Tiến tới gần sát đảo, Lưu Quan tháo bỏ giày đặt cạnh Cố Diệp, hắn một mình nhảy xuống vừa bơi vừa kéo thuyền cập bờ. Sống sót qua tai nạn, Lưu Quan vui mừng bao nhiêu thì Cố Diệp lại lo lắng bấy nhiêu. Anh nhìn xung quanh đánh giá tình hình, theo như sách miêu tả nguyên chủ đi lang thang trên đảo tìm nước và thức ăn nên gặp rất nhiều nguy hiểm cho tới khi phát hiện được ra một hang động mới tạm thời có chỗ trú thân an toàn. Hiện tại, Cố Diệp sẽ không dại khờ mà đi lần mò giống nguyên chủ, anh tận dụng nhớ lại các chi tiết được nhắc tới, việc đầu tiên phải làm là tìm được nơi ở trước.
Cố Diệp đã xác định được vị trí hang động nằm ở phía Tây hướng mặt trời lặn, cứ theo phương hướng đó kiểu gì cũng sẽ đến được hang động muốn tìm, nó nấp sau một tảng đá màu xanh nổi trội giữa những tảng đá bình thường khác. May mắn ả tác giả này còn có lương tâm đào hố có lấp, viết ra đặc điểm nhận dạng rõ ràng không lu mờ như các tác phẩm khác, không thì anh cũng chỉ biết nguyên chủ tìm được hang động trú ẩn chứ sao biết tìm bằng cách nào?
Chờ Lưu Quan bớt mệt, hai người khởi hành, quần áo Lưu Quan ướt sũng, trông trật vật thê thảm hơn Cố Diệp. Trên đường đi, Lưu Quan tranh thủ nhặt ít củi khô mang theo, Cố Diệp chốc chốc nhìn lại, hiểu ý anh, Lưu Quan lên tiếng giải thích:
- Sẵn tiện củi khô ngay bên cạnh thì ôm theo luôn, đợi khi tìm được nơi trú ẩn sẽ không mất công một lần nữa, đêm ở đảo thường rất lạnh, tôi sợ em không chịu được.
- Anh chu đáo thật đấy, em chưa rơi vào hoàn cảnh này bao giờ, em cũng không nghĩ ra được, để em phụ anh.
Nói rồi Cố Diệp nhanh chóng ngó nghiêng các bụi rặm nhặt củi khô, Lưu Quan vội giữ tay anh lại:
- Đừng làm, sẽ đau tay em, em không cẩn thận còn dễ bị gai của cây độc đâm phải, cứ để đó cho tôi!
Nghe vậy, Cố Diệp vội rụt tay, anh cũng nhớ ra nguyên tác có nói hòn đảo này đầy rẫy nguy hiểm, không chỉ động vật hung dữ, côn trùng có độc mà ngay cả cây cỏ cũng không ít loại mang độc tính chết người. Cố Diệp hoài nghi:
- Vậy sao anh lại có thể làm được?
Lưu Quan khẽ cười, đặt bó củi mới lượm nhặt được xuống đất, tay xoa đầu Cố Diệp:
- Muốn nghe sao? Chủ động ôm tôi một cái tôi kể cho.
- Em đang hỏi nghiêm túc, anh đừng đùa… nơi này rất đáng sợ đó!
Cánh tay Lưu Quan chuyển xuống đặt lên vai Cố Diệp.
- Đừng sợ… tôi sẽ bảo vệ em an toàn rời khỏi đây. Tin tôi!
Lúc này, hình ảnh Lưu Quan trong mắt Cố Diệp như một trụ cột kiên cố khiến lòng anh an tâm đi rất nhiều, anh nở nụ cười đáp lại, ôm lên bó củi dưới cát giúp Lưu Quan dễ dàng lượm thêm củi mới hơn.
Đi mất nửa vòng hòn đảo, leo khoảng 2m bậc núi đá mới nhìn thấy tảng đá màu xanh kia. Cố Diệp dùng sức hưng phấn muốn đến đó trước, vừa đặt chân tới cửa hang động anh thất thanh kêu ‘A’ một tiếng. Lưu Quan muốn cản lại mà không kịp, phía sau gác rất nhiều củi khô nên chậm chân hơn Cố Diệp. Hắn lo lắng cố sức chạy nhanh tới.
- Cố Diệp, em bị làm sao vậy?
