Có thể là mọi người đã kìm nén quá lâu, lại không có cách nào để giải tỏa cảm xúc của bản thân, thế nên cứ đè nén ở trong lòng, rồi vấn đề dần dần trở nên càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng lúc nó bộc phát ra ngoài, không chỉ làm tổn thương người khác, cũng làm tổn thương chính bản thân mình.
Cho nên Trương Thiên vô cùng ủng hộ suy nghĩ của bí thư Phạm, nên chủ động nói ra tất cả vấn đề, để những người khác cũng có thể tự nhìn nhận lại bản thân xem có phải mình cũng đang rơi vào hoàn cảnh đó hay không.
Trương Đại Ngưu trầm tư một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo lời của Trương Thiên.
Ông lập tức đi đến công xã để mượn lễ đường, dùng để làm địa điểm cho ‘cuộc trò chuyện đầy cảm xúc’ vào ngày mai.
…
Bên trong lễ đường tại công xã Hòa Bình.
Tất cả thành viên của đại đội Hồng Quang bước vào hội trường, họ lần lượt tìm chỗ để ngồi.
Đa số mọi người đều là lần đầu tiên đến lễ đường ở công xã.
Họ tò mò đến mức nhìn đông nhìn tây, đặc biệt là ghế ở đây, lúc ngồi vô cùng mềm mại và thoải mái.
Lễ đường được xây dựng vô cùng hoành tráng, có thể chứa hơn trăm người, màu chủ đạo là màu đỏ, sau khi Trương Thiên bước vào và bật đèn, toàn bộ lễ đường lập tức sáng sủa hẳn lên.
Cô đã tới đây từ sớm, dẫn theo hai đứa em trai ngồi xuống hàng ghế thứ hai.
Sau khi mọi người đến đều chọn vị trí ở phía sau, khiến cho Trương Thiên không khỏi nhớ tới lúc mình đi học đại học ở kiếp trước, mấy hàng ghế đầu đều trống rỗng, phía sau thì chật kín người, cuối cùng giáo viên phải đuổi lên hàng đầu ngồi bớt.
Có mấy người Trương Thiên đi đầu, những người phía sau cũng tiến lại gần hơn, lúc này mới lấp đầy hàng ghế phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-144.html
.]
Chờ đến khi toàn bộ khán phòng đã ngồi kín, bí thư Phạm cũng đi tới, hôm nay ông ấy sẽ là người chủ trì, giải quyết từng vấn đề một.
Có không ít hộ gia đình gặp vấn đề trong đại đội, bí thư Phạm áp dụng hình thức rút thăm để tiến hành sắp xếp thứ tự, rút đến hộ nào thì để cho hộ gia đình đó đi lên.
Hộ đi lên đầu tiên chính là nhà có con trai kiện ba tới chợ đen, lúc người ba lên khán đài trên mặt vẫn còn vết bầm tím, vừa nhìn đã biết là bị đánh trong lúc bị phê bình công khai.
Cả nhà đi lên khán đài, đối mặt với ánh mắt của toàn bộ đại đội, ban đầu tay chân còn có chút luống cuống, nhưng khi nghe những câu hỏi của bí thư Phạm, họ rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Lúc đầu chỉ là một cuộc trò chuyện gia đình thông thường, sau đó dần dần mới đi vào chủ đề chính.
“Hoàng Đại Hà này, con trai ông nói ông thiên vị, vậy ông có ý kiến gì với việc này không?”
Hoàng Đại Hà cười nhạo một tiếng, nhưng lại đụng đến vết thương ở trên miệng, ông ấy không nhịn được mà nhíu chặt mày, sau đó mới trả lời.
“Tôi không có gì để nói với hai anh em bọn nó, nhà tôi đã sửa, cũng cưới vợ cho rồi, những gì nên làm tôi đều đã làm hết rồi, nó muốn nói tôi thiên vị, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Vợ ông ấy nghe xong, cũng cảm thấy đau lòng không thôi:
“Ông đã đối xử rất tốt với thằng Cả rồi, trong nhà có cái gì, người đầu tiên ông nghĩ đến cũng chính là nó. Tôi thật sự không ngờ, chỉ vì ông gắp cho thằng hai một miếng thịt mà nó lại đành lòng đi kiện ông. Lúc trước nếu không nhờ ông tới chợ đen bán lương thực để kiếm tiền, nó làm sao có thể cưới được vợ chứ!”
Đứa con trai thứ hai đứng bên cạnh bèn nói với vẻ áy náy:
“Ba ơi, đều là con không tốt, khiến ba phải chịu khổ rồi.”
Hoàng Đại Hà lập tức xua tay nói:
DTV
“Con là con của ba, miếng thịt kia con ăn thì có làm sao chứ? Con phải nhớ kỹ một điều, con không hề làm sai bất cứ chuyện gì cả, có sai thì cũng là anh của con sai. Nó quá tham lam, là do ba đã quá cưng chiều nó, khiến nó trở thành dáng vẻ như hiện giờ.”