt đầu yên lặng bảo con trai bắt đầu rèn luyện tài nấu nướng.
Rốt cuộc thì ai lại sẽ gây khó dễ với búp bê vàng chứ?
Trương Thiên hoàn toàn không biết gì về việc này, thẳng đến khi bị người ta chặn đường.
Người chặn Trương Thiên lại đúng là Triệu Tùng.
“Xưởng sữa xảy ra chuyện gì rồi?” Trương Thiên hoảng sợ vội vàng hỏi.
“Không xảy ra chuyện gì cả.” Triệu Tùng giải thích, đồng thời do dự mà đưa hộp cơm trên tay cho Trương Thiên.
“Tôi làm một ít đồ ăn, cô có muốn nếm thử không?”
Giọng nói của anh rất nhẹ, gương mặt hơi hơi đỏ hồng, nếu không phải thính giác của Trương Thiên nhanh nhạy thì sợ là hoàn toàn không biết anh nói gì.
Trương Thiên hơi sửng sốt, đôi mắt trừng thật to: “Cho tôi?”
Biểu cảm của cô vi diệu, lại nhìn thấy Triệu Tùng gật đầu mới duỗi tay nhận lấy.
Trương Thiên thật sự là tò mò, không khống chế được hỏi anh.
“Sao anh đột nhiên nghĩ tới tặng đồ ăn cho tôi?”
Cô cảm thấy thật kỳ lạ mà.
Không nhịn được gãi gãi đầu.
Triệu Tùng im lặng hai giây, màu da vốn đã sắp khôi phục nguyên trạng lại ửng hồng một lần nữa.
“Cô, cô không phải nói muốn tìm một đối tượng kết hôn lớn lên đẹp, còn biết nấu cơm hay sao?”
DTV
Đáy mắt của anh hiện lên một tia chờ mong: “Cô thấy tôi thế nào?”
“Tôi tự nhận là lớn lên cũng không tệ lắm, nấu ăn không bằng đầu bếp của tiệm cơm Quốc Doanh, nhưng hương vị còn coi như không tệ, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của cô.”
Lúc anh nói những lời này, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của Trương Thiên, không muốn buông tha bất cứ một một tia cảm xúc nào.
Khuôn mặt của Trương Thiên lập tức đỏ bừng, cả người giống như trứng tôm bị hấp chín.
Các loại cảm xúc phức tạp như xấu hổ, ngại ngùng tràn ngập toàn bộ đầu óc, trong lúc nhất thời khiến cho cô quên mất cách trả lời thế nào.
Cố tình Triệu Tùng còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi đến cùng.
“Tôi có phù hợp tiêu chuẩn tìm đối tượng của cô không?”
Trương Thiên bất thình lình rùng mình một cái, tỉnh táo lại, ánh mắt tự do không chừng, ấp úng nói: “Miễn cưỡng phù hợp đi ——”