Cố Diệp ôm chân, ngước mắt nhìn Lưu Quan nghẹn ngào khó nói thành lời. Sát bên người anh còn có một con rắn vàng đang nhe răng quận tròn thân mình. Lưu Quan hiểu ra vấn đề, nhanh chóng nhặt hòn đá bên chân, kẹp chặt phi “phập” vào đầu rắn, con rắn bị lăn đơ chỉ trong một chiêu. Dù đang đau nhưng chứng kiến một màn này, Cố Diệp giống như lạc vào phim truyền hình võ thuật, thật muốn dựng ngón tay cái nói với Lưu Quan “anh thật ngầu soái!”
Ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai đậm chất nam tính mạnh mẽ, Cố Diệp như quên mất vết thương. Tới khi Lưu Quan tiến tới xắn cao ống quần anh lên, đưa cổ chân đặt lên đùi, lấy ra bên hông một con dao nhỏ luôn mang theo bên người phòng thân, nhẹ nhàng trấn an Cố Diệp:
- Cố chịu một chút, sẽ hơi đau.
Nhìn mũi dao sắp đâm vào da thịt, Cố Diệp run rẩy lắp bắp:
- Aaaaa… đừng… an…h anh đang đa… ng làm gì vậy?
Cơn đau truyền tới khiến Cố Diệp ứa nước mắt, trán đổ mồ hôi hột thì bỗng miệng vết thương được Lưu Quan cúi người hút ra nọc độc rắn. Xúc cảm ướŧ áŧ trơn trượt bên chân khiến toàn thân Cố Diệp tê dại, cảm giác kì quái này chưa từng xuất hiện, vừa đau vừa nhột. Cố Diệp xấu hổ nghiêng mặt đi, má đã đỏ ửng nóng rát.
Lưu Quan không phát hiện ra biểu hiện kì lạ của Cố Diệp, hắn rất lo lắng vết thương dính độc, hắn biết loài rắn kia, trước kia hắn cũng từng bị nó cắn, xử lý không tốt đêm sẽ bị sốt mà nơi đây không sẵn thuốc. Hút hết máu đen, Lưu Quan yên tâm xé ra một phần bên góc ống tay áo băng bó lại giúp Cố Diệp. Đánh giá tình hình xung quang hang động không còn nguy hiểm, Lưu Quan vội vàng dặn:
- Em ở lại đây, tôi cần xuống kia lấy nước súc sạch độc trong miệng và tiện tìm một số đồ cần thiết. Đừng sợ, tôi sẽ quay lại với em thật sớm.
Nhanh chóng rời đi, Lưu Quan không còn thời gian chờ Cố Diệp lên tiếng, độc có thể ngấm vào thực quản xâm lấn cơ thể hắn, trước mắt phải ra bờ biển súc miệng rửa sạch máu độc rồi tìm cây thảo dược phòng cho độc tính phát tác.
Cố Diệp khập khiễng chân ra cửa hang ngóng trông bóng dáng Lưu Quan. Nếu anh phải trải qua cuộc sống một mình nơi hoang đảo chắc chắn anh còn thảm hơn nguyên chủ trong sách. Lưu Quan là cọng rơm cứu mạng anh duy nhất vào lúc này, anh không muốn Lưu Quan xảy ra chuyện.
Mãi tới khi xế chiều, trái tim bất an của Cố Diệp mới được thả lỏng, người ấy đã trở lại.
Lưu Quan xách theo ba trái dừa, một chút cây quả dại được gói vào tàu lá lớn kèm theo một bó rau gì đó rất lạ. Cơ thể Lưu Quan đã kiệt sức, vừa bị nhiễm độc rắn do không kịp thời gian xử lý, lại thêm cố chấp đi tìm thức ăn cho Cố Diệp, hắn mệt mỏi biết bản thân mình sắp không xong nhưng vẫn gắng gượng giúp Cố Diệp dùng đá đánh lửa nhóm củi sởi ấm.
- Càng về đêm trời sẽ càng lạnh, tôi thổi lửa sởi ấm không khí hang động dễ chịu hơn. Có chút quả dại em chịu khó ăn tạm, mai tôi sẽ kiếm đồ khác cho em, còn đây là cây thuốc, nếu đêm còn bị phát sốt co giật do độc rắn em có thể ăn nó, tôi đã rửa sạch bằng nước biển rồi, tôi sẽ cố gắng tìm được nước ngọt cho em, tô… i…
Giọng nói Lưu Quan ngày một yếu, Cố Diệp phát hiện hắn đang không ổn. Quả không sai, Lưu Quan không nói tiếp được nữa, hắn nhắm mắt gục đầu xuống vai Cố Diệp giống như ngủ say, anh tìm mọi cách lay người mà vẫn không tỉnh.
