Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 365




Không còn nghi ngờ gì, tất nhiên là một xưởng chế biến bột mì!

Vừa khéo, xưởng bột mì cô có một người quen là Đinh Ái Quân, mẹ cô ấy chính là phó giám đốc xưởng bột mì.

Tục ngữ nói rất đúng, nhiều bạn bè nhiều con đường.

Những năm gần đây Trương Thiên không chỉ duy trì liên lạc với nhóm Vệ Đông, đồng thời cũng không quên Đinh Ái Quân.

Đinh Ái Quân sớm đã kết hôn, đối tượng kết hôn không phải là người xem mắt ở tiệm cơm quốc doanh lúc trước mà là một tài xế.

Sau khi hai người kết hôn, chuyển đến nhà đơn của đại đội giao thông vận tải, Trương Thiên mang theo quà đã chuẩn bị đi thẳng đến nơi.

Cô không thể trực tiếp gặp mẹ Đinh nên nghĩ đến việc vây Ngụy cứu Triệu(*), từ phía Đinh Ái Quân xuống tay.

(*)năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái Điền Kỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánh Nguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây.

Lúc trước Đinh Ái Quân vừa sinh em bé, Trương Thiên bèn lấy từ không gian mấy lon sữa bột trẻ sơ sinh, đúng lúc hợp với ý của hai vợ chồng Đinh Ái Quân.

Trương Thiên chỉ biết Đinh Ái Quân sống ở tầng hai, nhưng không rõ là phòng nào nên chỉ có thể gõ từng cửa một.

May thay, gõ cửa nhà đầu tiên đã biết Đinh Ái Quân sống ở đâu, họ nói cho Trương Thiên biết vị trí cụ thể, lúc này mới tìm được địa điểm.

Sau khi gõ cửa, người mở cửa là Hứa Thắng chồng của Đinh Ái Quân.

“Đồng chí Trương Thiên?”

Hứa Thắng sửng sốt một chút, sau đó lập tức mỉm cười,

“Mau vào ngồi đi!”

Anh ấy ngoảnh đầu hướng về phía trong cửa nói to:

“Vợ ơi, Trương Thiên bạn của em đến này.”

Trương Thiên xách đồ vào, đưa giỏ tre đựng hai lon sữa bột cho Hứa Thắng.

“Thật ngại quá, đến thì đến thôi, sao còn mang đồ chứ?”

Hứa Thắng nhận lấy khách sáo nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -  https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-365.html .]

Trương Thiên thuận miệng nói:

“Không phải thứ gì hiếm có, chỉ là chút sữa bột, tốt cho sức khỏe của trẻ con.”

Đinh Ái Quân đã ra cữ, đang ngồi trong phòng khách bế con trò chuyện với mọi người.

“Thiên Thiên, cậu mau đến ngồi đi, tớ vừa nghe được một chuyện rất thú vị!”

DTV

Cô ấy phấn khích vẫy tay với Trương Thiên.

Trương Thiên nhìn sang, sửng sốt một chút, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh ngày thường.

“Dì cũng ở đây ạ?”

Ngồi cạnh Đinh Ái Quân chính là mẹ cô ấy Đinh Cần.

“Dì đúng lúc được nghỉ nên thuận tiện qua thăm Ái Quân và Điểm Điểm.”

Đinh Cần cười dịu dàng nói, tay cầm một chiếc trống bỏi trêu chọc trước mặt cháu trai.

Trương Thiên hiểu ra:

“Hóa ra là vậy, cháu vào thành đưa rau cho anh trai, đồng thời gói một ít sữa bột mang qua để cho đứa trẻ bổ sung chút dinh dưỡng.”

Đây coi là giải thích cho việc tại sao cô lại mang đồ đến.

Đinh Ái Quân không thể đợi được nữa, kéo Trương Thiên ngồi xuống, bắt đầu buôn chuyện với cô về dưa lớn mà cô ấy vừa nghe nói.

“Cậu nghe nói chưa? Mới hôm qua, khi cảnh sát đi tuần tra phát hiện ở một đầu ngõ, bên trong có mấy người đàn ông trần như nhộng đang ngủ bên trong!”

Cô ấy trông rất hưng phấn.

“Bây giờ đã bị bắt, đáng tiếc lúc đó tớ không có mặt ở đó, nếu không thật sự muốn biết là những người ai…”

Trương Thiên mỉm cười lắc đầu, mấy người đó phần lớn là chọc phải người khác bị lột quần áo, nhưng loại chuyện rách nát này không cần thiết nói cho Đinh Ái Quân, người bạn tâm tư xưa nay đơn thuần này.

Hai người nói chuyện một lúc, Đinh Cần đột nhiên hỏi về xưởng sản xuất thức ăn chăn nuôi.

Tim Trương Thiên đập thình thịch, nói rằng:

“Trước đây lãnh đạo cấp trên xuống đóng cửa rất nhiều xưởng nhỏ, mọi người ít đi một cách kiếm tiền, nông thôn chủ yếu dựa vào đất đai sinh sống, quanh năm suốt tháng chỉ kiếm được bấy nhiêu tiền, để cuộc sống của mọi người tốt hơn, kiếm nhiều tiền hơn, dành để trẻ con trong nhà ăn uống học tập, thế là mấy đại đội hợp tác, mở một xưởng thức ăn chăn nuôi.”