Tiếng đổ vỡ vang lên trong căn phòng, An Thiên Húc quăng đập chiếc ghế vỡ nát mặt kính, cậu suy sụp quỳ dưới đất nước mắt lăn dài “Cố Diệp… Cố Diệp… anh đang ở đâu?”
Đã hơn 1 ngày trôi qua, Cố Diệp bỗng dưng mất tích trên biển, An Thiên Húc không tin nổi sự thật này. Trong kế hoạch của cậu, Tuyết Đình Lan chủ động chia tay, Cố Diệp phải vĩnh viễn tuân thủ ước hẹn không qua lại với bất kì ai khác, cậu sẽ âm thầm xuất hiện bồi dưỡng tình cảm với anh. Khi người theo dõi báo tin tức về, An Thiên Húc đã rất tức giận, Tuyết Đình Lan thế mà có gan đánh bảo bối của cậu, hai cái tát này đợi sau khi giải quyết xong cậu sẽ trả lại cho cô ta gấp bội. Cơn hỏa chưa nguôi thì lại tới tin tức khác, Lưu Quan xuất hiện, An Thiên Húc quả thật không ngờ tới, cậu đã sơ suất không phòng người này.
An Thiên Húc đã chậm một bước, cậu bị mất dấu vết Cố Diệp cùng Lưu Quan. Tới khi nhân viên trên thuyền Cố Diệp thuê quay trở về, An Thiên Húc mới hay tin Cố Diệp bị lạc giữa mênh mông biển khơi không rõ sống chết.
An Thiên Húc điên cuồng tự trách, thúc ép mọi khả năng tìm kiếm, cậu không còn tâm trí quản Cố Diệp đi cùng Lưu Quan nữa, thậm chí còn thấy may mắn khi cạnh anh còn có người bảo vệ. An Thiên Húc chỉ cầu mong Cố Diệp bình an, cậu nhất định sẽ đem Cố Diệp trở về.
***
Tuyết Đình Lan đau khổ nhốt mình trong phòng suốt hai ngày. Bây giờ mới có thể bình tĩnh hơn một chút, cô lại mong ngóng Cố Diệp gõ cửa phòng cô, muốn nghe anh giải thích, cô thực sự vẫn nuối tiếc anh. Thế nhưng đợi mãi… đợi mãi, Cố Diệp không hề qua, nước mắt cô lăn dài, lại nghĩ tới dòng tin nhắn kia “người anh yêu không phải cô ta!” Tuyết Đình Lan hận anh bội bạc dối trá quyết định thu dọn hành lý không muốn ở đây lâu hơn nữa. Cô nào hay biết sự thật không giống như cô nghĩ, người cô yêu đang gặp nạn chưa rõ tung tích.
***
Lưu Quan buồn cười nhìn Cố Diệp cứ bần thần trước đống lửa, trời cũng tờ mờ sáng rồi, hắn không thể giả vờ bất tỉnh mãi được. Lưu Quan vươn vai mở mắt, coi như chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
- Đêm qua em canh tôi không ngủ chút nào ư?
Âm thanh phía sau lưng tự dưng vang lên khiến Cố Diệp nhảy dựng, anh cố gắng bình tĩnh lảng tránh không nhìn thẳng Lưu Quan:
- Có… em có ngủ, mới dậy thôi!
Lưu Quan nhếch môi hơi cong, hứng thú nhìn vẻ mặt nói dối của Cố Diệp, biết anh ngại nên cũng chẳng dám trêu chọc quá, hắn muốn đi tìm chút gì cho anh ăn, e rằng số quả dại kia sẽ làm dạ dày anh khó chịu.
- Trời vẫn còn sớm, em cố gắng ngủ thêm đi, tôi ra ngoài một lát.
Nói xong, Lưu Quan liền đứng dậy, chưa kịp đi đã bị Cố Diệp kéo góc áo:
- Anh đi đâu? Anh đã khỏe lại hoàn toàn chưa? Em đi cùng anh?
Lưu Quan không thể nhịn cười thêm, hắn cười lớn cúi thấp đầu đối diện ánh mắt Cố Diệp đùa:
- Sao nào? Đêm qua tôi bị làm sao hả? Em đang lo cho tôi đấy à?
- Không, đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra hết, anh đi đâu thì đi đi, ai thèm lo chứ?
Cố Diệp xấu hổ nghĩ lại hoàn cảnh tối qua, anh không biết câu nói dối vụng về vừa rồi lại càng khiến Lưu Quan cười lớn hơn. Lưu Quan không vạch trần, hắn tranh thủ xuống biển thu thành quả. Hôm qua hắn đã đào hố lớn lợi dụng thủy triều đặt bẫy cá, giờ nước đã rút, xuống sớm còn tranh thủ tới bãi đá cậy thêm mấy con hàu bồi bổ cho Cố Diệp.
