Sáng sớm hôm sau, Cố Diệp thức dậy tinh thần đã được thả lỏng hơn rất nhiều! Đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt sạch sẽ khẽ vuốt tóc mái theo thói quen, Cố Diệp lấy ra bộ âu phục màu trắng tân trang lại bản thân lẩm bẩm nguyện cầu “Sống trong quyển sách này, điều đầu tiên phải làm là tìm cách tẩy trắng cho mình đã, thôi thì bắt đầu phong cách mới này đi, trắng từ bên ngoài mà vào cho may mắn ngày đầu suôn sẻ!” Cứ thế Cố Diệp cắn răng biến bản thân thành một phong cách mới mà cả hai đời chưa từng thử qua. Cố Diệp có khuôn mặt diễm lệ mang đôi mắt đào hoa ướŧ áŧ, ở phía đuôi mắt luôn có điểm hồng hồng kéo dài hết sức tà mị, kết hợp cùng chiếc mũi thẳng tắp chóp cao cao, đôi môi mềm nhẹ có màu hoa anh đào nở giữa tháng 3! Làn da của Cố Diệp rất đẹp, không trắng nõn như An Thiên Húc mà lúc nào cũng sáng bóng hồng hào, trắng trắng hồng hồng ít ai có được! Ngơ ngẩn nhìn bản thân trong gương, Cố Diệp hơi chột dạ, biết bản thân đẹp rồi nhưng lần đầu tiên mang vest trắng có vẻ hơi xa lạ, trông cứ như lãng tử bạch mã vậy. Bình thường Cố Diệp hay đeo mắt kính che bớt đi đôi mắt câu nhân của mình nhưng hôm nay chưa kịp chuẩn bị anh đành cứ vậy mà lên xe đến công ty trước đã!
Thư ký Trường đã lái xe đợi sẵn ngoài cổng, thấy sếp từ xa, cậu nhanh chân xuống xe mở cửa chờ sẵn người đi vào. Thế nhưng sếp đi lướt qua ngồi vào bên trong xe rồi mà cậu vẫn chưa thể định thần được. Tay vẫn giữ chặt cửa xe, nhìn chằm chằm Cố Diệp không chớp mắt, miệng chữ O mắt chữ A cư đơ ra ở đó! Cố Diệp cảm thấy rất mất tự nhiên, có lẽ ăn mặc như vậy dọa sợ Trường Thiên rồi cũng nên. Để phá vỡ không khí xấu hổ này, Cố Diệp ho khan rồi nhắc nhở thư ký mau lên xe:
- Khụ… cậu còn không nhanh lên lái xe, muộn giờ rồi.
Trường Thiên lúc ấy mới hoàn hồn lại, miệng lại bắt đầu nói không ngừng khiến Cố Diệp bóp trán đau đầu:
- Trời ơi, anh đúng là người độc nhất vô nhị của em, nhìn trong cả giới nghệ sỹ minh tinh trong công ty lẫn bên ngoài so ra chắc không có ai xinh đẹp được bằng anh đâu nha! Hôm nay mới phát hiện ra anh không đeo mắt kính đúng là khác hẳn mọi ngày! Em suýt không nhận ra luôn đó!
- Nói liên thuyên gì vậy? Ai là độc nhất vô nhị của cậu, cũng đừng dùng hai từ xinh đẹp để miêu tả một người đàn ông rõ chưa. Hôm qua đi vội quá quên mắt kính tại khách sạn chưa kịp mua thôi!
- Lái xe nhanh lên đi, đừng nói gì cả, công việc đến công ty thì nói sau.
Cố Diệp biết rõ suy nghĩ của thư ký nhà mình nên chặn họng ngay không muốn nghe thêm những lời nói vô nghĩa nào nữa.
Trường Thiên ảo não ngậm miệng nhưng vẫn không cam lòng, liếc nhìn sếp qua kính chiếu hậu vài lần rồi mới thôi bày ra cái vẻ mặt như thiếu đánh lúc vừa rồi.
Đến nơi, Cố Diệp hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra, lên tinh thần mở cửa bước xuống xe, sải bước đi nhanh vào công ty! Không khí bên trong khá nhộn nhịn, ríu rít, còn 10 phút nữa mới vào giờ làm nên đa số đều rảnh rỗi tụ tập trước sảnh chính! Lễ tân nhìn ra cửa lớn, thấy rõ Cố tổng mới bước vào nhưng lại không giống như ngày thường, cô quên luôn phép tắc cơ bản nhất, cứ đơ mặt ra tay quơ quơ đập loạn người bên cạnh ám chỉ không ra câu. Người nọ lay người kia thu hết sự chú ý về phía Cố Diệp đang lại gần. Tự nhiên âm thanh xung quanh im bặt, để lại một không gian vô cùng quỷ dị. Cố Diệp cực kỳ xấu hổ, tính qua chào hỏi nhân viên trước khi vào phòng ai biết đâu mọi người đều chưng ra cái vẻ mặt như vậy! Anh chỉ gật đầu nhẹ rồi vội vàng bước nhanh về phía văn phòng không khác gì hành động bỏ chạy. Cố Diệp đỡ trán thầm kêu không ổn, quyết thề không bao giờ dùng vest trắng nữa, mang tính cầu may mắn nhưng may chẳng thấy đâu, mới sáng sớm chưa gì đã thấy xui xẻo rồi? Ngày đầu ra quân đã thua toàn tập, khẳng định hoàng lịch hôm nay không tốt!