Đưa tay sờ lên trán, Cố Diệp giật mình khi nhiệt độ nóng bỏng truyền tới, Lưu Quan bị sốt. Anh bất an không biết phải làm sao, nơi đây không có thuốc, cũng chẳng có nước ngọt, phải làm sao mới hạ sốt được cho Lưu Quan đây?
Nhìn bó lá bên cạnh, Cố Diệp nhớ tới lời dặn, anh vội vàng vò nát cậy mở miệng Lưu Quan bóp từng giọt nước nhỏ xuống. Anh dùng xác lá thuốc đắp lên trán Lưu Quan để làm mát. Qua thời gian, Cố Diệp vẫn kiên nhẫn vắt từng giọt thuốc lá cho tới khi Lưu Quan có dấu hiệu hạ sốt anh mới thở phào an tâm.
Lúc này, Cố Diệp mới có thời gian chú ý tới bản thân, bụng đói rỗng kêu vang, may mắn có chút quả dại Lưu Quan tìm cho anh ăn tạm. Tuy trái cây rừng không ngon, chua chua chát chát nhưng lòng Cố Diệp lại cảm thấy ấm áp, anh tự nhận bản thân là người chu đáo nhưng cũng chưa là gì so với Lưu Quan. Anh có cái nhìn nhận khác về nhân vật đại Boss này, An Thiên Húc đúng là mắt không được tốt mới chọn nguyên chủ, mặc dù chột dạ nói xấu người ta nhưng sự thật Lưu Quan vừa có quyền có thế, vừa thâm tình lại cẩn thận chu đáo chứ ai như nguyên chủ, nhân vật chính Công gì mà võ vẽ không biết, gia thế cũng chẳng bằng, chỉ được cái nhan khống là hơn thôi.
Thêm củi vào lửa, Cố Diệp mỏi mệt cũng chợp mắt một lát. Cho tới nửa đêm, Lưu Quan nằm bên cạnh bỗng dưng bị sốt trở lại, lần này sốt cao hơn lần trước, còn xuất hiện triệu chứng co giật. Cố Diệp tái mặt biết sự tình đang xấu đi, Lưu Quan vì hút nọc rắn giúp anh mới bị phơi nhiễm độc, anh không giúp Lưu Quan ăn toàn bộ lá thuốc mà chỉ vắt được ra chút nước, có lẽ liều lượng không đủ nên tác dụng chưa triệt để. Nhìn số lá thuốc còn sót lại ít ỏi, Cố Diệp nhắm mắt nhai thuốc, tính cậy mở miệng Lưu Quan bón vào như khi nãy mà khớp hàm đã bị cứng lại, giống như độc đang bị lan tỏa. Bất chấp tất cả không thể suy xét thêm, Cố Diệp dùng miệng nhẹ nhàng cúi xuống môi Lưu Quan, từng chút từng chút dẫn dụ khớp hàm tìm ra khe hở đưa thuốc vào. Sợ người không tỉnh táo khó nuốt thuốc, Cố Diệp phải nhai thật kỹ rồi cũng thêm vào trái dừa lấy nước, cứ một ngụm thuốc lá là một ngụm nước. Động tác khó khăn mất rất nhiều thời gian mới dùng hết chỗ lá thuốc còn lại. Bất ngờ khi giúp Lưu Quan đẩy thêm một chút nước nữa thì người dưới thân như được giải hết độc tính, cơ hàm mềm trở lại, vươn lưỡi tiếp nhận dòng nước mát còn lởn vởn mong muốn thêm nhiều hơn nữa. Cố Diệp hoảng loạn sực tỉnh ngộ đẩy người ra thối lui về sau, tay chùi miệng “má ơi, điên mất thôi. Có chết cũng không thể lộ ra loại chuyện mất mặt này.” Nhận ra Lưu Quan đã bình thường trở lại, Cố Diệp vô lương tâm quay đi chỗ khác, một tay vò tóc một tay cầm que củi chọc chọc đống lửa.
Lưu Quan phía sau bỗng dưng mở mắt, nghiêng đầu nhìn bóng lưng Cố Diệp, ánh mắt chan chứa yêu thương, hắn nở nụ cười “được em chăm sóc đến mức này chết cũng thấy xứng đáng.”