Lưu Quan bước vào mang theo nét cười giả tạo chưa được mấy giây cũng bị đơ ngay ra khi mặt đối mặt, mắt đối mắt với Cố Diệp! Lưu Quan thu lại nét cười trên miệng theo bản năng nuốt “ực” một cái rồi lảng tránh ánh mắt long lanh đang mở lớn của Cố Diệp, ánh mắt đó trong trẻo bối rối như một đứa trẻ làm sai bị bắt quả tang vậy! Lưu Quan không dám nhìn lâu, sợ càng nhìn càng thấy khó thở “Tình địch của hắn lẽ nào có độc, trước gặp qua mấy lần chỉ thấy chướng mắt mà giờ đối mặt sao lại khiến bản thân bị mất tự nhiên như vậy chứ? Lần trước trong thang máy chỉ lướt qua thôi không rõ ràng lắm mà bây giờ gặp lại cảm xúc hỗn độn đó lại xuất hiện nữa rồi! ruốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?”
Âm thầm suy xét, thỉnh thoảng lén nhìn qua Cố Diệp vài lần xác định lại nguyên nhân, Lưu Quan đánh tiếng trước:
- Khụ… mắt kính của anh đâu?
- Sao cơ?
Cố Diệp lại thêm ngàn dấu hỏi lớn trên đầu không hiểu ý của Lưu Quan là gì? Không phải đang nổi giận đó sao? Tự dưng hỏi đến mắt kính của anh làm gì chứ?
- Tôi hỏi là mắt kính của anh đâu? Sao không mang kính?
Cố Diệp lòng rất muốn phát hỏa mà lại sợ chọc giận vị đại Boss này, nhịn xuống cố tỏ ra bình tĩnh nghiến răng nghiến lợi đáp:
- Bị mất, tôi chưa kịp chuẩn bị! Cảm ơn Lưu tổng đã quan tâm?
Cố Diệp rất muốn lớn tiếng quát thẳng vào mặt hắn ta “Tôi đeo mắt kính hay không thì liên quan gì đến anh? Rốt cuộc anh đến đây là muốn làm cái gì?" Cố Diệp rất tiếc mạng đành phải nói năng khép nép hơn, anh biết rõ hôm nay dù muốn hay không cũng phải giao ra 20% cổ phần này. Cố Diệp chỉ muốn thúc đẩy giải quyết cho sớm để tiễn vị đại ma vương này đi nhanh! Dẫu sao 2-3 năm nữa anh cũng sẽ rút bỏ hoàn toàn Hồng Ân chuyển sang cao ốc địa tầng, không liên quan gì đến mấy người này nữa.
Cố lấy lại cảm xúc, Cố Diệp nở một nụ cười tiêu chuẩn lấy lòng:
- Không biết Lưu tổng đến đón tiếp chưa được chu đáo, lần này có cơ hội hợp tác với quý công ty là may mắn của Hông Ân!
Cố Diệp đưa tay ra bắt tay với Lưu Quan mang tính chất thương nhân sành sỏi, ánh mắt Lưu Quan hơi ám nhìn thoáng qua nơi hai bàn tay giao nhau, cảm xúc mềm mại trơn nhẵn vẫn còn lưu lại khi Cố Diệp rút tay về! Lưu Quan âm thầm phỉ nhổ bản thân không có tiền đồ trúng phải mỹ nhân kế “cái tên này lật mặt cũng nhanh hơn lật sách, hai lời nói trước sau không thấy ngại hay sao mà vẫn trưng ra cái vẻ mặt vô tội đó, biết rõ là vậy mà không nổi giận lớn tiếng được mới tức chứ?” Lưu Quan lấy lại dũng khí nhìn thẳng mặt Cố Diệp khiến anh lại một lần nữa nhảy dựng lên lo lắng! Thấy vậy Lưu Quan lại rời ánh mắt sang chỗ khác lảng tránh chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
- Ừ!
Lưu Quan không hiểu mình bị làm sao nữa, lại là ánh mắt đó khiến hắn hạ thủ lưu tình tự nói cho chính mình nghe “Thôi thì tạm tha cho anh ta, trước đây không nhìn ra vẻ mặt đạo mạo giả ngầu của Cố Diệp toàn là giả vờ, giờ xem ra đúng là ngoan hơn An Thiên Húc nhiều, biết tiến biết lui, đây xác thực chỉ là con mèo nhỏ biết xù lông không giống Thiên Húc là con hổ lớn thích giả làm mèo! Nếu anh ta có gì quá phận lại tiếp tục xử lý sau cũng không muộn!”