Sau khi Cố Diệp đi xa không còn thấy bóng, nhân viên trong sảnh mới kịp download trở lại, có một số nhân viên quá kích kêu lên:
- Aaaaaaa… aa… a… Cố tổng, đúng Cố Tổng không? Tôi không có nhìn nhầm đi?
- Có phải Cố tổng mới gật đầu với chúng ta không? Hôm nay tôi quên phép tắc chào hỏi cấp trên rồi, mất điểm trước Cố tổng quá đi mất!
- Cố tổng hôm nay siêu đẹp trai nha! Mọi khi thấy Cố tổng hay chưng cái vẻ mặt người sống chớ gần đâu ai dám ngắm trực diện, hôm nay Cố tổng chủ động lại gần nhìn cận mặt không góc chết này khiến tôi rớt tim quá, Cố tổng mang trái tim mỏng manh của tôi đi mất rồi, huhu!
...
Trường Thiên bước vào sau đó vài phút, nghe âm thanh bàn tán xôn xao của mọi người cũng không thấy ngạc nhiên lắm, đến cậu đã đi theo sếp mấy năm rồi mà vẫn còn bị kinh hách như vậy cơ mà! Trường Thiên cầm hồ sơ đến văn phòng Cố Diệp, bàn giao những việc anh yêu cầu chuẩn bị trước đó.
Không còn việc gì khác, Cố Diệp cho thư ký ra ngoài, bản thân xem qua một chút hoạt động của công ty, nhìn lại tất cả các lĩnh vực đang đầu tư, và loại bỏ những dự án dang dở có dự định rút vốn về. Xem tới gần trưa bên ngoài phòng có người gõ cửa, Cố Diệp không ngẩng đầu, lên tiếng:
- Vào đi.
Trường Thiên cầm theo danh sách các cổ đông nộp hồ sơ mua lại 20% cổ phần, trong đó có cả Công ty giải trí Hoàng Ốc của Lưu Quan. Cậu đã gạch bỏ đối tác này ra ngoài danh sách, ấy vậy mà bên đó lại trực tiếp qua đây đòi tìm gặp! Trường Thiên rất muốn từ chối nhưng lần này Lưu Quan lại đích thân ra mặt còn đang đứng chờ ngoài cửa, Trường Thiên chỉ là một thư ký nhỏ không có tư cách đuổi người, đành hậm hực vào báo cáo:
- Sếp! Bên công ty giải trí Hoàng Ốc cho người tới đàm phán muốn mua lại 20% cổ phần bên mình, sếp có gặp mặt không ạ?
- Ừm. Mời vào đây!
Trường Thiên không tin nổi nhìn Cố Diệp như muốn xác nhận lại có nhầm lẫn gì không, vậy mà vẫn thấy sếp cắm cúi làm việc không để tâm tới việc đối thủ tìm tới tận cửa. Lẽ nào sếp nhà mình công tư phân minh, công việc không liên quan gì đến tình trường. Thật đúng là đại nhân vật, người làm việc lớn suy nghĩ cũng khác người thường, đáng nể phục! Trường Thiên nhẹ nhàng lui ra miệng vô tình nói ra ngoài đủ để Cố Diệp nghe thấy.
- Sếp thật là chính nhân quân tử, cho Lưu Quan cơ hội hợp tác mà không lo sợ gì!
Cố Diệp giật nẩy mình như bừng tỉnh “A, đó không phải công ty của Lưu Quan sao? Tiếc mạng quá dài hay sao còn dây dưa vào hắn chứ.” Hốt hoảng gọi Trường Thiên lại:
- Khoan đã, cậu từ chối giúp tôi, nói chúng ta đã bán hết 20% cổ phần đó rồi, tôi không có ở đây, khi khác có cơ hội sẽ hợp tác với quý công ty…
Còn chưa nói hết Trường Thiên đã một tay mở cửa rồi, cậu quay người lại vẻ mặt muốn nói mà không dám nói “sếp ơi, người ta đang đứng ngay cửa kia kìa, nãy sếp nói nhỏ thì cho qua chứ sếp nói lớn vậy ai cũng nghe thấy hết rồi đó, sếp bảo em phải làm sao?”
Lưu Quan đứng bên ngoài nghe hết thảy, nổi giận xông vào cười cười nói:
- Cố tổng mới mấy ngày không gặp sao tỏ ra xa lạ như vậy chứ?
Thấy Lưu Quan bước vào Cố Diệp khϊếp sợ đứng bật người dậy trong lòng nổi bão “móa, lại là Trường Thiên đào hố chôn ta!”