Cố Diệp nằm cuộn tròn trên đống lá khô Lưu Quan ôm về, anh ngủ thϊếp đi. Đến khi hương thơm cá nướng bay vào mũi, Cố Diệp hít hà mở mắt, Lưu Quan cười cười:
- Dậy rồi sao? Tôi làm cho em đó, em thử đi?
- Sao anh bắt được cá hay vậy, lại còn có cua nữa, hàu nướng nữa này… không phải em nằm mơ chứ?
Cố Diệp long lanh ánh mắt nhìn Lưu Quan cực kì sùng bái, Lưu Quan mất tự nhiên, đưa nắm tay lên ho nhẹ:
- Khụ… em ăn đi rồi biết là mơ hay thật.
Lưu Quan đưa cá cho anh liền quay mặt đi, hắn sợ khi nhìn vào đôi mắt kia, hắn sẽ không làm chủ được mình, xuất hiện những ý nghĩ xấu xa không nên có.
Hai người ăn hết đồ ăn, năng lượng đã được nạp vào cơ thể. Cố Diệp tập tễnh chân bước ra cửa hang, ánh mắt nhìn phía đỉnh núi trên cao hơi ảo não, ở đó có hồ nước ngọt. Thấy ánh mắt Cố Diệp cứ ngước nhìn lên đỉnh núi trên hang động, lưu quan đánh giá địa hình cũng không khó đi lắm, chỉ ngại chân Cố Diệp đang bị thương, hắn băn khoăn hỏi:
- Trên đó có gì sao? Em muốn lên đó à?
- Ở đó có hồ nước ngọt.
- Sao em biết?
Cố Diệp chột dạ biết vừa nãy nỡ lời nói ra, anh xoa xoa mũi cười cười:
- Em đoán vậy, linh cảm của em thường rất chuẩn.
Lưu Quan biết anh không muốn nói, hắn cũng chiều ý anh:
- Trên đó cũng không cao lắm, cũng có nhiều nấc thang bậc đá, tôi có thể đỡ em lên đó.
Cứ vậy, Cố Diệp bám khoác lên vai Lưu Quan, hai người cùng nhau đi lên đỉnh phía trên. Mới đầu Lưu Quan nghĩ Cố Diệp nói đùa ai ngờ trên đây đúng là có hồ nước ngọt thật, hắn cúi xuống hướng ánh mắt trên đỉnh đầu Cố Diệp hơi suy tư nhưng cũng giữ im lặng, tìm thấy nước ngọt là tốt rồi, đâu cần phải biết tại sao?
Cố Diệp cúi người uống mấy ngụm nước, trái dừa Lưu Quan kiếm được không đủ lượng nước cần thiết. Giải quyết được cơn khát, anh vốc nước rửa mặt rồi tháo giày ngâm chân xuống hồ. Bỗng Lưu Quan ở bên cạnh cởi đồ, nhảy ‘ùm’ xuống, mặt hồ văng nước tung tóe, quần áo Cố Diệp bị bắn cho ướt sũng, anh tức giận vuốt nước trên mặt lớn giọng:
- Lưu Quan, anh muốn chết hả? Ướt hết em rồi!
Không có người trả lời, cũng không thấy thân ảnh mới nhảy xuống đâu nữa. Cố Diệp lo sợ đứng lên đi vòng quanh mép hồ gọi:
- Lưu Quan… Lưu Quan… anh có sao không? Lưu Quan…
Cố Diệp cuống quýt bất an tính đánh liều nhảy theo thì bên chân đã bị một bàn tay kéo xuống. Mặt hồ phẳng lặng lại ‘ùm’ thêm một lần nữa, Lưu Quan ngoi lên mặt nước ôm theo Cố Diệp. Nước còn sót lại trượt dài xuống cơ ngực, Lưu Quan đưa tay lau mặt hất tóc ướt về phía sau, khuôn mặt nam tính nở rộ nụ cười với Cố Diệp.
Vừa bị dọa cho một trận hú hồn, khi mở mắt chứng kiến một màn này khiến trái tim Cố Diệp đập mạnh, lần trước vô tình nhìn cơ thể An Thiên Xúc đã bị đỏ mặt, hiện được quay cận cảnh thế này anh nào chịu nổi, thấy tự ti với cơ thể bản thân ghê gớm. Cố Diệp lui ra xa tức giận trừng mắt Lưu Quan:
- Còn dám đùa em như vậy? Lần sau có chết thật cũng đừng oán em.
- Ừm… sao tôi nỡ oán em cho được!
- Anh… hix… giờ quần áo ướt hết rồi lấy đâu đồ thay nữa… đáng ghét!
Lưu Quan bơi lại gần vỗ đầu Cố Diệp:
- Đừng giận nữa… ngoan nào… em tranh thủ tắm đi, cởi trần như tôi này, đàn ông con trai với nhau ngại gì chứ?