Còn phía Cố Diệp lại chịu kinh hách hơn cả khi nãy “Tên này dễ nói chuyện thế sao? Không đe dọa, không cảnh cáo? Không uy hϊếp? Không điều kiện? Tính cách không giống như trong nguyên tác miêu tả lắm nha! Hay khi nãy không nghe thấy lời mình nói với Trường Thiên?”
Nghĩ khả năng đó có thể xảy ra, Cố Diệp phấn trấn lên hẳn tinh thần, ngước lên nhìn Lưu Quan bằng ánh mắt cảm kích như được ân xá! Lưu Quan như bị bắn trúng tim khi lần thứ 3 nhìn vào đôi mắt Cố Diệp, hắn tức giận quay người lại nói lớn với Cố Diệp:
- Anh đừng có cố quyến rũ tôi!
Căn phòng như bị hóa đá, 3 ánh mắt của 2 thư ký và Cố Diệp nhìn thẳng vào Lưu Quan như cùng một suy nghĩ “Lưu Quan là một tên tự luyến mức độ nặng!”
Tự nhận thấy bản thân hơi vô lý, Lưu Quan tránh đi ánh mắt mấy người đang nhìn mình lên tiếng giải thích:
- Ý tôi là lần sau anh nhớ mang theo mắt kính, tránh gây hiểu lầm! Chuyện hợp đồng tôi để Trần Nam ở lại đàm phán! Tôi có việc đi trước.
Càng tẩy càng đen, Lưu Quan xoay người đi rất nhanh, vừa đóng cửa lại hắn dựa lưng vào cánh cửa nhắm mắt đưa tay tự đánh bốp một cái vào đầu ảo não “ Hình như mình bị điên thật rồi! Mất mặt trước tình địch như vậy còn đâu sỹ diện nữa! Cứ như này sợ sẽ bị tình địch vượt mặt mất thôi!” Ổn định xong cảm xúc Lưu Quan rời đi lại treo lên khí chất lạnh băng giống như mọi ngày vậy!
Boss đi rồi, Cố Diệp hơi hơi ngốc lăng nhớ lại, Lưu Quan khi bước vào phòng ánh mắt sắc lạnh, nụ cười quỷ dị mang tính khiêu khích rõ ràng vậy mà sau đó lại thất thần nhu hòa đi rất nhiều, thỉnh thoảng nói ra vài câu khó hiểu, đây mà là Boss trong nguyên tác miêu tả hay sao? Máu lạnh vô tình đâu? Ánh mắt dao găm đâu rồi? À phải rồi, anh đâu có lăn giường với An Thiên Húc, Lưu Quan đã hắc hóa đâu, thế nên mới dễ dàng đàm phán như vậy? Âm thầm thở phào khi thoát được một kiếp ghi thù! Ánh mắt sau đó nghiêng qua nhìn phía thư ký liền thấy Trường Thiên huýnh tay Trần Nam:
- Người anh em, sếp của cậu hôm này làm sao vậy?
Trần Nam đáp lại bằng nụ cười tươi rói rất chuyên nghiệp quyết không hé răng tuân thủ thiết lập trung thành tuyệt đối không bàn chuyện của sếp cho người khác biết nhưng trong lòng đang kêu gào thảm thiết “Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? ổng lần đầu tiên như vậy đó, làm tôi cũng liên lụy theo đó có biết không hả?” Quá mất mặt, mất hết sạch hình tượng. Trước đó bàn bạc kỹ lưỡng là đến thị uy cơ mà vậy mà nói xong 2, 3 câu vớ vẩn rồi chạy mất dạng bỏ lại mình hắn giải quyết mớ hỗn độn này.
- Này… sao anh không nói gì?
Trường Thiên lại bắt đầu vào tần số muốn hóng hớt drama mà không được.
Đáp trả lại là thêm một nụ cười thiếu đánh, miệng như dán chặt băng keo không nói một lời. Trường Thiên giận dỗi kéo Trần Nam.
- Không nói thì thôi, đi nào, qua phòng bên cạnh… anh với tôi bàn bạc soạn lại hợp đồng trước khi đưa đến tay sếp?
Cố Diệp nhìn hai người rời đi cũng không kịp nói thêm gì, có người ngoài ở đây không tiện cho lắm, để lại khi khác sẽ xử lý cái tên Trường Thiên hay thích gây chuyện này. Hố anh đây mấy lần đau quá!