Cố Diệp không dám tin Lưu Quan có thể nói ra được những lời như vậy, anh hoài nghi bản thân đang bị ảo giác “Lưu Quan thế mà vô tư dụ dỗ anh cùng noãn thể? Không phải thanh tâm quả dục, phúc lợi chỉ dành riêng cho An thiên Húc hay sao?” Càng nghĩ càng có vấn đề, Cố Diệp âm thầm lui ra xa hơn, cứ giữ khoảng cách một chút cho an toàn.
Động tác nhỏ của Cố Diệp thu hết vào mắt Lưu Quan, hắn thở dài không đành lòng tiến thêm bước, chưa tới lúc chọc thủng mối quan hệ mờ ám này, hắn chấp nhận cho Cố Diệp thêm chút thời gian.
Làm sạch cơ thể xong, Cố Diệp sống chết vẫn mang quần áo ướt theo người, anh cũng ép Lưu Quan mặc lại đồ.
Lưu Quan bất đắc dĩ nghe theo nhưng khi quay về đến hang động, Lưu Quan lấy đá đánh lửa nhóm lại củi đốt, yêu cầu Cố Diệp nhanh chóng cởi đồ hong khô, hắn sẽ vào rừng tìm chút đồ, tránh mặt đủ thời gian không làm phiền tới anh.
Cố Diệp cũng thấy bản thân hơi làm quá, thiết lập người Lưu Quan thích là An Thiên Húc, anh không có suy nghĩ kia thì sợ cái gì chứ? Hiện tại hai người là dựa vào nhau mà sống sót, không thể để Lưu Quan mạo hiểm một mình.
- Anh cho em đi cùng, em sẽ giúp được cho anh. Em không cần hong đồ!
- Nghe lời! Chân em đang bị thương. Em cứ ở lại đây tranh thủ hong đồ cho đỡ khó chịu!
Lưu Quan không cho Cố Diệp cơ hội đi theo, hắn có thể làm được một mình, dù sao cuộc sống này đâu phải lần đầu hắn phải trải qua!
Chờ Lưu Quan quay trở lại mặt trời cũng sắp lặn, trong tay có mấy ống tre đựng nước, hai trái dừa, mấy quả trứng chim và một con thỏ đã được làm sạch. Cố Diệp cực kì hoài nghi hòn đảo này không phải là hòn đảo anh đang nghĩ tới trong sách. Mỗi lần ra ngoài, Lưu Quan đều hoàn hảo trở lại còn mang về rất nhiều đồ ngon, nào giống nguyên chủ chỉ có thể tìm quả dại, nhặt con sò con ốc, hi hữu lắm được quả trứng chim nhưng lần nào cũng kèm theo vết thương không sói đuổi thì cũng gặp côn trùng độc cắn…
Lưu Quan rất săn sóc, Cố Diệp phát hiện ra không khí có chút không đúng, anh bất giác lên tiếng:
- Anh Lưu, anh với An Thiên Húc sao rồi?
Động tác nướng thịt của Lưu Quan ngừng lại, ánh mắt sâu xa nhìn Cố Diệp:
- Em không biết hay thực sự không biết? Sao còn hỏi tôi như vậy?
Ý gì đây? Cố Diệp nhíu mi khó hiểu.
Lưu Quan lại tiếp tục nói:
- Em không nhận ra thật sao? Em là người tôi tình nguyện đối tốt, tôi không yêu An Thiên Húc.
Trái tim Cố Diệp bang bang nhảy dựng, anh trừng mắt không dám tin, biết nói tiếp sẽ càng khó xử, anh vội chuyển chủ đề:
- Thịt chín rồi, đưa em… em muốn ăn.
Ánh mắt Lưu Quan quá nóng bỏng, Cố Diệp cướp xiên thịt quay ra một góc khác, miếng thịt thật thơm mà không sao nuốt nổi “Ánh sáng nhân vật chính hút nhau thì còn hợp lý, An Thiên Húc đã sai kịch bản, nay đến Lưu Quan cũng OCC là sao? Điên rồi… điên rồi… thế giới này điên thật rồi.”
Một đêm này trải qua quá gian nan, hai người đều giữ im lặng, cả hai cần yên tĩnh suy nghĩ lại.
***
Đêm nay đã là đêm thứ 3 chưa tìm được người, An Thiên Húc xuống sắc trầm trọng, viền mắt thâm đen bởi thiếu ngủ. da xanh tái nhợt. Cậu biết càng kéo dài Cố Diệp càng có khả năng gặp nguy hiểm, cậu không còn niềm tin vào đội tìm kiếm nữa. An Thiên Húc đích thân lên tàu chỉ huy theo hướng cậu linh cảm được, cậu cảm giác Cố Diệp đang đợi cậu tới cứu. Đứng trên boong tàu, An Thiên Húc nhìn ra xa xăm “Diệp, anh không thể xảy ra chuyện, có chết em cũng phải tìm thấy anh, cả đời này anh đừng hòng thoát khỏi em!”